Vầng Sáng Nhạt

Chương 9



Từ Qua chuyển lực chú ý từ thi thể lên Lục Thịnh, “Đội trưởng Lục —-a? Anh đâu rồi?” Lục Thịnh không biết đã đi từ khi nào, pháp y Trần đang xem báo cáo khám nghiệm tử thi, nghe vậy liền quay sang nhìn cô, “Sau khi nhận cuộc điện thoại đó cậu ta liền rời đi. Cô có phát hiện gì sao?”

Từ Qua tháo bao tay, sờ mũi, “Không có, ông có nhìn ra được nguyên nhân tử vong không?”

Pháp y Trần đã quen với việc Từ Qua đánh trống lảng để che dấu vẻ xấu hổ bên ngoài.

“Vừa rồi đội trưởng của các cô đoán là thiếp gia quan nên mai tôi sẽ gửi kết quả qua.”

“Thiếp gia quan?” Từ Qua dừng một chút, lấy di động tra trên Baidu. Pháp y Trần đẩy gọng kính, “Là một loại hình phạt riêng, dùng giấy ướt dán trên mặt người, chỉ cần bảy, tám lớp là khiến người ta không chịu được mà chết, khi gỡ xuống lớp giấy thì không có vết thương trên mặt.”

Từ Qua nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, lại quay sang pháp y Trần, nhíu mày, “Đầu óc tên này có vấn đề sao?”

“Nếu không có vấn đề thì đã không giết người.” Pháp y Trần nói.

Di động của Từ Qua đổ chuông, cô cầm điện thoại lên thì thấy là Thẩm Thiến. Từ Qua ra ngoài nhận điện thoại.

“Có kết quả điều tra rồi, chị về đây đi.”

“Được.”

Từ Qua cúp điện thoại rồi vội vàng về văn phòng.

Mười ngày trước, ở thành phố Z có người đến báo án, người này là Đổng Triết, hai mươi sáu tuổi, sống ở thành phố Z. Người mất tích là bạn gái anh ta tên Lưu Nhiễm. Hai mươi ngày trước, sau khi hai người cãi nhau thì mất liên lạc.

Khi điều tra tư liệu của Lưu Nhiễm, nhìn thấy ảnh chụp, tâm trạng Từ Qua chùng xuống, hẳn là cô ấy rồi. Cô lấy di động gọi Lục Thịnh. Trên ảnh, Lưu Nhiễm trông rất thanh tú, hai mươi sáu tuổi, học đại học ở thành phố Z, sau khi tốt nghiệp liền ở lại đó. Nghề nghiệp là thợ làm móng, còn tự mình mở cửa tiệm riêng.

“Từ Qua?”

Nghe được giọng nói lành lạnh truyền từ bên kia đầu dây, Từ Qua dừng một chút mới lên tiếng, “Đội trưởng Lục, đã tìm được cô ấy, thành phố Z là nơi nhận báo án.”

Mười phút sau Lục Thịnh đến, anh bước nhanh ra cửa, Từ Qua liền đưa tư liệu cho anh, “Lưu Nhiễm cao 1m68, người thành phố C nhưng sống ở thành phố Z, bạn trai cô ấy đến báo án, nói rằng hai mươi ngày trước hai người mất liên lạc.”

Lục Thịnh quay đầu liếc Từ Qua, khiến cô đang nói đột nhiên dừng lại, “Có vấn đề gì sao?”

“Không có gì.” Nhìn Từ Qua ở khoảng cách rất gần mới thấy lông mi cô thật dài. Bởi vì gần như vậy, Lục Thịnh cảm nhận được hô hấp của cô, anh thu hồi tầm mắt, nhìn máy tính. “Đi gặp cha mẹ Lưu Nhiễm thử xem”

Nhà Lưu Nhiễm ở khu ngoại thành của thành phố C, hoàn cảnh rất kém. Xe không vào được ngõ nhỏ nên Lục Thịnh đành đỗ xe trước đầu ngõ. Ngoài trời không khí vẩn đục, Từ Qua quay đầu nhìn Lục Thịnh thì thấy anh đã rảo bước vào trong.

