Kết Giới 1- Cuộc Chiến Đầu Tiên

Chương 8: Gặp mặt



Helena ngồi lặng im bên đống lửa, trong túp lều mới dựng lên hồi chiều. Lấy cuốn sổ nhỏ, Helena bắt đầu phác lại những hình ảnh về giấc mơ khi nãy – từng cảnh vật, từng sự kiện, duy chỉ có gương mặt của những người trong tranh là không rõ ràng được. Helena nhìn lên bầu trời đen kịt, một cảm giác rất chắc chắn, rằng những người này, thực sự có liên quan đến quá khứ của cô. Cả cái bóng xám lờ mờ xuất hiện trước khi Helena ngất đi nữa – dù không xác định được cái bóng ấy xuất hiện ở ngoài đời thực hay trong giấc mơ; nhưng chắc chắn, cô cảm nhận được từ đó một sự gần gũi, thân thương.

Càng suy nghĩ, càng cảm thấy mông lung, bất lực. Hãy để mọi thứ như nó vốn có, cứ để quá khứ ngủ yên, cứ sống cuộc sống vô tư lự – là Dmitri từng nói như thế rất nhiều lần với Helena; liệu hôm nay cô có thể giữ cho mình một chút nào tư thế mà thầy từng dạy? Helena cảm thấy đã chạm được một chút vào quá khứ của chính mình; nỗi khao khát, sự thôi thúc tìm kiếm sự thật khiến cô không cho phép bản thân dừng bước. Chẳng phải, điều lớn nhất và giá trị nhất suốt cuộc đời con người là tìm được câu trả lời cho câu hỏi “mình là ai” đấy sao?! Chẳng phải, quá khứ là một phần lớn – thậm chí là tiền đề – trên con đường tìm câu trả lời đấy?

Đúng vậy, cuộc sống này muôn màu muôn sắc; người ta có thể chọn cho mình một cách sống nhưng không thể thay đổi được quá khứ, không thể thay đổi được sự thật. Chính vì sự thật đó, vì quá khứ đó, Helena mới bước đi tới ngày hôm nay, trên con đường này, với bao khao khát, hồi hộp, và cả sự tò mò, hiếu kỳ… Những mảnh ghép trong giấc mơ kia, người đàn ông mặc áo xám ấy, cảm giác kỳ lạ về người đàn ông đó, tất cả đều chân thật, rõ nét khiến Helena chìm đắm.

Mối quan hệ của ba người đó là như thế nào? Cô gái tóc đỏ trong giấc mơ, cũng giống với Helena nhưng lớn hơn cô khi cô xuất hiện trước nhà Dmitri. Còn cô gái tóc xanh là ai, mà lại có cảm giác như thể đó là người bạn tri kỷ của cô gái tóc đỏ? Chỉ là một giấc mơ, nhưng sao làm cho cô bận tâm đến vậy? Không! Đây không phải là một mối bận tâm thông thường về hình ảnh những giấc mơ mà Helena muốn vẽ lại! Nó là cảm xúc rất thật chính trong con người cô! Helena cứ ngây người ngồi đó, nhìn chằm chằm vào đống lửa.

***

Jade đứng rất lâu, mặt nhợt nhạt, vẫn còn chưa hết hốt hoảng vì suýt mất mạng trong vòng vây của dây leo ma, thêm phần đã chạy đến kiệt sức để quay về lại đây. Chẳng hiểu tại sao trên đoạn đường quay về ấy, Jade lại có suy nghĩ ngu si rằng, thật đáng tiếc nếu trước khi chết mà không được nhìn thấy Helena lần cuối! Có lẽ, chỉ khi đối diện với cái chết thì con người mới có thể hiểu hết giá trị của người kia khi đã xuất hiện trong cuộc đời mình! Nhìn thấy Helena bên ánh lửa ấm áp, Jade chạy đến, nhưng chợt khựng lại trước nét mặt vô hồn của bạn. Bình thường cô phản ứng cực nhanh nhạy với tiếng động, vậy mà lần này Jade đã đứng đó rất lâu rồi, Helena vẫn không hề hay biết, chỉ chằm chằm nhìn vào đống lửa, cứ như trong ấy đang có một trận chiến cam go hay một trò tiêu khiển gì hay ho lắm.

