Mộc Cửu hơi xoay người, mặt đối mặt với bọn họ: “Hung thủ chúng ta cần tìm có hai người.”
Đường Dật nghe xong gật đầu: “Có phải là người đàn ông đóng giả Tưởng Kim Ký với Trịnh Dịch Nhiên và người phụ nữ để lại vụn da trong móng tay của Cung Vi không?”
Mộc Cửu ừ một tiếng: “Quan hệ của bọn họ là người điều khiển với chấp hành lệnh sai khiến.”
Trần Mặc nhíu mày suy đoán: “Người đàn ông là người điều khiển còn người phụ nữ là người chấp hành?”
“Đúng, người điều khiển là người sắp đặt kế hoạch, còn người còn lại sẽ thực hiện kế hoạch.”
“Vì vậy kẻ giết người là phụ nữ sao? Những người này đều do ả giết?” Triệu Cường nghĩ thầm, người phụ nữ này thật…Biến thái.
Mộc Cửu lại lắc đầu: “Chưa hẳn thế, từ thi thể sáu người chết và nguyên nhân dẫn đến cái chết có thể rút ra hai hung khí chính là búa rìu, nhện và các loại côn trùng. Búa đại diện cho bạo lực, khi dùng búa giết người, hung thủ muốn phát tiết bạo lực, coi trọng kết cuộc sinh mệnh của người chết, mà dùng nhện độc chính là muốn tra tấn, hung thủ có thể không cần dùng tay của mình, hắn chỉ cần đứng ở một bên nhìn người bị hại chịu đựng đau đớn, vặn vẹo cơ thể, nghe tiếng hét thê thảm của người đó, trên người hắn không nhuốm máu, hắn hưởng thụ quá trình tra tấn này.”
Đường Dật nghe xong: “Một loại là giết người trực tiếp, loại còn lại là dùng thời gian để tra tấn, người sau càng biến thái, tàn nhẫn hơn người trước.”
Triệu Cường suy tư một lát rồi hỏi Mộc Cửu: “Vậy búa là hung khí người phụ nữ đó dùng để giết người. Còn côn trùng và nhện là hung khí của người đàn ông kia?”
Mộc Cửu gật đầu.
Đối với Triệu Cường mà nói, từ biến thái giúp anh hình dung những hung thủ tàn nhẫn, nhưng Mộc Cửu lại không dùng từ như thế: “Hắn mắc chứng phản nhân cách xã hội, lạnh lùng tàn nhẫn, xem bản thân mình là trung tâm, tuổi từ 25- 35 tuổi, có cuộc sống cực tốt, nghề nghiệp được người khác tôn trọng, ở trong mặt nào cũng muốn giữ vai trò chủ đạo và kiểm soát, gã am hiểu việc thao túng người khác, có thể dễ dàng thuyết phục người khác làm theo những điều mà hắn hy vọng.”
Cô dừng một lát: “Gã chọn hôn lễ, bởi vì gã muốn tìm một địa điểm công cộng để phô bày tác phẩm của mình, ở đấy có thể khiến cho người đang cảm thấy hạnh phúc bị kéo xuống đau khổ tột cùng, gã là người khống chế, nên có nhiều chuyện gã không cần tự đi làm, Vì thế hắn tìm một cô gái không quá 25 tuổi, tinh thần hơi rối loạn, tính cách lầm lì dễ dàng khống chế, mắc chứng ảo tưởng, khi còn bé thường bị bạo hành trong thời gian dài, hơn nữa còn là đàn ông, cô ta ngược đãi lại đàn ông thường dùng búa.”
Tần Uyên nghe xong phân tích: “Người đàn ông tình nghi rất xảo quyệt, lại giỏi dịch dung, rất khó điều tra, chúng ta có thể bắt tay điều tra từ người phụ nữ này.”
Mộc Cửu dời tầm mắt nhìn Thạch Nguyên Phỉ:: “Anh Thạch, hãy tìm một cô gái năm năm trước bị cha của mình ngược đãi hoặc vụ án người đàn ông bị dùng búa chém chết.”
“Được, chờ lát.” Một lát sau Thạch Nguyên Phỉ nói: “Có hơn mười vụ án như vậy.”
Mộc Cửu chớp mắt: “Trong đó có cô gái nào bị giam trong bệnh viện tâm thần không?”
Sau tiếng gõ bàn phím: “Có năm vụ.”
00:00 / 05:45
Tần Uyên hỏi: “Hiện tại người ở thành phố S thì sao?”
“Có hai người, một trong số đó còn ở bệnh viện tâm thần, người còn lại.” Thạch Nguyên Phỉ nhìn xong kêu lên: “Nửa năm trước đã trốn khỏi bệnh viện tâm thần.”
Giọng điệu Tần Uyên nhanh hơn: “Thạch đầu, hãy điều tra tư liệu cặn kẽ về cô ta.”
