“Niệm Hàn, áp chót bảng giang hồ Thập Tru?”
“Phải.”
_________
Bảng xếp hạng tuấn nam, mỹ nữ, anh hùng kiệt xuất, vốn không thiếu. Hầu như đều là người tốt việc tốt, chính nghĩa lẫm liệt.
Cũng không biết bắt đầu từ đâu, từ ai mà giang hồ hơn hai mươi năm trước bỗng xuất hiện một bảng xếp hạng gọi là Thập Tru.
Thập Tru chính là bảng xếp hạng mười tên ác nhân, mà đã là ác nhân thì giết vài ba người đã là gì. Để vào bảng xếp hạng này ngươi phải tru diệt gia tộc, môn phái người khác. Có thể dựa vào số lượng hoặc tầm ảnh hưởng của gia tộc, môn phái bị diệt mà quyết định thứ hạng của ngươi.
Giang hồ đồn rằng Hạ Hà đệ tử Thủy Hư Cung sau một trận diệt sạch Hàn gia mà thành danh, đứng đầu bảng xếp hạng Thập Tru. Diệt một gia tộc liền được đứng đầu? Sai, đó là vì Hàn gia chính nghĩa lẫm liệt, danh vọng trong giang hồ cực cao. Thường xuyên cưu mang người nghèo đói, thương tật, không nhà không cửa.
Trên giang hồ bất kể có chuyện gì có thể giúp Hàn gia đều cố hết sức giúp đỡ. Người mang ơn Hàn gia trải khắp giang hồ này nhiều không đếm xuể. Nhưng vì là gia tộc chuyên về thiết kế cơ quan, mật thất nên võ công gia tộc vốn không cao. Sau một trận chém giết liền toàn gia bị diệt. Hạ Hà liền xứng với chức danh đại ác nhân, đứng đầu bảng Thập Tru.
Hắn biết bảng Thập Tru. Chỉ là… “Hàn Niệm”, “Niệm Hàn”, nàng đặt tên cũng quá đơn giản đi, chả trách, lúc đầu hắn nghe tên cũng có nghi ngờ, chỉ là không nghĩ đến, hắn lại chưa nhìn tới đao của nàng.
Hàn Niệm dè dặt hỏi hắn: “Ngươi sợ sao?”
Tĩnh Khanh nhìn nàng, ánh mắt ánh lên ý cười, nhẹ hỏi: “Không phải Hàn Niệm nói sẽ bảo vệ ta sao?”
Nàng nghe vậy, thở phào bật cười, khí khái mười phần lớn tiếng nói: “Ha ha, đúng vậy. Ta sẽ bảo vệ ngươi, như đám hắc y nhân lúc nãy, đến bao nhiêu ta diệt bấy nhiêu. Ách… à không, ta không thường giết người đâu, đừng hiểu lầm… ha ha…”
Giơ tay lau mồ hôi trên trán, chậc… để người khác hiểu lầm là không tốt.
Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: “Chuyện về Thập Tru thật ra đó đã là chuyện xưa rồi, cho tới nay bảng Thập Tru này vốn đã không còn như trước. Ngoại trừ mười tên đứng đầu ra thì còn có cả một dãy hạng phía sau do người sau này thêm vào, ngươi đều có thể mua bằng tiền.”
Tĩnh Khanh nhướng mày, vẻ mặt không hiểu hỏi: “Mua? Làm gì?”
Tiểu Tinh đứng một bên nhìn đến phát chán, bực bội nói: “Hừ, để bảo vệ ngươi đó.” Sao lại nói nhiều với hắn làm gì, đúng là nhàm chán mà.
Hàn Niệm nhẹ nhàng cười, tự giễu: “Ta bảo vệ ngươi, nó bảo vệ ta. Có tên trong Thập Tru liền được ghi lại bề ngoài, vũ khí tùy thân. Người muốn giết ngươi nếu nhận ra thì liền có thể kiêng kị ngươi vài phần. Một lá bùa hộ mạng đó.”
Hắn nhìn nàng, đột nhiên trong lòng nhảy lên cảm xúc gì đó không rõ, chỉ biết là nghe nàng nói, hắn xót. Hắn vốn cũng không tin nàng có thể diệt gia người ta.
Ngăn lại cảm xúc, hắn dè dặt hỏi: “Thế Hàn Niệm mua hết bao nhiêu tiền?”