– Đã xảy ra chuyện gì vậy Helena? – Jade hỏi, giọng đầy lo lắng, bàn tay huơ huơ trước mặt Helena.

– …

– Helena này! Helena! – Jade gọi giật giọng mấy lần.

– À, ừ, tôi đây. – Helena giật mình, thoát ra khỏi trạng thái trầm tư.

Nhìn thấy bạn, Helena thở phào.

– Sao cậu về muộn vậy?

– Cậu không biết đâu, tôi vừa suýt chết đấy. – Jade vừa nói vừa đặt chiếc túi chứa đầy lông dương xỉ tím xuống đất, lo lắng nhìn bạn. – Vừa rồi, cậu nghĩ gì mà tôi đứng trước mặt cậu một lúc lâu rồi cũng không hay biết vậy? Cậu có biết sắc mặt của cậu nhợt nhạt đáng sợ lắm không? Đã xảy ra chuyện gì vậy? – Không để Helena trả lời, cậu tuôn ra một tràng câu hỏi.

– Cậu làm sao mà suýt chết? Cậu có nhìn thấy đám cháy ở làng Horan không?

– Không sao. Kể chuyện của cậu trước đi. Có chuyện gì với làng Horan vậy?

– Làng đã bị thiêu rụi rồi, không một ai sống sót. Tôi vừa ở đó về. Có nhiều chuyện xảy ra lắm. Đầu tiên là tôi chạm mặt với đội săn Phù thủy, sau đó tôi ngất đi và mơ. Tôi không biết đã ngất bao lâu nhưng tôi đã mơ một giấc rất dài. Cảm giác lạ lắm Jade ạ.

Jade trầm ngâm, lắng nghe Helena kể về giấc mơ của mình. Nhìn khuôn mặt còn chìm đắm trong mớ cảm xúc hỗn độn của bạn, Jade không biết phải nói gì.

– Nhưng tôi nhớ, đây không phải là lần đầu tiên cậu mơ thấy người tóc đỏ và người tóc xanh đúng không?

Jade nói đúng! Giấc mơ về hai cô gái với hai mái tóc mang màu tương phản ấy đã lặp đi lặp lại nhiều lần rồi. Nhưng lần này, giống như những mảnh ghép, ở nhiều thời điểm khác nhau, và đặc biệt là khi người đàn ông ấy xuất hiện, cảm xúc của Helena kỳ lạ lắm. Điều đó nghĩa là gì? Helena thật sự muốn biết; nhất là khi bước chân vào làng Horan, lúc nhìn thấy những xác chết, không hiểu sao cô có cảm giác rất lạ, giống như có thể thấu hiểu và biết được từng hành động của kẻ đột nhập. Chỉ có lý do vì sao hắn làm như thế thì cô không biết thôi. Rồi còn nữa, lúc tôi ngất đi, hình như cô có nghe thấy một tiếng thét, và loáng thoáng một bóng người mặc áo xám bay vút lên. Helena cũng không dám chắc, nhưng cảm giác đó rất rõ ràng. Helena kể lại cho Jade nghe, theo một kiểu chắp ghép rời rạc như chính giấc mơ ban nãy của cô vậy; rồi hốt nhiên quay sang bạn, hỏi bằng giọng chùng hẳn đi.

– Tôi đã bao giờ bị ngất đâu, phải không Jade? Tại sao tự nhiên tôi lại ngất? Tại sao tôi lại mơ một giấc mơ dài như vậy? Tại sao tôi có thể thấu suốt được cảm giác và hành động của kẻ thảm sát làng Horan?

Helena hỏi một tràng, những câu hỏi lộn xộn, rối bời, như những băn khoăn, thắc mắc trong đầu cô lúc này. Ước gì Dmitri còn sống, chắc chắn thầy sẽ cho cô những giải đáp thỏa đáng. Còn bây giờ, cô và Jade phải tự mò mẫm vậy.

