Liễu Chí Thành nói đến đây thì không biết có phải là sắp nói tới nguyên nhân mấu chốt của chuyện này hay không mà giọng của hắn dần dần trở nên run rẩy hơn.
“Bình thường thì nhân vật nữ chính Phượng Thải cùng sống với cha của cô ở trong một căn nhà bằng cỏ gần như chỉ cần gió thổi qua một cái là sẽ trở nên tan tác. Cha của cô là một tên súc sinh biến thái, mỗi khi Thiên Phượng Thải về nhà đều sẽ bị yêu cầu làm rất nhiều việc, nhặt củi, nhóm lửa, nấu cơm, và… Làm nô lệ tình dục cho cha cô.
Cha cô mỗi ngày đều nghĩ ra biện pháp để ngược đãi cô, nhưng như vậy càng khiến trên mặt cô càng biểu lộ một loại cảm xúc. Đó chính là căm hận.
Căm hận tên súc sinh cha cô, căm hận bạn học và thầy giáo của cô, căm hận tại sao lại để cho cô sinh ra trong thế giới này.
Mỗi lần cha cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, cô sẽ một mình chạy đến trong sân, những lúc như vậy thường thì mặt trăng sẽ bị mây đen che hết, rồi cắn răng mà nguyền rủa mỗi người.
Mỗi ngày Phượng Thải đều phải sinh hoạt trong cái địa ngục đó. Cho đến một ngày… Phượng Thải bắt đầu xuất hiện các triệu chứng mang thai.
Cô bắt đầu thấy choáng váng đầu óc, không còn chút sức lực nào, cái gì cũng đều không muốn ăn, đồng thời thường xuất hiện triệu chứng nôn khan. Mới đầu cô chỉ cho là mình bị bệnh, cho nên cũng không hề để ý đến cái gì, cho đến khi chủ nhiệm lớp kêu cô xuống phòng y tế kiểm tra sức khỏe, tin xấu đáng sợ này rốt cục mới bị phát hiện.
Cô đã mang thai.
Nhưng mà… Cô cũng chỉ mới 15 tuổi.
Đến tận lúc đó, tin tức này nhanh chóng lan truyền ra, cô lại một lần nữa trở thành trung tâm mà toàn lớp, cả năm tổ, thậm chí là toàn trường bàn tán xôn xao.
Mỗi người đều mắng cô là một con kỹ nữ, thứ cặn bã, một đồ rác rưởi nên sớm bị đuổi khỏi trường học.
Không có một người nào quan tâm nàng, thậm chí ngay cả người hỏi thăm nguyên nhân của chuyện này cũng không có.
Trường học gọi cho cha của cô tới, sau đó lấy lý do việc này ảnh hưởng đến nội quy và uy tín của trường để đuổi học cô.
Sau khi về đến nhà, cha của cô giống như biến thành một người hoàn toàn khác, bắt đầu ân cần hỏi han cô, vô cùng yêu thương, mục đích của nó chính là muốn cho nàng sinh đứa con trong bụng ra, sau đó đem bán lấy tiền.
Nhưng Phượng Thải lại sống chết không chịu, bởi vì người cô không tin tưởng nhất trên đời chính là cái đồ bẩn thỉu nhất này.
Gặp Phượng Thải không đáp ứng yêu cầu của hắn, hắn lập tức đánh đập cô một trận, đánh cho đến khi cô bất tỉnh đi.
Khi nàng tỉnh lại, đã đến đêm khuya, trong phòng truyền ra tiếng ngáy như heo của cha cô.
Nàng xoa xoa gương mặt đã khô cạn máu, thất tha thất thểu đi tới phòng bếp, sau lưng xuất hiện một cây dao phay.
Cô muốn giết tên súc sinh kia, giống như ba năm trước hắn đã bóp chết mẹ của cô, tên súc sinh này sớm nên chết rồi!
Phượng Thải cầm dao phay đi đến trước giường phụ thân hắn, tiếp theo không chút do dự dùng dao phay trong tay chém vào cổ của cha cô.
Một lượng máu lớn từ cổ của cha cô phun ra ngoài, phun hết vào mặt và người của Phượng Thải. Cha cô hoảng sợ trừng mắt nhìn cô nhưng Phượng Thải vẫn liên tục chặt và chặt.
Nguyên một đêm, Phượng Thải chặt cha cô ra thành thịt vụn, sau đó chưng thịt này lên rồi cho chó ăn.
Về phần chính cô thì cũng không còn muốn sống nữa, cô dùng dao phay xé bụng mình ra, mang theo nỗi căm hận mãnh liệt với cái thế giới này mà chết đi.
Nhưng đúng vào lúc này, lại có một đôi tay dính đầy máu tươi… Từ trong cơ thể của cô đưa ra ngoài.
Chỉ sau một khoảng thời gian, những học sinh và các thầy giáo đã tổn thương cô trước đó đều lần lượt chết đi, trường học cũng bởi vì xảy ra chuyện quá nhiều học sinh mà không thể không cho tất cả nghỉ học.
Trường học vốn đã cũ nát nay lại càng hoang tàn hơn nữa, trên bãi tập tĩnh mịch không có một ai, chỉ có một bóng người mơ hồ một chút xíu đang đi tới cửa lớn.”
Dù biết là Liễu Chí Thành đang kể lại nội dung của bộ phim kinh dị kia với hắn nhưng không thể không nói, bộ phim này đúng là nội dung có chút biến thái, đừng nói là tận mắt xem chỉ nghe kể thôi cũng khiến cho bọn hắn lạnh hết sống lưng.