Lúc này là buổi chiều, Từ Qua đút tay vào túi, bước nhanh để đuổi kịp anh. “Vì sao cha mẹ cô ấy không báo án? Có khi nào lại là người thân gây án không?”

“Hiện tại không thể kết luận được.”

Tiểu khu cũ kĩ không có bảo vệ trước cổng, cũng chẳng có bảng số nhà, bên đường là một cụ già đang phơi nắng. Từ Qua tiến lên, “Cho cháu hỏi nhà Lưu Thắng Kỳ ở đâu ạ?”

“Lên lầu ba, rẽ phải.” Bà cụ thuận tay chỉ lên trên, nhìn thấy Lục Thịnh trên người mặc cảnh phục, tặc lưỡi, “Cô cậu tới bắt ông ta à?”

“Không phải đâu ạ, cảm ơn bà.”

Lục Thịnh đã đi xa, Từ Qua vội vàng đuổi theo, “Là lầu ba tòa nhà này.”

Lục Thịnh thu hồi tầm mắt, đi theo Từ Qua lên lầu. Cầu thang bụi bặm bám đầy, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy rác bẩn trên mặt đất. Từ Qua sờ mũi, xoa xoa mấy ngón tay. Lục Thịnh nhìn cô một cái, cũng sải bước đi song song Từ Qua.

Bầu không khí xung quanh chợt trở nên ngột ngạt, cô chậm rãi xoắn hai tay vào nhau, cảm thấy không gian như thu hẹp lại.

“Đội trưởng Lục.”

“Tới rồi.” Lục Thịnh lên tiếng, “Trái hay phải thế?”

Một tầng có hai hộ, bên phải là cánh cửa sắt màu đỏ, Từ Qua vừa định tiến lên gõ cửa thì Lục Thịnh đã duỗi tay xách cô qua một bên, nghiêng đầu ý bảo cô lùi về sau rồi mới gõ cửa.

Không có người đáp lại, cứ thế giằng co hơn năm phút.

“Hay là không có ai ở nhà?”

“Mấy người đang làm gì đấy?” Một giọng nói đột ngột vang lên.

Từ Qua và Lục Thịnh cùng xoay người lại, chỉ thấy một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi ôm quả bóng rổ nhìn họ đầy nghi ngờ, “Hai người tìm ai? Đang làm gì ở đây?”

Mười lăm, mười sáu tuổi đang là giai đoạn vỡ giọng, giọng nói của cậu ta khàn khàn thấy rõ.

“Cậu có quen Lưu Nhiễm không?”

“Lưu Nhiễm là chị tôi. Chị ta có việc gì à?” Cậu thiếu niên nói chuyện không chút lễ phép. “Chị tôi đã hơn một năm không về nhà, cũng sẽ không về nữa, các người đến đây không gặp được chị ta đâu.”

“Vì sao lại không về nữa? Đây không phải nhà cô ấy sao?”

Cậu thiếu niên bĩu môi, khinh thường nói, “Chị ta coi thường cái nhà này. Các người là cảnh sát hả? Phải cảnh sát thật không đấy? Nếu muốn tìm chị ta thì đến thành phố Z ấy.”

“Cha mẹ cậu đâu?”

“Không biết.”

Lục Thịnh nghiêng người nhường đường, cậu thiếu niên bước qua nhưng không lấy chìa khóa mở cửa ngay mà cảnh giác nhìn bọn họ, “Các người có chịu đi không vậy?”

Từ Qua rút ra thẻ ngành, “Chúng tôi là cảnh sát.”

“Loại giấy tờ kiểu này mấy cửa hàng đều có thể làm giả, ba mươi đồng một cái, ai biết thật giả thế nào.”

Từ Qua nhíu mày, thằng nhóc này nghĩ gì trong đầu vậy? Từ bao giờ thẻ cảnh sát có thể tùy tiện làm giả hả?

“Lưu Thắng Kỳ đang ở đâu?”

Cậu thiếu niên quay đầu nhìn về phía dưới cầu thang, “Đằng kia.”

Từ Qua quay lại liền thấy một người đàn ông đang lắc lư lên cầu thang, trong miệng ngậm một điếu thuốc, nhìn thấy Lục Thịnh thì ngẩn ra.