– Cậu cứ từ từ, rồi chúng ta sẽ tìm hiểu mọi chuyện, trước hết cậu nên ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi đã. Nhìn bộ dạng của cậu, tôi không yên tâm. – Jade nói rồi đưa cho Helena một phần lương khô.

Helena vừa chậm chạp ăn, vừa lơ đễnh nghe Jade kể về cuộc chạm trán với dây leo ma đầy rùng rợn của mình. Nghe thấy bạn gặp nguy hiểm, sự chú ý của Helena cũng quay trở lại. Cô nhìn Jade, kiểm tra một lượt từ đầu đến chân xem có thương tích gì không.

– Thế nên sau này, tốt nhất là chúng ta nên đi cùng nhau mọi lúc mọi nơi. – Nghe Jade kể xong, Helena kết luận.

Jade gật gù tán thành ý kiến của bạn.

– Helena, cậu đừng lo lắng quá về những việc vừa xảy ra. Tôi nghĩ một phần là do cậu quá căng thẳng thôi. Còn về chuyện giấc mơ, tôi cũng nghĩ như cậu. Chắc chắn những người đó có liên quan đến quá khứ của cậu. Vậy đi, cậu vui vẻ lên. Dù sao thì qua giấc mơ, chúng ta cũng có chút manh mối. – Jade nói, toét miệng cười với Helena.

Sau những gì cả hai trải qua tối nay, cảm giác được ngồi bên nhau, cùng nói chuyện, thật sự rất đáng trân trọng. Khi trải qua cảm giác kinh khủng nhất – đau đớn, sợ hãi – việc được gặp lại ai đó để cảm nhận sự sẻ chia, giống như một món quà quý giá vậy!

– Cậu xem này, mạo hiểm một chút cũng đáng lắm. Tôi lấy được rất nhiều lông dương xỉ tím và nấm phục sức. Chỗ này, có thể dùng rất lâu. – Jade trở lại vẻ sôi nổi thường ngày.

– Giờ tôi thèm một giấc ngủ quá, sáng mai chúng ta đừng đi bộ nữa, cậu triệu hồi Dực Long đi. Từ đây chúng ta có thể cưỡi Dực Long qua thị trấn Abilene. Tôi mệt rồi, không muốn băng rừng vượt suối nữa. – Nói rồi, Helena nằm gối đầu lên hai tay, duỗi duỗi chân, nhắm mắt lại.

– Giờ này rồi mà cậu vẫn còn chưa quên cái đơn đặt hàng ngớ ngẩn ấy!

Nhìn vẻ mệt mỏi trên gương mặt cô bạn, Jade lẩm bẩm nhưng chắc chắn rồi ngày mai cậu vẫn sẽ làm theo. Đợi cho đến khi thấy Helena đã nằm im, Jade mới chậm rãi nằm xuống rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Ừ thì, có mấy khi được canh cho người kia ngủ, có được đêm nào thì trân trọng đêm ấy vậy!

***

Buổi sáng, bầu trời trong veo, gió lạnh thổi từng cơn nhưng nhiệt độ không quá thấp. Một buổi sáng đẹp trời. Jade và Helena ngồi trên lưng Dực Long, hít đầy phổi luồng không khí lành lạnh trong lành. Rừng Trắng phía sau chỉ còn là một vệt xám mờ mờ. Bay qua mười mấy ngọn núi đá lởm chởm là đến một vùng dân cư đông đúc nằm hai bên bờ Adele. Nhìn từ trên cao, dòng sông như một dải lụa mềm mại uốn lượn giữa những nếp nhà mái ngói cong cong, rêu phong cổ kính. Lâu rồi Helena và Jade mới cưỡi Dực Long, nên cả hai cho mình cái quyền được quên đi mọi cảm giác của hôm qua, để bình yên ngắm trời đất, thu lại mọi thứ vào tầm mắt và nhắc bản thân nhớ, mình đã từng đi qua những nơi nào.

