Đột nhiên, một ánh sáng màu xanh lục từ trong thân thể Liên Kiều Sinh tuôn ra, dần dần hình thành một cơ thể của một người con gái ở giữa không trung.
Tôi vừa thấy, sợ ngây người, làm rơi chiếc búa sắt xuống mặt đất, tạo nên một tiếng “keng” vang dội.
Cô ấy là Cốc Uyển Song.
Hồn phách Cốc Uyển Song vừa chui ra, Hạ Khải Phong vội vàng cho Liên Kiều Sinh vài cái tát, sau đó Hạ Khải Phong ném hắn cho tôi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mau hô hấp nhân tạo cho hắn.”
Cuối cùng thì tôi cũng biết tại sao Hạ Khải Phong lại bóp cổ Kiều Sinh, hẳn là muốn chặt đứt đường lui của Cốc Uyển Song.
Nhỡ chẳng may Liên Kiều Sinh không sống được thì sao? Thôi không nghĩ nữa, tôi vội ấn lồng ngực Liên Kiều Sinh, giúp hắn lấy lại hô hấp, sau đó ngồi xem hai con ma đánh nhau.
Tóc Cốc Uyển Song biến thành vô số con rắn độc, chúng từ từ bò về phía Hạ Khải Phong. Cốc Uyển Song vừa hành động vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Đám đàn ông các người chỉ biết đùa giỡn phụ nữ, các ngưười đều đáng chết.”
Tôi thấy vậy, vô cùng lo lắng cho Hạ Khải Phong nhưng lại không bỏ được Liên Kiều Sinh.
Mắt thấy những thứ ma quái đó sắp bò đến người Hạ Khải Phong, nhưng Hạ Khải Phong vẫn đứng bất động, bộ dáng như đã biết trước chuyện gì đó.
Đột nhiên, cửa lớn của phân xưởng mở ra, chỗ đó xuất hiện một người.
“Dừng tay.” Người nọ hô.
Cốc Uyển Song chợt dừng lại, thân thể cứng đơ.
Tuy tối, nhưng dựa vào ánh đèn pin mờ nhạt trên mặt đất, tôi có thể nhận ra đó là Lâm Bác An. Hạ Khải Phong cười, xem ra là hắn gọi Lâm Bác An tới.
Cốc Uyển Song vừa thấy Lâm Bác An lập tức thu lại những con rắn kia, duỗi tay che lại khuôn mặt kinh dị của mình, hoảng loạn xoay người.
Lâm Bác An rơi lệ, đi tới gần Cốc Uyển Song, hắn run rẩy vươn tay, khóc lóc nói: “Là em sao? Song song.”
Cốc Uyển Song rụt cổ, cuống quít xua tay, nói: “Không phải, không phải, tôi không phải Song Song.”
Lâm Bác An đụng vào bả vai Cốc Uyển Song, cô liền thét chói tai, chạy vào vách tường, điên cuồng lắc đầu nói: “Tôi không phải Song Song, tôi không phải Song Song của anh…” Nói rồi, cô che mặt khóc rống lên.
Lâm Bác An đi tới trước mặt cô, cầm lấy tay cô, kéo gần về phái mình, sau đó nâng mặt cô lên, đau lòng nói: “Đừng sợ, có anh Bác An ở đây rồi.”
Cốc Uyển Song khóc lóc nói: “Em rất xấu, sẽ dọa anh.”
Lâm Bác An nghẹn ngào, run rẩy hôn vào cánh môi đã khô nứt của Cốc Uyển Song, ôn nhu nói: “Song Song không xấu, Song Song ở trong lòng anh là đẹp nhất, em đáng yêu, em thiện lương, em thuần khiết, em là bảo bối của anh.”
Cốc Uyển Song khóc nấc lên nói: “Không phải Song Song, không phải Song Song, Song Song đã sớm không thuần khiết, cô ta hiện tại vừa xấu lại vừa ác, cô ta không xứng làm bảo bối của anh Bác An.”
Lâm Bác An giữ chặt mặt cô, sau đó hôn lên trán cô, chắc chắn nói: “Không, chính là em.”
Cốc Uyển Song ngẩng đầu nhìn hắn, tham lam nhìn ánh mắt nhu tình của hắn.
Thấy hô hấp Liên Kiều Sinh đã bình thường, tôi liền buông hắn ra, đi tới bên cạnh Hạ Khải Phong, cùng hắn nhìn một cảnh người ma ngược luyến.
Tôi sớm đã khóc thút thít như một đứa trẻ, cầm lấy áo của Hạ Khải Phong lau nước mặt. Hạ Khải Phong không hiểu phong tình, giựt lại góc áo, không biết hắn lấy đâu ra một chiếc khăn, tôi nhìn nhìn, miễn cưỡng dùng.
Nghe cuộc nói chuyện của Cốc Uyển Song và Lâm Bác An, cuối cùng tôi cũng biết vì sao cô ấy lại chết. Cô ấy chết là vì chẳng may rơi vào máy sao chè. Trương gia vì danh tiếng của xưởng chè nên mới dấu chuyện này, khiến Cốc Uyển Song chết không có chỗ chôn, trở thành cô hồn dã quỷ.
Lâm Bác An nghe vậy liền cầu xin Hạ Khải Phong giúp Cốc Uyển Song siêu thoát. Đợi khi Lâm Bác An rời đi, Hạ Khải Phong mới hỏi Cốc Uyển Song: “Nói thật đi, tại sao cô lại chết?”
Cốc Uyển Song nhìn tôi và hạ Khải Phong, lo lắng nói: “Hai người phải hứa không được nói chuyện này cho anh Bác An biết.”
“Được.” Tôi và Hạ Khải Phong đồng thanh đáp.
Cốc Uyển Song chậm rãi nói: “Thực ra tôi đã sớm không thuần khiết, bị người ta cưỡng hiếp.”
Tôi hoảng sợ nói: “Người kia là ai?”