“Cái gì đây?”

“Cảnh sát.”

Mí mắt người đàn ông hạ xuống, gảy rớt tàn thuốc rồi nhổ một ngụm nước bọt, “Phải cảnh sát thật không? Có chuyện gì?”

Từ Qua trưng ra thẻ ngành, “Lưu Nhiễm là con gái ông phải không?”

“Trước kia thì đúng, giờ thì không phải.”

Người đàn ông xoay người đá vào đùi cậu thiếu niên, “Mở cửa, đứng ngây ra đó làm gì?”

Cậu thiếu niên lẩm bẩm một câu, lấy chìa khóa mở cửa, từ trong phòng một mùi hôi thối xộc vào mũi. Từ Qua vào trước, người đàn ông theo sau ngồi xuống sofa, dụi tàn thuốc vào hộp cơm trên bàn trà.

Bàn trà đóng một lớp bụi dày, phòng khách thì bừa bộn, dơ bẩn, “Lưu Nhiễm muốn cắt dứt quan hệ với chúng tôi, chuyện của Lưu Nhiễm có tìm tôi cũng vô dụng, tôi bây giờ không còn liên quan đến nó nữa.”

“Lần cuối cùng ông gặp Lưu Nhiễm là khi nào?” Từ Qua hỏi.

“Chắc là năm ngoái. Nó phạm tội gì hả?”

“Chúng tôi nghi ngờ Lưu Nhiễm bị sát hại, nên hiện tại yêu cầu ông phối hợp với chúng tôi.”

“Cái gì?”

“Trên người Lưu Nhiễm có đặc điểm gì đặc trưng không?”

“Cậu nói Lưu Nhiễm bị sát hại sao? Không thể nào? Nó ở thành phố Z sống rất tốt mà, để tôi gọi điện thoại cho nói.” Sắc mặt người đàn ông nháy mắt liền thay đổi, lấy di động nhập một dãy số, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

Ông ta trừng mắt nhìn Từ Qua, khó khăn nuốt nước bọt, rồi vội vàng chụp lấy di động gọi một lần nữa, cứ lặp lại năm lần như vậy, ông ta liền đứng bật dậy nhìn chằm chằm Từ Qua, “Tại sao cô lại nói Nhiễm Nhiễm bị sát hại chứ? Các người đã tìm thấy gì rồi? Rốt cuộc là sao?”

“Hôm nay chúng tôi tìm thấy một thi thể tại Tân Hà, có khả năng là Lưu Nhiễm.”

“Các người dựa vào cái gì mà cho rằng đó là con bé?” Người đàn ông ngày một kích động, nước miếng phun đầy, đôi mắt nhìn chòng chọc Từ Qua.

“Chỉ là bước đầu nghi ngờ thôi, hi vọng ông có thể phối hợp với công tác của cảnh sát chúng tôi.”

Môi người đàn ông giật giật, không phát ra tiếng, Từ Qua nói tiếp, “Tháng này cô ấy có liên lạc với ông không?”

Ông ta nhíu mày không nói gì, hai tay nắm chặt.

Từ Qua quay đầu muốn bàn bạc cùng Lục Thịnh nhưng vừa quay lại đã chẳng thấy anh đâu, trừng lớn mắt. Người này xuất quỷ nhập thần hả? Cô mấp máy môi, Lục Thịnh từ ban công trở về, đôi mắt thâm thúy nhìn không rõ cảm xúc gì.

“Ông có thể đi với chúng tôi xác nhận thi thể, không chắc chắn là cô ấy, hiện tại chỉ là bước đầu phỏng đoán thôi.”

“Tôi đi cùng cô cậu đến cục cảnh sát?”

“Đúng thế.”

Vừa ra khỏi cửa, đúng lúc cậu thiếu niên cũng bước ra từ trong phòng, cậu ta trợn mắt nhìn Từ Qua và Lục Thịnh, “Hai người này không biết là ai, hiện tại lừa đảo nhiều lắm, ba phải cẩn thận, coi chừng bị lừa đấy.”