Quán trọ Abilene nằm nổi bật bên bờ tả, tấm biển lớn “Abilene’s Home” thu hút người đi đường. Hai hàng đèn lồng đỏ treo hai bên cửa lớn, rực rỡ. Hai người vào quán; Jade tìm được chỗ nghỉ ngơi cho Dực Long và nhận phòng xong thì cũng gần đến giờ hẹn với người giấu mặt.

Jade và Helena chọn một bàn ăn khuất trong góc của tầng một, nơi đây vừa kín đáo lại vừa có thể nhìn thẳng ra cửa chính. Gọi một bình trà, hai người lặng lẽ ngồi đợi. Tới giờ ăn tối, quán tấp nập khách khứa, các bàn đều đã kín người ngồi. Người qua kẻ lại, tiếng nói cười, tiếng bát đũa va vào nhau lanh canh. Thức ăn nóng hôi hổi, tỏa ra những vệt khói mờ ảo, trông thật ấm cúng. Sau mấy ngày mệt lử trong rừng, thông thường Helena sẽ cảm thấy phiền hà trước những tạp âm như thế này, nhưng hôm nay cô lại thấy dễ chịu, thậm chí còn có phần hưng phấn kỳ lạ khi được tiếp xúc với nhiều người. Giữa loay hoay với cảm giác cô đơn, rồi có lúc, con người sẽ thấy sự ồn ào trở nên hấp dẫn và đáng yêu đến lạ lùng!

Người đàn ông mặc áo choàng đen, mũ trùm kín đầu ngồi góc bên kia quán – vốn đã quan sát hai người được một lúc – từ từ tiến lại bàn Helena. Không chào hỏi, ông ta ngồi luôn xuống chiếc ghế trống đối diện với Helena và Jade. Ánh sáng từ chiếc đèn treo lớn giữa sảnh hắt lên lưng ông ta khiến cho khuôn mặt càng bị che lấp dưới chiếc mũ trùm đầu lùng thùng. Đôi bàn tay trắng xanh, những khớp tay dài xương xẩu thò ra dưới lớp áo chùng trông có phần dị hợm. Ông ta rút từ tay áo ra một chiếc khăn nhỏ rồi lau đi lau lại mặt bàn đã bóng loáng, sau đó mới đặt hai tay lên bàn. Jade rót một chén trà đẩy sang phía ông ta, người đàn ông khẽ cau mày nhìn nước hơi sánh ra bàn. Không động vào chén trà, ông ta cất giọng rất nhỏ nhưng rõ ràng, rành mạch.

– Tôi là người hẹn hai vị tới đây.

– Tôi biết. – Helena đáp.

– Tôi có một nhiệm vụ muốn thuê hai người.

– Ông là ai? – Jade hỏi.

– Điều đó không cần thiết phải biết. Hai người chỉ cần biết rằng tôi có một nhiệm vụ quan trọng, cần hai người thực hiện. Tất nhiên, thù lao sẽ không để hai người phải thiệt thòi. – Người đàn ông trả lời.

– Trước hết, ông phải nói nhiệm vụ đó là gì? Chúng tôi sẽ cân nhắc chuyện nhận lời hay không? – Jade lên tiếng.

– Các vị yên tâm, với khả năng của cô Helena đây thì nhiệm vụ này không phải là quá khó. Tôi cần biết hai người có nhận lời hay không đã, nhiệm vụ này chưa đến lúc được tiết lộ. Sẽ sớm thôi.

Người đàn ông nói, thái độ bình thản, vẻ tự tin toát ra từ gương mặt bị che khuất sau tấm khăn trùm, như biết chắc Helena sẽ đồng ý. Nhìn gã đàn ông đối diện, Helena nghe rất rõ dòng máu của một chiến binh chảy rần rần trong huyết quản mình; lâu lắm rồi cô không được tham gia một trận chiến nào ra trò, thế nên giờ cảm giác khoan khoái ùa đến cũng là điều dễ hiểu. Giống như có một sức mạnh vô hình thôi thúc, không chút do dự, Helena gật đầu đồng ý.