“Bóng người kia mặc dù chậm rãi đi tới cửa lớn, nhưng làm người xem, cảm thấy bóng người kia dần dần lớn lên ở trên màn ảnh. Dùng một hình tượng để nói thì chính là người kia đang từ từ bước ra khỏi màn hình.
Lúc đó tim của tôi đập nhanh đến mức không thể quên được, một số đồng nghiệp khác của tôi đều bị dọa đến kêu to, ngồi yên trên ghế vốn dĩ không dám di chuyển.
Ngay lúc bóng người kia đã lớn đến màn hình cũng khó mà chứa đựng nỗi, toàn màn hình lại lắc mình biến hoá, phía trên… Phía trên… Phía trên…”
Liễu Chí Thành nói đến đây, không biết là nhớ ra được cái gì đó đáng sợ, lại cà lăm nói không nên lời.
“Trên màn hình xuất hiện cái gì? Ông mau nói coi!” Lưu Ngôn Mẫn và Hạ Thiên Kỳ không hẹn mà cùng nhau thúc giục ông ta.
“Con mắt! Một cặp mắt rất rất lớn!”
Liễu Chí Thành hoảng sợ trừng tròng mắt, cơ thể cũng bắt đầu phát run:
“Cặp mắt kia cũng không phải là xuất hiện ở trong phim ảnh… Mà là ở trên màn hình. Các cậu có thể hiểu được không? Cặp mắt kia đột nhiên xuất hiện.
Chúng tôi lúc ấy đều bị dọa đến kêu to, không biết ai đã chạy ra khỏi chỗ ngồi của mình, sau đó tất cả mọi người đều chạy theo. Mà trong quá trình chạy trốn, tôi cảm giác có cái gì đó đã quay đầu nhìn lại.
Tôi đã thấy nó!
Nó từ trong phim ảnh chậm rãi đi về phía chúng tôi, lúc ấy nó ngồi yên vị tại ghế gần màn hình nhất!”
“Liễu tiên sinh, uống ngụm nước trước cái để bình tĩnh lại một chút.”
Thấy Liễu Chí Thành đã hơi không khống chế được, Nam Cung Vân bận bịu đưa chén nước cho hắn, ra hiệu kêu hắn đợi tỉnh táo một hồi rồi hãy nói tiếp.
Liễu Chí Thành cũng không khách khí, sau khi run rẩy cầm lấy chén giấy, hắn uống ngay lập tức rồi lại run rẩy ngồi xuống.
Hạ Thiên Kỳ nhìn Lãnh Nguyệt một chút, phát hiện khuôn mặt của Lãnh Nguyệt lộ ra vẻ trầm tư, không biết đang suy nghĩ gì, về phần Lưu Ngôn Mẫn và Nam Cung Vân cũng đang lo lắng giống Liễu Chí Thành.
Dù sao từ những miêu tả của Liễu Chí Thành, chắc chắn con quỷ từ trong phim ảnh kia chạy ra đã để mắt tới hắn.
Quỷ chạy ra từ phim kinh dị đến thế giới thực để giết người? Hạ Thiên Kỳ càng nghĩ lại càng hoảng sợ, bởi vì trước kia cũng từng xem qua không ít phim kinh dị.
Mọi người bình tâm lại trong chốc lát, thấy cảm xúc của Liễu Chí Thành cũng không ổn định được bao nhiêu, Hạ Thiên Kỳ lại lên tiếng hỏi:
“Sau đêm đó lại xảy ra chuyện gì?”
“Người chết.”
“Ông nói là trong số các đồng nghiệp của ông có người chết?”
“Ừm. Đêm hôm đó, sau khi chúng tôi trốn từ rạp chiếu phim ra, hầu hết chúng tôi đều tách nhau ra.Thế là tôi cũng mất hết hồn vía mà gọi về thẳng nhà.
Sau đó không bao lâu liền nhận được cú điện thoại của một nữ đồng nghiệp, trong điện thoại cô ấy bảo tôi theo cô ấy về nhà của mình. Bởi vì tôi độc thân, cô ấy cũng độc thân cho nên cô ấy sợ không dám ở một mình.
Nhưng… Thế nhưng… Thế nhưng ở trong điện thoại, tôi rõ ràng nghe được tiếng của rất nhiều người!
Có tiếng cười, có tiếng hài nhi khóc inh ỏi, còn có… Tiếng kêu rên thê lương của một cô gái.”
Nói đến đây, Liễu Chí Thành lộ ra vẻ rất tự trách, thở dài nói:
“Lúc ấy thật sự tôi quá sợ hãi, cho nên liền dập máy điện thoại, những cú sau cũng dập máy như vậy.
Kết quả ngày thứ hai, nữ đồng nghiệp không có đi làm, lúc chiều tôi nhận được cú điện thoại của cảnh sát, cảnh sát nói cho tôi biết là cô ấy đã chết!
Sau khi nghe được tin xấu này, trong lòng tôi còn giấu lại một chút tia may mắn, cho rằng việc cô ấy chết và sự việc đã gặp tối hôm qua không liên quan gì với nhau, nhưng mấy ngày kế tiếp, trong tổ lại không ngừng có đồng nghiệp bị chết oan uổng.
Điều này mới thật sự ý thức được rằng con quỷ kia đã để mắt tới chúng tôi!”