“Ok… Cô ấy tên là Trần Ly Ly, năm nay 19 tuổi, bốn năm trước dùng búa chém chết bố dượng của mình, chém vào đầu, chém vài nhát khiến ông ấy tử vong tại chỗ, theo lời hang xóm nói bình thường bố dượng rất hay ngược đãi cô ta, sau khi bị bắt tinh thần cô ta có vấn đề, nên được đưa đến bệnh viện tâm thần trị liệu, nửa năm trước đã trốn khỏi bệnh viện, đến nay vẫn chưa tìm được.”
Mộc Cửu hơi suy tư, giương mắt nhìn Thạch Nguyên Phỉ: “Lúc ở bệnh viện tâm thần cô ấy có người đến thăm không?”
Thạch Nguyên Phỉ nhanh chóng điều tra: “Theo khảo sát biểu hiện ghi lại có một người đàn ông đến thăm cô ta, nhưng khi điều tra người này mới phát hiện tin tức thân phận anh ta cung cấp là giả.”
Mọi người ở đây đều có cảm giác giống nhau, sắp đến gần rồi.
Trần Mặc: “Có thể điều tra camera giám sát khi người đàn ông đó đến bệnh viện tâm thần không?”
“Để tôi điều tra xem.” Không lâu sau, Thạch Nguyên Phỉ đã phóng to chân dung người đàn ông đó lên màn hình: “Các người nhìn xem.”
Tần Uyên nhìn thoáng qua màn hình rồi cúi đầu nói: “Thạch đầu, hãy điều tra camera hôn lễ.”
Thạch Nguyên Phỉ lập tức điều tra cái camera khác rồi đối chiếu hai người, tất cả mọi người đều nhìn ra: “Á, tuy rằng mặt không giống nhưng là cùng một người.”
Lại có thể tìm được như vậy, Triệu Cường kích động nói: “Chính là cô ấy.”
Trần Mặc lại phát hiện một vấn đề: “Chờ một chút, nếu như cô ấy từng lập biên bản phạm tội, vậy sẽ thu được DNA của cô ta, DNA của cô ta chắc chắn còn trong kho dữ liệu.”
Lam Tiểu Nhã nghĩ thầm, đúng vậy, nhưng mà: “Nhưng tôi đã từng kiểm tra trong hệ thống, không hề trùng khớp.”
Mộc Cửu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhìn về phía Lam Tiểu Nhã: “Chị Tiểu Nhã, chị hãy so sánh lại lần nữa.”
“Được, chị đi liền.”
Không lâu sau, Lam Tiểu Nhã vọt vào phòng họp: “Thật không thể tin được, đúng là Trần Ly Ly, vì sao trước đó lại không tra được?”
Những người khác cũng thấy kì lạ, chỉ qua chừng đấy thời gian nhưng lại có kết quả khác nhau.
Triệu Cường kinh hãi: “Gặp quỷ sao?”
Ánh mắt đen thẫm của Mộc Cửu nhìn về phía người đàn ông đang ngụy trang trên màn hình, lạnh lung nói: “Bởi vì hắn đang chuẩn bị vứt bỏ con cờ này.”
**
Chủ nhật, trên đường thương mại sầm uất có rất nhiều người lui tới, có cặp tình nhân trẻ tuổi, có vợ chồng, có một nhà ba người, cũng có những người bạn. Sau giờ trưa, ở đây rất thoải mái, vừa uống nước vừa hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi hiếm có.
Trên quảng trường thương mại có một suối phun âm nhạc, tất cả trẻ con lớn nhỏ đang nghịch nước, tiếng cười vui, tiếng chạy nhảy, đùa giỡn tràn ngập trong toàn bộ quảng trường.
Những người đi ngang qua, nhìn những đứa bé đang chạy giỡn vui vẻ, không trách mắng gì, mà chỉ cảm khái sức lực của bọn nhỏ.
Những trò vui chơi giải trí thu hút không ít trẻ con, những người lớn ở bên cạnh trông con mình, thi thoảng lại dặn dò con mình, thi thoảng lại mỉm cười hạnh phúc khi chúng chụp được cái gì đó.
Những người qua đường, trên mặt họ đều có nét yên ả hoặc khẽ mỉm cười, có người đi dạo từ từ, có người vội vã chạy tới, ở thành phố này mỗi giờ mỗi khắc giống như cuộn phim thu nhỏ, cho dù nhịp điệu thành phố rất nhanh nhưng cũng có cách khiến nó chậm lại, cho dù trong bóng đêm thành phố tồn tại tội ác nhưng cũng có những điều tốt đẹp.
Cô ta giống như người chẳng có mục đích, đi lại trên đường phố hối hả, con gấu đồ chơi của cô thu hút không ít người qua đường chú ý, chẳng qua chỉ là thoáng qua, sau đó lại dời tầm mắt, thi thoảng lại có người chỉ chỉ, có cô gái làm nũng với bạn trai mình đòi mua con gấu giống vậy, nhưng một giây sau họ đã quên mất.
Cô ấy chỉ biết đi thẳng, thậm chí cô ấy còn không né tránh khiến người khác va vào mình, người va vào cô cũng bị dọa giật mình, kì quái liếc nhìn cô sau đó né sang bên cạnh.