– Tôi nhận lời.

– Vậy coi như chúng ta đã thống nhất giao dịch. Nhiệm vụ là gì, tôi sẽ báo cô sau. Hẹn cô năm ngày nữa.

– Ông biết cách liên lạc với tôi?

– Tôi biết. – Người đàn ông đáp gọn lỏn.

Nói rồi người đàn ông đứng dậy, biến mất trong dòng người tấp nập. Jade hậm hực, thái độ không thèm che đậy.

– Cậu vừa làm cái gì vậy? Cậu vừa giao dịch với quỷ à?

– Tôi có làm gì đâu, chỉ tò mò thôi. – Helena đáp tỉnh bơ.

– Tò mò cái gì? Cậu có biết ông ta thuê chúng ta làm gì không? Cậu có biết nhiệm vụ đó là gì không? Cậu không thấy ông ta rất đáng nghi à? Nếu nhiệm vụ đó không có gì khuất tất thì sao ông ta không nói toẹt ra mà phải úp úp mở mở hết lần này đến lần khác? – Jade tức tối.

– Có sao đâu, nhiệm vụ là gì thì cùng lắm cũng chỉ đánh nhau mà thôi. Tôi quen rồi. Càng nguy hiểm tôi càng thích. Cậu nghĩ xem ông ta có thể làm gì tôi? Đặt bẫy để giết tôi à? Tôi nhớ là tôi không gây thù chuốc oán với ai giống ông ta cả? – Helena bướng bỉnh cãi lại.

– Cậu bị lú lẫn rồi phải không? Cậu không đặt câu hỏi tại sao ông ta tìm được cậu? Ông ta không hề hỏi năm ngày nữa cậu ở đâu? Ông ta chắc như đinh đóng cột rằng lúc đó ông ta sẽ gặp cậu. Giao nhiệm vụ cho cậu. Còn tôi, cậu coi tôi là cái gì? Sao cậu không hỏi ý kiến của tôi? Sao cậu ngăn không để tôi hỏi ông ta cho ra lẽ. Tôi là gì của cậu? Là bạn cậu? Hay cậu chỉ coi tôi là kẻ giúp việc lon ton bên cạnh cậu?

– Tôi chẳng nghĩ gì hết, cậu đừng tự biên tự diễn. Tôi thích thì tôi nhận. Được chưa! – Helena quát vào mặt Jade.

– Được! Vậy cậu cứ đi làm những việc chết tiệt mà cậu thích. Tôi không quan tâm! – Nói rồi, Jade đứng phắt dậy bỏ đi.

Helena ngồi đó, mặt đỏ bừng bị che đi một phần bởi mái tóc đỏ như sóng biển xổ tung, rối bù, thở phì phì sau một hồi cãi vã. Cô không thích thái độ này của Jade – hẳn nhiên rồi! Cô không thích ai cản đường mình, càng không thích phải nghe những lời giáo điều đầy tính hằn học như thế! Đấm đá là việc của cô; Jade tốt nhất không nên xen vào thì hơn. Hỏi ý kiến cậu ta à? Buồn cười thật! Đến tự vệ cho bản thân đừng bị thương cậu ta còn chưa thể, huống hồ là những cuộc chiến kiểu này. Nhìn về phía Jade vừa đi khuất, Helena lẩm bẩm.

– Cậu muốn đi à? Đi thì đi đi, tôi không khiến, không giữ cậu nữa. Mặc xác cậu.

Nói rồi, Helena cũng đứng phắt dậy, đùng đùng bỏ lên phòng.

