Nhìn theo chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời khỏi mà ánh mắt Lục Thành hiện lên tia không cam lòng nồng đậm, và siết chặt nắm tay đến nổi cả gân xanh.
Nhưng chẳng bao lâu sau đó thì chuông điện thoại của anh ta reo lên, nhìn số hiện thị trên màn hình, chân mày anh ta hơi nhíu lại, xoay đầu nhìn xung quanh rồi mới mở cửa bước lên xe.
– Có chuyện gì?
Sau khi kết nối điện thoại với tai nghe bluetooth, Lục Thành vừa khởi động xe vừa lạnh lùng lên tiếng.
“…”
Sau khi nghe bên kia nói xong, ánh mắt anh ta hơi thay đổi, loé lên một chút.
– Có dấu hiệu xâm nhập sao? Có phát hiện ra địa chỉ ID không?
“…”
– Đối phương có thể xâm nhập tới bước đó, thì không phải kẻ tầm thường, không tìm ra ID cũng phải! Phản ứng của bọn họ thế nào?
“…”
– Được rồi, tiếp tục quan sát, có gì báo cho tôi biết… Nhưng không quá cần thiết thì thôi, không cần gọi cho tôi!
Lục Thành nói xong thì tắt máy, gỡ tai nghe trên tai xuống, tay đặt trên vô lăng rõ nhè nhẹ, ánh mắt cũng trở nên thăm thuý rất nhiều!
…
– Em nhìn anh như vậy làm gì?
Trịnh Thiên không chịu được bị em gái nhìn chằm chằm, liền quay đầu sang nhìn. Trịnh Diệp ngồi ở ghế phụ lái, một tay chống lên cửa sổ xe, nghiên đầu nhìn anh trai của cô.
– Em cảm thấy hình như anh rất rảnh rỗi!
– Nào có, anh rất bận đấy chứ!
Trịnh Thiên bất ngờ trước lời nói của em gái anh, mày không tự chủ nhướng lên. Con bé này lại có ý gì đây?
– Rất bận, nhưng bận cái gì, em chẳng thấy anh làm cái gì cả!
Cô thật sự không biết anh trai cô đang làm cái gì, chỉ biết là ngày nào anh cũng ra ngoài thôi, mà hỏi thì chẳng bao giờ nói.
– Anh nói thật mà, anh đang làm một việc rất quan trọng… đến lúc anh sẽ tự động nói cho em biết!
– Nhưng…
– Không có nhưng ở đây! Anh thấy em không cần để ý tới việc của anh, tốt nhất là nên thu liễm lại một chút. Bên cạnh em nhiều ruồi nhặng như vậy, không khéo người nào đó nổi giận thì khổ cho người ta lắm!
Trịnh Thiên cười nhẹ, ngắt lời Trịnh Diệp, nói sang vấn đề khác, sau đó đưa một tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của Trịnh Diệp.
– Cái gì mà thu liễm chứ, em chẳng hiểu anh đang nói gì cả! Hơn nữa em lớn rồi, không được xoa đầu em…
Trịnh Diệp nghi hoặc hỏi lại, còn đưa tay lên muốn kéo bàn tay đang làm loạn trên đầu cô xuống.
– A, để cho người ta xoa được, mà lại không cho anh hai xoa đầu… Haizz…em gái lớn rồi chẳng còn là của mình!
Trịnh Thiên hoàn toàn đánh trống lảng với Trịnh Diệp, không nói vào vấn đề trọng tâm mà cô muốn biết… Trái lại, anh ta ra vẻ tiếc nuối rút tay lại, thở dài thường thượt ảo não vô cùng.
– Anh hai, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh!
– Thì anh đang nghiêm túc đấy thôi?
– Vậy thì nói chuyện chính đi!
– Nói chuyện gì chứ… có gì cần phải nói sao?
…
– Anh hai…
– Có anh!
Cuối cùng chẳng truy hỏi được gì, Trịnh Diệp tức tối hận không thể ngay lập tức lôi ông anh trai của cô ra dần cho một trận. Nhưng sau lại không làm gì, im lặng quay đầu không thèm nói chuyện với anh nữa!
Nhưng vừa quay đầu nhìn ra bên ngoài, cô liền phát hiện có điều không đúng, nãy giờ không chú ý nên cô không có phát hiện ra…
– Này, anh đưa em đi đâu vậy?
Đường này rõ ràng đâu phải là đường về Trịnh gia.
– Đến nơi em sẽ biết!
…
Triệu Thế Minh đứng trước quầy bar của nhà mình, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ, ánh mắt có phần mơ hồ nhìn chất lỏng sóng sánh trong ly… Không biết anh ta nghĩ cái gì tạm thời mất đi sự cảnh giác nhạy bén của một quân nhân ưu tức, có người đến kế bên mà cũng không hay biết!
Triệu Thế Mạnh mới từ sở cảnh sát trở về, vừa vào cửa đảo một vòng đã thấy dáng vẻ đó của Triệu Thế Minh, cho nên liền để vali xuống đi qua.
– Làm gì mà thất thần vậy còn trai, còn uống rượu nữa chứ?
Triệu Thế Minh sau khi tốt nghiệp trường quân đội thì liền nhập ngũ, là một quân nhân, tất nhiên sẽ rất ít có cơ hội tiếp xúc với rượu… Cũng dần tập cho anh thoái quen đó, lúc này đây Triệu Thế Mạnh thấy con trai ông uống rượu cho nên mới hiện vẻ ngạc nhiên!
– Không có gì, lâu lâu uống vài ly thôi, ba uống một ly chứ?
