“Tiểu thư, người nói xem Ngôn Khách Cư đó có phải cố tình làm khó chúng ta không?” Chỉ thấy một tiểu cô nương tầm mười hai tuổi, hai búi tóc nhỏ trên đầu có gắn chuông lục lạc nhỏ, đi đường thỉnh thoảng lại phát ra tiếng chuông vui tai. Khuôn mặt khả ái, đáng yêu lại đang nhăn nhó, khó chịu hỏi.
Bên cạnh là một cô nương tầm mười tám tuổi, mi thanh mục tú, tóc dài được cột lại một cách đơn giản. Khuôn mặt thấp thoáng ý cười, không phải tuyệt sắc giai nhân nhưng lại khiến người khó quên. Nhìn qua có vẻ chỉ là một cô nương hiền lành, thế nhưng thanh đao hoa văn vân long sau lưng nàng lại khiến người khác không dám lại gần.
Nàng nhìn nhìn đường phố, nhìn sang tiểu cô nương đang nhăn nhó bên cạnh lại không nhịn được nhéo nhéo hai má nàng, than thở nói: “Tiểu Tinh cười cái nào, chút việc tìm đồ thôi cũng không khó khăn gì. Chẳng lẽ muội không tin ta à…”
Tiểu Tinh miễn cưỡng nhe răng cười: “Hàn Niệm tiểu thư ơi, không phải muội không tin người, nhưng rõ ràng một Ngôn Khách Cư nơi tin tức gì cũng biết mà tìm một món đồ lại không tìm được mà lại kêu chúng ta đi tìm. Rõ ràng không phải là đồ dễ tìm mà.”
Nàng ngẫm nghĩ, dứt khoát lưu loát nói: “Ta biết, nhưng chúng ta có việc cầu người, muội cũng nói không dễ tìm thôi mà cũng chưa hẳn đã khó nha.”
“…” Tiểu Tinh bất đắc dĩ nhìn trời.
Nàng cười cười, vỗ vỗ vai Tiểu Tinh: “Thôi được rồi, từ đây đến Giang gia cũng không còn xa, đêm nay chúng ta cứ nghỉ tạm ở đây, mai hãy lên đường.”
“Tên điên này, ai mượn ngươi xía vào chuyện nhà ta.” Không xa bỗng nhiên có tiếng la lối ồn ào truyền đến. Xung quanh đó dân chúng đã tụ lại thành một vòng, đến xem náo nhiệt. Hai người nghe tiếng, cũng hiếu kì đi đến chen vào đám người: “Xin nhường đường, nhường đường…”
Vừa vào được bên trong vòng người, liền thấy một hán tử cao to, thô kệch đang xách cổ áo một nam tử, lớn tiếng mắng mỏ. Bên cạnh là một cô nương đang ngồi trên đất khóc lóc. Cũng quá là cẩu huyết đi.
Xung quanh bắt đầu bàn tán.
“Vị thiếu hiệp này xui xẻo rồi, đụng ai không đụng lại đụng vào Kha Tử.” Một thiếu phụ thở dài.
“Chắc là người mới đến, không biết chuyện nên đi bênh Tả Tả này.” Một nam tử khác lắc đầu nói.
“Ngươi nói xem, thiếu hiệp này sẽ không bị đánh chết chứ.”
“Nhìn dáng người này, không chết cũng tàn phế.”
…
Dựa vào một số lời này nàng cũng hiểu được đại khái sự việc, nghe qua có vẻ như cô nương tên Tả Tả này cũng không phải tốt lành gì, nam tử kia do không biết chuyện liền bị liên lụy, sợ là lành ít dữ nhiều.
Đang không biết có nên nhúng tay vào không, đã thấy cô nương Tả Tả kia ôm chân tên Kha Tử cao to kia gào khóc thảm thương: “Kha Tử… lần này thật không phải lỗi của thiếp, là tên kia dụ dỗ thiếp, không phải lỗi của thiếp mà, hu hu…”, nói đoạn lại chỉ sang nam tử đang bị xách cổ áo kia nói: “Hức… nam tử này, thiếp… thiếp thật sự không quen biết, hu hu… chàng tha thứ cho thiếp lần này đi… Kha Tử…”
Tả Tả này khóc vô cùng đáng thương, chỉ là dân chúng lại không ai quan tâm, còn có vài người liên tục lắc đầu, chậc chậc miệng bàn tán.
“Lần này lại cũng vẫn mấy câu cũ, Tả Tả này thật hết thuốc chữa.”
“Kha Tử này cũng thật khổ.”
Nàng nhịn không được lên tiếng hỏi: “Vị đại thẩm này, xin cho hỏi chuyện là như thế nào vậy?”