* * *

Một ngày hè, mặt trời rực rỡ trên cao phả cái nóng hầm hập xuống như muốn thiêu cháy vạn vật. Dưới gốc phong, Jade bị Dmitri phạt quỳ vì tội dung túng cho Helena trốn đi bẫy thỏ trong giờ đọc sách. Vì thể trạng của Jade yếu, cậu lại luôn là đứa trẻ ngoan nên rất ít khi bị phạt. Hôm nay Helena được miễn vì dầm mưa cả ngày bị sốt cao đang nằm li bì trong phòng. Vừa tỉnh táo lại một chút, thấy bạn quỳ dưới gốc cây, Helena chạy ra cùng quỳ chịu phạt, mặc cho Jade nói thế nào. Dmitri thấy thế vừa giận lại vừa thương, ông cũng mặc kệ hai đứa trẻ. Được một lúc, Helena bắt đầu giở trò, ngã lăn ra đất, ho rũ rượi, trông rất tội nghiệp. Dmitri quát Helena vào trong nhà nghỉ ngơi nhưng cô bé vừa ho vừa thều thào “con phải ở đây chịu phạt cùng Jade, cậu ấy vì con mà bị phạt”, nói xong lại tiếp tục ho, xem chừng rất thê thảm. Jade hốt hoảng cầu cứu thầy, cuối cùng Dmitri cũng đành phải tha cho cả hai đứa. Lời vừa dứt, thì cơn ho của Helena cũng biến mất. Bữa cơm chiều, Jade làm đủ mọi món ngon cho cô bạn bồi bổ, sự thần kỳ của đồ ăn khiến cho bệnh tình của Helena không cánh mà bay. Dmitri nhìn hai đứa trẻ, không khỏi cảm thán trong lòng, dù ông có nghiêm khắc đến đâu thì cũng chịu thua mấy chiêu trò của chúng. Chẳng ai đủ sắt đá để cứ lạnh lùng trước sự trong trẻo của tình bạn hai đứa trẻ dành cho nhau! Những tháng ngày này thật bình yên.

*

Một lần đi dạo phố, nhìn thấy một người khách vãng lai để con Iguana[1] lên vai, Jade đã bị mê hoặc, cứ quanh quẩn bên người khách nọ suốt buổi để ngắm nghía con vật. Còn Helena thì không ngừng càm ràm về chuyện cậu lại có thể thích con vật gớm ghiếc ấy. Vậy mà mấy tháng sau, trở về từ chuyến đi dài tiêu diệt bọn rồng, Helena đã mang về cho Jade một con Iguana rất đẹp. Con rồng đất dài chừng một thước, toàn thân rực một màu cam, những cái vẩy tròn, trơn nhẵn phủ khắp cơ thể. Trên lưng nó, một hàng gai dài, mảnh chạy dọc sống lưng xuống tận phía đuôi. Mắt Jade sáng rực trước món quà của cô bạn. Cậu biết, Helena vẫn luôn quan tâm đến mình, dẫu chỉ là những sở thích vặt vãnh nhất, hay những mối quan tâm rất nhỏ; chỉ là, cô ấy không bao giờ chịu nói ra.

*

Ngày mùa đông, tuyết rơi dày và lạnh. Một ngày dài với Jade. Buổi sáng, vừa bước ra khỏi cửa, cậu đã bị mấy đứa con trai nhà hàng xóm chế giễu vì còi cọc mãi không lớn; điên tiết, Jade xông vào đánh nhau với bọn chúng; về tới nhà lại bị Dmitri quở trách vì không giữ được bình tĩnh, không tự lượng sức mình. Tâm trạng tồi tệ, cậu nằm duỗi dài trên nền tuyết trắng, để mặc những bông tuyết li ti rơi đầy mặt. Chưa bao giờ Jade cảm thấy cô đơn, ấm ức và hoang mang đến vậy. Cậu không hoang mang vì thầy không bênh vực mình! Cậu không hoang mang vì những gì người khác đổ về phía cậu! Thật ra, cậu đang tự hoang mang với chính những mối hoài nghi tự nhiên có trong lòng! Khi đó Helena mười lăm tuổi, Jade vẫn trong hình dạng cậu bé mười ba.

