Chúng tôi thu xếp ổn thỏa cho Liên Kiều Sinh xong , Hạ Khải Phong đưa tôi về nhà, sợ mẹ tôi mời hắn ở lại ăn cơm, tôi tranh thủ thời gian nói thật nhanh “không tiễn”, đẩy mẹ tôi vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.
Tối hôm đó, tôi vẫn ngủ như mọi khi, tôi vốn tưởng rằng tôi và Hạ Khải Phong mới xa nhau, có lẽ hắn sẽ không tới tìm tôi nữa.
Nhưng không ngờ rằng, mới sáng sớm, tôi đã vô thức chạy tới chỗ cái quan trong căn nhà gỗ kia.
Tôi còn chưa kịp lấy lại tinh thần, hắn đã nắm lấy cằm tôi, nhướng mày nói: “Cô nhớ ta nhiều như vậy sao? Vừa mới tách nhau ra mà đã lại đến tìm ta rồi.”
Thanh âm vẫn quen thuộc như thế, nhưng Hạ Khải Phong lại trở về khuôn mặt lúc trước, tôi còn chưa có nhìn quen, mãi mới xác nhập được hai khuôn mặt thành một người.
Tôi đẩy tay hắn ra, phản bác nói: “Ai nhớ anh? Nếu không phải anh giở trò thì tại sao tôi lại phải đến đây chứ?”
“Ah, cô xác định cô không nghĩ về ta một chút nào?” Hạ Khải Phong hỏi.
Nghe Hạ Khải Phong nói vậy, tôi chột dạ, nghĩ nghĩ, thế nhưng lại không có lời gì để nói.
“Ta chỉ giả vờ nói vậy thôi không ngờ lại là thật, một khi đã như vậy, ta sẽ làm tròn trách nhiệm của mình!” Nói rồi hắn nở một nụ cười xấu xa, tiến sát vào tôi.
Trong lòng tôi kinh hãi, dùng sức đẩy hắn ra, không may đụng phải cái quan tài, tôi che bụng lại kêu đau.
Hắn thả cằm tôi ra, nói: “Kỹ thuật diễn xuất của cô cũng không tệ.”
Hắn nói như vậy, nhưng thật ra là đang nhắc nhở tôi, tôi dùng sức thét lên: “Đau”.
“Tôi, tôi không diễn, tôi đau thật mà, nếu giả vờ thì sẽ chết không được tử tế.” Tôi toát mồ hôi, cái cảm giác đau này có chút giống với việc đau bụng kinh, nghĩ đến việc đau bụng kinh, đột nhiên tôi nhớ tới tháng này đã chậm một tuần rồi mà sao còn chưa đến?
Tôi thề độc như vậy, hắn không có lý do gì không tin, rốt cuối cùng cũng lộ ra bản chất kiêu ngạo, sĩ diện nói: “Nhìn cô có vẻ như đang bị bệnh, so với ma còn tệ hại hơn, trở về trước đi! Đúng lúc bổn thiếu gia đang rảnh rỗi, muốn đi dạo, thuận tiện đưa cô về!”
Lại tránh được một kiếp, lòng tôi mừng thầm, người này một khi đã cao hứng thì tính tình vô cùng sảng khoái.
Nhưng tôi lại sợ hắn đổi ý, tuyệt đối không thể để hắn đưa tôi về, tôi uyển chuyển nói: “Sao dám phiền tới ngài? Tôi không có bệnh đến nỗi không đi được, tôi hoàn toàn có thể trở về một mình, nếu ngài muốn đi dạo, vậy đừng lãng phí thời gian, tôi đi trước đây, không cần tiễn.”
Không cho hắn cơ hội phản bác, tôi dễ dàng đẩy nắp quan tài ra rồi nhanh chóng bỏ chạy lấy người. Lúc ấy không để ý, sau này nhớ lại tôi mới phát hiện, thường ngày tôi đẩy cái quan tài ấy mãi không được nhưng sao lần đó lại đẩy ra dễ dàng như thế?
Hạ Khải Phong ở đằng sau tôi la to: “Ôi, giờ này ma quỷ rất nhiều, nếu không xử lý được thì hô to ‘chồng ơi mau cứu em’, lúc ấy chồng cô sẽ lập tức xuất hiện.”
Tôi không để ý đến lời nói của hắn, cảm thấy mình như vậy thực soái, cho đến khi đi được nửa đường, cô thấy trong màn đêm tràn đầy những giận gió âm lãnh, kèm theo đó là những tiếng kêu của quạ đen, ma quỷ.