Từ Qua: “……”

Xuống lầu lên xe, Lưu Thắng Kỳ dựa sát vào ghế, “Tuy con gái tôi hận tôi, cũng không thân thiết mấy với người nhà nhưng nó rất ngoan, chắc không phải nó đâu? Có thể các người lầm rồi.”

“Chắc vậy.” Từ Qua cũng không muốn nghĩ đến khả năng kia.

Năm rưỡi chiều bọn họ đến trung tâm kiểm nghiệm, thi thể vẫn còn ở đây, tạm thời vẫn chưa đưa đến nhà tang lễ. Lúc bước vào, Lưu Thắng Kỳ vẫn luôn xoa tay vào nhau, bộ dạng có vẻ rất khẩn trương.

“Tháng này cô ấy có gọi về nhà không?”

“Không có.” Hôm nay Lưu Thắng Kỳ thua bài nên vốn đã bứt rứt trong người, nào ngờ vừa về đã gặp phải cảnh sát, lại biết được chuyện của Lưu Nhiễm, từ đầu đến cuối ông ta đều đứng ngồi không yên. Dù thế nào, nếu đấy thật sự là Lưu Nhiễm, ông ta không dám tưởng tượng nữa.

“Thi thể ngâm trong nước một thời gian dài rồi, ông nên chuẩn bị tâm lý đi.”

“Sao lại ngâm mình trong nước nữa?”

Cô biết hỏi ai đây?

Khi tận mắt nhìn thấy thi thể, Lưu Thắng Kỳ vẫn bị dọa đến bật ngửa. Ông ta lùi hai bước, “Đây không phải Nhiễm Nhiễm, không giống nó, hẳn là không phải nó! Không đúng, chắc không phải là nó! Con bé không phải thế này!”

“Trên người cô ấy có dấu vết gì đặc trưng?”

“Dưới nách có nốt ruồi.” Lưu Thắng Kỳ bối rối xoa mặt, lại tiến lên trước một bước, nhìn chòng chọc khuôn mặt đã biến dạng của thi thể. “Chắc không phải Nhiễm Nhiễm đâu, Nhiễm Nhiễm không cao như vậy.”

Pháp y Trần ho một tiếng, “Dưới nách quả thực có một nốt ruồi.”

Lưu Thắng Kỳ choáng váng nhìn pháp y Trần nâng lên cánh tay thi thể, thi thể đã bắt đầu phân hủy, trải qua quá trình đông lạnh nên bề ngoài trông càng khó coi. Nốt ruồi tuy không rõ ràng, nhưng đúng là có.

Pháp y Trần giải thích với Từ Qua, “Cái này không được rõ cho lắm nên tôi đã bỏ qua.”

“Lưu tiên sinh, chúng tôi có thể đối chiếu DNA của ông với người chết không?”

Lưu Thắng Kỳ quay đầu, mờ mịt nhìn Từ Qua.

“Cũng để tránh trường hợp phán đoán sai lầm thôi.” Từ Qua nói, “Có rất nhiều chuyện trùng hợp như vậy, nhìn bên ngoài không thể khẳng định là cô ấy được nên chúng tôi mới yêu cầu tiến hành thêm một bước để xác nhận.”

“Làm sao lấy được DNA?”

“Ông đi theo tôi.”

Lục Thịnh xoay người rời khỏi căn phòng, Từ Qua liền theo sau, rời khỏi trung tâm kiểm nghiệm. Lục Thịnh lấy một điếu thuốc, nghiêng đầu bật lửa. Từ Qua tay đút túi quần, nhìn chăm chú sườn mặt của anh.

Ánh hoàng hôn buông xuống, khiến người anh được bao phủ bởi vầng sáng nhạt.

“Người bị hại có phải Lưu Nhiễm không?”

Khói trắng lượn lờ trước mặt, Lục Thịnh quay đầu nhìn Từ Qua, ánh mắt chuyên chú mà nghiêm túc.

Hai tai của Từ Qua nóng lên, cười nói, “Tôi hỏi sai sao?”

“Chính là Lưu Nhiễm.” Lục Thịnh lướt qua tư liệu, dõi mắt về nơi xa xăm, “Vụ này sẽ không đơn giản.”

HẾT CHƯƠNG 9.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.