Không biết từ khi nào, cô bạn đã lặng lẽ nằm xuống cạnh cậu, khác hẳn với sự hiếu động, hay trêu chọc, bất cần thường ngày. Cô chỉ nằm đó, yên lặng, ngửa mặt lên trời ngắm những bông tuyết rơi. Rất lâu sau, cô quay sang gọi Jade và nhìn thẳng vào mắt cậu, “Jade này, có tôi luôn ở đây.” Nói rồi, cô luồn bàn tay với những ngón nhỏ nhắn thon dài nắm chặt lấy tay bạn. Một câu nói không đầu không cuối, nhưng là một sự khẳng định, đồng cảm, an ủi, xoa dịu nỗi buồn trong Jade. Chao ôi! Có thể nào, chỉ một câu nói đơn giản và ngắn gọn như thế, đủ để khiến một người cảm thấy đủ đầy và hạnh phúc đến nhường này?!

Jade biết từ giây phút đó, từ khoảnh khắc hai bàn tay nhỏ bé đan vào nhau, giữa họ, một tình cảm còn thiêng liêng hơn cả tình bạn, sâu sắc hơn cả tình yêu đã nảy nở. Ở đó, người nọ biết rằng người kia sẽ luôn bên cạnh mình, lo lắng, chở che, bao dung, hy sinh và tha thứ. Tình cảm đó gọi là gia đình. Cho tới bây giờ, sau bao nhiêu năm, hình ảnh hai đứa trẻ nằm trên nền tuyết trắng, bàn tay đan vào nhau, mặc cho những bông tuyết li ti phủ lên người vẫn mãi in đậm trong tâm trí Jade. Mãi mãi, không phai nhạt.

***

Con vật đỏ rực như lửa, đứng nổi bật giữa khoảng sân rộng phía sau khách điếm khiến không ít người qua kẻ lại phải liếc mắt nhìn. Jade ngồi cạnh nó, trên chiếc ghế gỗ nhỏ, trong tay là miếng thịt bò tươi rói; cậu vừa đút cho nó ăn vừa vuốt ve cái đầu lởm chởm vẩy nhọn của nó. Như cảm nhận được tâm trạng của Jade, nó dũi dũi cái mũi cứng ngắc còn dính toòng teng mấy vụn thịt vào tóc cậu tỏ vẻ an ủi.

*

Helena nằm trằn trọc trên giường, chốc chốc lại ngó ra cửa; Jade đi được một lúc lâu rồi vẫn chưa thấy quay lại, không biết cậu ta nghĩ cái gì trong đầu nữa. Có nhiệm vụ nguy hiểm cỡ nào mà Helena chưa trải qua đâu, thế thì tại sao cậu ta lại phải nổi giận và lo lắng đến mức thái quá như thế nhỉ? Đúng là Helena đã quyết định khi chưa hỏi ý kiến của Jade, nhưng nói cho cùng thì từ trước tới giờ, cô vẫn là người tiếp nhận đơn hàng mà. Chắc do mấy ngày vừa qua xảy ra nhiều chuyện khiến Jade trở nên lo lắng, căng thẳng hơn bình thường. Cơn ấm ức qua đi, Helena bắt đầu lo lắng, sợ cậu bạn gặp chuyện gì không lành. Được một lúc, không kiên nhẫn được nữa, Helena xuống giường, quyết định ra ngoài tìm Jade.

Phố dài hun hút, về khuya, người qua lại thưa dần, những ngôi nhà hai bên đường cũng đã tắt đèn gần hết. Lác đác một vài quán rượu nhỏ còn sáng đèn, những bóng người xiêu vẹo từ các quán đi ra; bóng họ in mờ mờ trên nền đá thành những hình thù run rẩy, quái đản. Gió lạnh thổi dọc con đường lát đá trơn nhẵn, cuốn lá cây thành từng xoáy nhỏ, lào xào dưới mặt đất. Mấy con mèo đuổi chuột trên nóc nhà, chúng chạy rình rịch từ mái nhà nọ sang mái nhà kia, thỉnh thoảng, tiếng chít chít thê thảm vang lên báo hiệu một con chuột đã bị rơi vào móng vuốt sắc nhọn của mèo. Mặt trăng màu trắng bạc tỏa ánh sáng dìu dịu, tô đậm thêm mái ngói cong cong của ngôi nhà lớn cuối phố. Không có Jade đi cùng, Helena thấy con phố sao mà dài rộng, bản thân sao lẻ loi. Đi một vòng vẫn chưa tìm được Jade, Helena chợt nhớ ra con Dực Long sau khách điếm. Giờ này, không chừng con vật tội nghiệp đang được Jade “trút bầu tâm sự”.