Rất nhanh Triệu Thế Minh đã thoát khỏi trạng thái mơ hồ, nhìn thấy ba anh bên cạnh, bèn định lấy ly rót cho ông một ly rượu, nhưng chưa kịp đã bị ông đưa tay ngăn lại, lắc đầu:
– Không, ba không uống!
Nghe vậy, Triệu Thế Minh cũng đừng động tác. Ông Triệu Thế Mạnh thấy con trai ông không có ý định mở miệng, vì vậy đành nói tiếp:
– Dáng vẻ này là sao, thất thần đến như vậy? Hay là Đại uý 29 tuổi thất tình rồi?
Đối với một người đàn ông, thì có thể khiến họ phiền não thì có hai nguyên nhân lớn nhất: chính là sự nghiệp và chuyên tình cảm! Con trai của ông, sự nghiệp không cần phải nói, 28 tuổi đã là Đại úy, Trung đội trưởng của một trung đội lục quân… Cho nên chỉ còn vấn đề tình cảm mà thôi!
Nghe ra trong lời nói của ba mình có phần quan tâm lại có chút đùa giỡn, nhưng Triệu Thế Minh cũng không có nhiều phản ứng, cụp mắt và lắc đầu nhẹ.
– Không có!
– Tốt, không có! Vậy mối quan hệ của con và tiểu Diệp đã tới đâu rồi, có tiến triển gì không?
Dường như Triệu Thế Mạnh không có ý định buông tha cho con trai ông, quyết hỏi tới cùng. Triệu Thế Minh cũng nhìn ra, biết không thể tiếp tục chốn tránh, anh ngẩng đầu nhìn vào vô địch, có phần ảo não.
– Ba à, tiểu Diệp quá ưu tú, con nghĩ là mình sẽ không có cơ hội được ở bên cạnh cô ấy!
Từ nhỏ, anh và tiểu Diệp đã cùng nhau lớn lên, cô ấy có bao nhiêu ưu tú anh đều biết! Cô ấy ưu tú như vậy, thì làm sao không có nhiều người để ý cho được…? Nhất là người đàn ông kia, dùng chỉ mới tiếp xúc có vài lần, nhưng anh biết người đàn ông đó có ý với tiểu Diệp, qua từng hành động, ánh mắt nóng rực không hề che giấu của anh ta đối với tiểu Diệp. Hơn nữa, anh còn cảm nhận và thấy được anh ta không phải nhân vật tầm thường, ở bên cạnh anh ta, anh có cảm giác nguy hiểm và e dè!
Nhưng những điều đó không là gì, quan trọng nhất là anh nhận ra tình cảm của tiểu Diệp đối với anh lại không giống như anh đối với cô ấy!
Triệu Thế Mạnh không ngờ lại thấy dáng vẻ như thế của con trai ông, lúc đầu có chút ngạc nhiên… Sau đó thì ông cười cười, lắc đầu, vỗ vai anh:
– Sao lại nói như vậy, thiếu tự tin đến thế? Thế Minh, như vậy không được, con phải có sự tự tin và niềm tin với chính mình! Trên đời này, chẳng có cái gì là không thể cả, quan trọng là ở bản thân con có bản lĩnh hay không. Thích, thì phải mạnh mẽ, chủ động giữ lấy… Ba nói như vậy, còn có hiểu không?
– Nhưng…
Nhìn thái độ đó dự của con trai, Triệu Thế Mạnh trực tiếp không cho anh nói, ngất lời:
– Không nhưng nhị gì hết, tiểu Diệp ưu tức! Vậy còn hãy chứng minh cho con bé thấy con đủ ưu tú để xứng với con bé!
Trong công việc, Triệu Thế Mạnh luôn thể hiện là một người chính trực, công tư phân minh. Gần ba mươi năm trong nghề cảnh sát, ông chưa bao giờ mất phải sai lầm nào, từ lúc chỉ là một nhân viên bình thường, cho đến lúc ngồi lên chiếc ghế giám đốc sở cảnh sát, có thăng trầm nào mà ông chưa trải qua? Với trách nhiệm của một người cha, thì ông luôn là người cha mẫu mực, xứng làm gương sáng cho con mình. Cho nên đối với vấn đề của con trai mình, ông rất là bình tĩnh sáng suốt đưa ra lời khuyên chính đáng!
Ba anh cũng đã nói nhiều như vậy, Triệu Thế Minh cũng không phải người ngốc, rất nhanh hiểu ra điểm mấu chốt quan trọng. Khuôn mặt tươi tỉnh hẳn lên:
– Con hiểu rồi, con sẽ cố gắng, cố gắng không làm ba thất vọng!
– Tốt, như vậy mới đúng là con trai của ba!
…
Lại nói về phía Trịnh Diệp, trong lúc cô chưa quá ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì anh trai cô đã dừng xe lại. Khi cùng anh mình bước ra ngoài, Trịnh Diệp liền nhận ra cô đang ở đâu, không khỏi khó hiểu quay qua nhìn anh trai mình:
– Anh đưa em đến đây làm gì?
Từ lúc anh trai cô đột ngột xuất hiện ở sở cảnh sát thì cô đã thấy có gì đó không đúng, nhưng vì việc của chiếc xe nên cũng không quá để ý! Bây giờ thì rõ rồi, có ý đồ từ trước, cô tin rằng dù xe mình không bị hư thì cũng bị anh tống lên xe đưa đi!
Nhưng đây chẳng phải là quán bar U Lam, sao anh hai lại đưa cô đến nơi này?