Cứ đi một mạch như vậy, cô ôm con gấu đi đến quảng trường trung tâm, cô đi qua suối phun âm nhạc, đi qua đám con nít đang nghịch nước, đi qua thiết bị trò chơi bên cạnh, cuối cùng dừng ở trước pho tượng ở khu trung tâm.
Cô đứng thẳng người, chậm rãi chớp mắt, sau đó đứng yên đấy không nhúc nhích, trong mắt người qua đường, cô giống như đang đợi gặp mặt bạn trên bạn hoặc một cô gái đang chờ bạn trai của mình
Từng tiếng chuông vang lên trong túi của cô nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn đăm đăm về phía trước, như không nghe thấy, tiếng chuông vang lên từng hồi, mãi đến khi tiếng chuông cuối cùng chấm dứt.
Khi tiếng chuông ngừng lại, cô bắt đầu hành động, một tay cầm con gấu, một tay móc ra một lọ thủy tinh, trong lọ đen thùi, giống như bình thủy tinh màu đen bình thường, cô ngắm nghía con gấu rồi đặt nó xuống đất, dựa vào pho tượng, sau đó mở cái chai đó ra, có thứ gì đó bò lên miệng lọ, bò lên tay của cô, ánh mắt cô vẫn vậy, tựa như vẫn chưa phát hiện ra.
Những người qua đường gần cô cũng phát hiện ra thứ trên tay cô.
“Đó là thứ gì vậy?”
“Trời ạ! Đó là côn trùng!”
Theo tiếng hét côn trùng đó, người con gái máy móc ngẩng đầu lên, há miệng ra, sau đó giơ cái lọ lên, đổ vào trong miệng mình, đổ xuống, đổ xuống, rất nhiều con côn trùng bò trong miệng cô.
“Á, á…..Cô ta đang làm gì thế?”
“Côn trùng! Á….”
Người xung quanh bị cảnh tượng mình nhìn thấy dọa sợ, mấy người phụ nữ hét ầm lên, có người quay đầu bỏ chạy, có người bụm miệng lại, bốn phía rơi vào hỗn loạn!
Nhưng người phụ nữ ở giữa vẫn không thay đổi, cô ta vẫn tiếp tục động tác của mình, côn trùng trong lọ từ từ vơi bớt, những côn trùng đen sì chất đầy trong miệng cô, leo lên miệng cô rồi bò lên trên mặt cô, sau đó bò lên thân thể, bò vào quần áo của cô, có rất nhiều con rơi trên mặt đất, rồi bò ra xung quanh.
“Á, á…..Á….Á…”
Một ít xôn xao dần dần lan rộng ra, càng có nhiều người vây xem, có nhiều người ở vòng ngoài không hiểu chân tướng, vẫn rướn cổ lên nhìn vào trung tâm.
“Tình hình bên trong thế nào?”
“Côn trùng, có rất nhiều côn trùng.”
“Có người phụ nữ ăn côn trùng.”
Có người nghe thấy thế vội vã rời khỏi, có người tưởng là đang biểu diễn, những người ở vòng trong đi ra ngoài, những người ở vòng ngoài tiến vô trong, tình huống càng trở nên hỗn loạn, có người trượt chân hoặc bị đẩy ngã trên mặt đất, chưa kịp đứng dậy thì bị người khác giẫm lên.
Có một cô bé tóc quăn bị đạp ngã, thử nhiều lần nhưng vẫn không đứng dậy được, bắp chân bé hơi ngứa, bé cúi đầu nhìn, có vài con côn trùng đang bò lên chân bé, cô bé thét lên lấy tay phủi nó ra nhưng côn trùng trên mặt đất ngày càng nhiều.
“Á….Á….Á….” Quảng trường vốn bình thản, tràn ngập tiếng cười, nhưng chỉ vài phút bên trong đã biến thành nơi kinh khủng, tiếng thét chói tai của mọi người, tiếng khóc của trẻ con tràn ngập trong quảng trường.
Người con gái nhìn tất cả mọi người đang hoảng sợ trước mặt, hài lòng hé miệng ra, những con côn trùng bò ra bò vào trong miệng cô, chui tới chui lui trong mũi cô, cô vẫn như bình thường không có cảm giác gì, tiếp đó, cô ta ngồi xuống, một vài con theo động tác của cô rơi xuống trên người cô, cô móc từ trong con gấu đồ chơi ra một cái bình đen thùi ra, cô mở bình ra lúc này không có đổ bình vào trong miệng, mà cô cầm tay trút xuống, những con côn trùng rơi trên mặt đất, những con côn trùng tự do bò ra bốn phía, cố sức bò trên mặt đất.
Những côn trùng màu đen bò vào đám người, bò về phía con gấu đồ chơi trên mặt đất, chúng dọc theo cơ thể béo của nó, bò lên trên khuôn mặt đáng yêu, bò qua miệng, mũi, mắt, chi chít.