Helena rón rén bước ra khoảng sân rộng phía sau khách điếm, không ngoài dự đoán, Jade đang ngồi đó, vỗ về cái đầu xù xì của con vật. Trên tóc cậu còn dính mấy vụn thịt, dấu tích của sự cảm thông con vật dành cho Jade khi nãy. Helena đi đến cạnh chỗ Jade ngồi, mặt phụng phịu.

– Jade ơi, tôi đói rồi, đi ăn tối đi.

– Cậu đói thì mặc xác cậu, cậu không biết đường tự đi ăn à? – Jade gắt gỏng.

– Nhưng tôi không mang theo tiền. – Mặt Helena méo xẹo.

Jade nổi đóa.

– Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn không mang theo tiền.

– Tiền của chúng ta do cậu giữ mà. – Helena bày ra vẻ mặt tội nghiệp.

– Hừ! Thế từ nay cậu giữ hết đi, cậu bán mạng nhận cái đơn hàng chết tiệt kia rồi giữ hết tiền đi, tôi không rảnh để quản cậu!

– Dù sao thì tôi cũng đồng ý giao dịch rồi. Cậu đừng như vậy nữa được không? Tôi đói thật đấy! – Nói xong, Helena cười hì hì khoác vai Jade, vừa lôi vừa kéo cậu bạn ra ngoài.

Nói thì nói vậy, nhưng thật tâm, Jade vừa giận vừa cảm động. Vốn dĩ, cậu đã không còn giận Helena nữa, cậu biết con người của Helena, một khi đã quyết định thì sẽ làm cho đến cùng, không ai ngăn cản được. Đã bao nhiêu lần cậu chỉ biết hồi hộp cầu mong cô bạn bình an, sẵn sàng đón nhận những tình huống xấu nhất. Lúc đó, cậu nổi nóng, chẳng qua vì lo lắng quá. Giao dịch lần này, ngay cả cậu cũng tò mò, cảm thấy đây là một nhiệm vụ nguy hiểm, dẫu chưa thật sự có thông tin gì cụ thể từ phía đặt hàng; nhưng tự nhiên trong Jade cứ dấy lên linh cảm bất an rất lạ lùng. Cậu không muốn Helena nhận lời, nhưng cậu biết với cách thách thức trí tò mò như vậy, kiểu gì Helena cũng đồng ý thực hiện nhiệm vụ. Mà một khi máu liều của Helena nổi lên thì có trời mới ngăn cản được. Cậu giận Helena vì không màng nguy hiểm mà nhận lời, nhưng cậu cũng giận cả bản thân vì không đủ lý lẽ thuyết phục bạn, cũng không có khả năng hỗ trợ bạn trong chiến đấu.

– Hết giận nhé? – Helena huých bạn.

– Ai thèm giận một người như cậu.

– Hòa nhé?

– KHÔNG HÒA! – Jade quát tướng lên.

– Đi uống rượu đi. Mấy quán nhỏ đằng kia vẫn còn mở cửa. – Biết Jade đã nguôi giận, Helena tỉnh bơ dụ dỗ.

– Tôi chưa làm hòa với cậu đâu. Chẳng qua thầy đã dặn không nên để cậu đói quá, cái bụng cậu mà đói thì cậu sẽ nổi nóng và gây sự lung tung. Tôi chỉ là nhớ lời thầy dặn thôi. – Jade cự nự nhưng không hất tay cô bạn ra.

Hai cái bóng – một cao một thấp – vừa đi vừa chí chóe, tiếng họ vang vọng trên con đường đá trải dài về phía có vẻ thanh bình…

[1] Loài rồng đất có xuất xứ từ Nam Mỹ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.