Boss Bá Đạo: Em Mặc Cảnh Phục Rất Đẹp!

Chương 53: Khiêu chiến



Nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra rốt cuộc là không khí trong phòng kì lạ ở chỗ nào, vì vậy Trịnh Diệp dứt khoát không suy nghĩ nữa!

Sau vài giây ngầm ” so đấu” với Triệu Thế Minh, Hoắc Vĩ Triệt nở nụ cười vô cùng lịch sự, vô cùng toả sáng cầm bó hoa hướng về phía Trịnh Diệp:

– Chúc em mau chóng hồi phục!

– Cảm ơn anh về bó hoa, cả chuyện ngày hôm qua nữa!

Trịnh Diệp nở nụ cười thật lòng đưa tay nhận lấy bó hoa từ Hoắc Vĩ Triệt! Mặc bộ dáng hiện tại của Hoắc Vĩ Triệt làm Trịnh Thiên có phần không thích ứng được… Nhưng không thể phủ nhận là trong lòng cô hiện tại lại rất vui!

Còn nguyên nhân cô cũng không biết được!

Hiếm khi Hoắc Vĩ Triệt nhận được nụ cười thật lòng từ Trịnh Diệp, trong lòng liền như nở hoa, nụ cười trên mặt càng tươi. Chút cảm giác khó chịu khi nãy cũng hoàn toàn biến mất không còn chút đấu vết…

Ở lại phòng bệnh của Trịnh Diệp gần ba mươi phút, Hoắc Vĩ Triệt cũng ngỏ lời bản thân có việc phải đi, tuy nhiên trước khi đi anh lại bất ngờ kề sát vào tai Trịnh Diệp,nhỏ giọng:

– Tôi đã nói là sẽ theo đuổi em, tất nhiên lời đó không phải là nói đùa!

Sau đó trong lúc Trịnh Diệp còn ngơ ngác, anh đã vô cùng lễ phép cuối đầu chào bà nội cô.

– Sao về sớm thế?

Trịnh lão phu nhân tất nhiên là không có bỏ qua hành động vừa rồi của Hoắc Vĩ Triệt, nhưng bà lại giả vờ như không có thấy gì. Tuy nhiên vẫn ngạc nhiên khi nghe anh phải đi về, bà còn tưởng…

– Dạ chút nữa công tuy còn có cuộc họp nên con phải về! Rảnh rỗi con lại đến thăm tiểu Diệp.

Cuối cùng Trịnh lão phu nhân cũng không còn gì để nói nên để cho Hoắc Vĩ Triệt đi. Tuy nhiên, sau khi cánh cửa đóng lại, lúc trong lòng chỉ còn bà cùng Trịnh Diệp thì sắc mặt bà thấy đổi đôi chút, ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô cháu gái đang ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng.

– Không nỡ để cậu ấy đi rồi phải không?

– Hả…à… Bà nói đi đâu vậy?

Nhất thời Trịnh Diệp chẳng kịp tiếp thu, theo bản năng lên tiếng, đến lúc hiểu ra vấn đề khuôn mặt lại lộ rõ lúng túng.

Trời ạ… hình như cô cảm thấy mình càng lúc càng ngốc thì phải. Từ lúc nào nhỉ, chẳng phải là sau khi gặp người đàn ông đó sao…?Haizz…

– Muốn giả ngốc sao… Bà nhìn không lầm thì cậu ấy chính là có ý với con rồi. Thật ra cũng không tệ, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn sự nghiệp có sự nghiệp…

Trịnh Diệp giả vờ không nghe thấy lời của bà nội cô, trực tiếp chùm chăn kín mít lại… giả chết!

Hoắc Vĩ Triệt xuống chỗ để xe của bệnh viện, vốn là định mở cửa xe rồi, nhưng nhìn thấy người đang hướng về phía anh thì tạm thời ngưng lại động tác, đứng khoanh tay dựa vào đầu xe…

Triệu Thế Minh sau khi Hoắc Vĩ Triệt tới thì đã rời đi không lâu sau đó, đáng lẽ hiện tại cũng rời khỏi rồi. Vậy mà lúc này anh ấy lại đứng trước mặt của Hoắc Vĩ Triệt.

– Anh có ý với tiểu Diệp?!

Không phải câu hỏi, mà theo ngữ điệu thì đó hoàn toàn là một câu khẳng định. Hoắc Vĩ Triệt cũng không có ý che dấu, nhướng mày:

– Đúng vậy, và hiện tại tôi đang theo đuổi cô ấy! Anh có ý kiến?

– Không, nhưng tôi sẽ cạnh tranh với anh!

Bỏ lại một câu lạnh nhạt, Triệu Thế Minh cũng không tiếp tục ở lại mà xoay người bỏ đi. Hoắc Vĩ Triệt nhìn thấy bóng lưng của Triệu Thế Minh, trên môi treo nụ cười nhàng nhạt.

Đây chính là muốn khiêu chiến anh sao?

Quán bar U Lam, quán bar sang trọng, xa hoa có tiếng tại đế đô, địa điểm tiêu tiền mà giới thượng lưu thập phần yêu thích.

Toàn thể quán bar có tất cả ba tầng, trong đó tầng chệch là chỗ vui chơi tập chung nhất, lên tầng trên là phòng riêng cho khách hàng có nhu cầu. Lên càng cao, càng chứng minh được thân phận của khách, tầng trên cùng không phải ai cũng có thể đến, nó dùng để tiếp đãi khách Vip cao cấp nhất.

Những người có thể đến được nơi này không phải phú nhị đại thì cũng chính là con ông cháu cha, nhưng từ trước đến nay chẳng có một ai dám gây sự bên trong quán bar…Bởi vì mặc dù không ai nói ra, nhưng tất cả đều ngầm biết được quán bar thuộc quyền quản lý của bang Hắc Long, chẳng có kẻ nào ngu ngốc mà gây sự cả!

Tuy nhiên, không làm ra hành vi gây sự cụ thể, thỉnh thoảng cũng có thể một vài còn hơn trực tiếp gây rối…

Bên trong phòng Vip 1, có hai người đàn ông đang vô cùng ung dung vừa thưởng thức rượu vừa trò chuyện.

– Hai ngày qua cảm ơn cậu đã giải quyết công việc giùp tôi, nào, cạn ly!

Trịnh Thiên đưa ly rượu lên ra hiệu với Hoắc Vĩ Triệt, Hoắc Vĩ Triệt nhếch mép cười nhẹ, đưa ly chạm vào ly của anh bạn đối diện.

– Đã là anh em, thì chút việc đó có là gì!

– Ừ, cậu nói phải… Mà giữa cậu với tiểu Diệp đã tiến triển tới đâu rồi?

Không phải nói…khụ khụ, anh rất muốn biết cảm giác làm anh vợ của người anh em chí cốt nó ra làm sao!

Vừa liếc mắt Hoắc Vĩ Triệt đã không khó nhận ra ý nghĩ “xấu xa” của Trịnh Thiên, anh cực kì xem thường.

– Không cần cậu lo… chỉ cần thời gian thôi!

– À, nếu tôi không lầm thì thanh mai trúc mã của tiểu Diệp cũng đã từ quân khu về nghỉ phép… Không biết giữa quân nhân chính trực và một tên trùm Hắc đạo, thì con bé sẽ chọn ai nhỉ? Ha…ha…ha..

Nhìn nụ cười đáng khinh của Trịnh Thiên, Hoắc Vĩ Triệt trực tiếp làm lơ… Thanh mai trúc mã thì sao, có gì to tát lắm đâu?

Bà mươi chưa phải là tết, bây giờ vẫn chưa nói được gì mà!

– Này…

Cốc…cốc… cốc…

Trịnh Thiên đang muốn nói gì đó thì đột ngột vang lên tiếng gõ cửa, vì vậy anh tạm thời ngưng lại, thản bắt chéo chân.

– Vào đi!

Bước vào là một người đàn ông mặc vest đen chỉnh chu, sau khi cuối chào Hoắc Vĩ Triệt cùng Trịnh Thiên, anh ta cung kính lên tiếng:

– Lão đại, nhị gia…vừa rồi chúng tôi vừa bắt được một nhóm thanh niên có dấu hiệu dùng hàng trắng.

“Hàng trắng” chỉ với hai chữ nhưng lại có sức ảnh hưởng không nhỏ, khuôn mặt vốn đang có vẻ lười biếng của Hoắc Vĩ Triệt chỉ trong nháy mắt liền giống như được phủ một lớp băng dày, hàn khí không ngừng toả ra.

Tất cả những người vào U Lam đều phải biết rõ quy định của bar, hàng trắng là thứ bị cấm tuyệt đối. Vậy mà bây giờ lại có kẻ ngang nhiên dám dùng…

– Tra ra kẻ đầu sỏ chưa?

Không cần Hoắc Vĩ Triệt lên tiếng, Trịnh Thiên đã nhanh hơn hỏi. Trong chuyện này chắc chắn chẳng phải đơn giản như bề ngoài, từ trước đến nay có kẻ nào đủ la gan vi phạm vi định của U Lam đâu?

– Đã có hỏi rồi, nhưng bọn họ bảo là do lần đầu đến đây nên không biết!

– Vậy trước hết thả bọn ra, sau đó nên làm gì chắc không cần tôi nói cậu cũng biết chứ?

Lần này là Hoắc Vĩ Triệt lên tiếng, trong giọng nói ngoài lạnh, thì cũng chỉ là lạnh!

Người đàn ông kia hiểu ra, ” vâng” một tiếng sau đó cũng lui ra ngoài…

Còn lại hai người trong phòng như cũ, không còn thái độ vui đùa như ban đầu, Trịnh Thiên có phần suy tư nhìn Hoắc Vĩ Triệt.

– Cậu nghĩ sao về chuyện này?

– Còn không phải có kẻ muốn đánh chủ ý lên đầu chúng ta sao? Dạo này tôi còn cảm thấy lạ là tại sao lại yên bình như vậy, thì ra là đang chuẩn bị một kế hoạch khác!

Tốt, nếu như đã muốn đấu, thì anh cũng chẳng ngại mà đấu tới cùng với bọn họ! Năm lần bảy lượt muốn mạng anh, thấy anh không làm gì thì liền nghĩ anh là quả hồng mềm muốn nắm bóp thế nào cũng được sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.