Nhiệt độ không khí bên ngoài cực nóng, nhưng trong phòng, mỗi người lại ớn lạnh từng cơn.
Mập Mạp đi tới, nhận vali từ tay Chu Hải, vỗ vỗ lưng anh.
“Đừng như vậy Hải à! Tôi biết là anh không chịu nổi khi nhìn thấy một đứa trẻ bị giết, anh đã từng nói, chúng ta tìm ra được hung thủ, chính là niềm an ủi lớn nhất đối với nạn nhân!”
Chu Hải gật đầu.
“Khối lượng việc thu thập mẫu quá nhiều, tôi và Tên Điên sẽ giúp cậu, cậu Lương theo xe đưa thi thể về trung tâm đi, ghi lại cặn kẽ tất cả thông tin, sau đó chúng tôi sẽ về khám nghiệm tử thi.”
Lương Hồng Cương “vâng” một tiếng!
Động tác của Tên Điên và Chu Hải rất nhanh.
Nửa tiếng sau, số lượng mẫu máu thu được lên đến 470 mẫu, mẫu vân tay và mấy thứ khác còn nhiều hơn.
Đồng thời, những phòng trên lầu hai phát hiện rất nhiều dấu vết lục lọi, những chỗ bị lục toàn là ở ngăn kéo. Ngăn kéo tủ đầu giường, ngăn kéo bàn đọc sách, ngăn kéo trong tủ quần áo.
Tại bàn học và tủ đầu giường trong phòng ngủ hình như thiếu một số đồ vật, nhìn chỗ trống của món đồ bị thiếu, chắc là kích thước của cuốn từ điển Tân Hoa.
Sau khi đánh dấu xong tất cả mẫu vật, bọn họ xách vali rời đi.
Lưu Đại thấy bọn họ xuống tới nơi, ông vội vàng hỏi.
“Sau rồi, có đầu mối gì không?”
Chu Hải đặt vali xuống, đi cùng Lưu Đại ra một bên.
“Có thể kết luận, người quen gây án, trước mắt thì hung thủ chỉ có một người.
Trừ người con rể, chồng của cô con gái thứ hai thì những người khác đều một dao mất mạng.
Sức mạnh và chiều cao của hung thủ vượt trội khá rõ ràng, có bọc gày bên ngoài dấu chân máu, tuy không cách nào có thể phân biệt được vân giày nhưng vẫn có thể biết số đo đại khái, vào khoảng size 43-44.
Trong dáng đi của hung thủ có vẻ như hắn dùng khá nhiều sức để di chuyển, bước chân chữ bát, có hiện tượng lôi gót nhân.
Đây là biểu hiện của loại tính cách hướng nội, nhát gan. Một người hướng nội và hèn nhát lại có thể gây ra những chuyện này, chỉ sợ hắn cũng bị dọa bởi hành động của chính mình.
Do đó tôi cho rằng, nhất định là có nguyên nhân gì đó dẫn đến việc hắn có hành vi giết người như bị thôi miên như vậy.
Còn nữa, thủ pháp cắt yết hầu, đâm vào tim của hung thủ rất chuyên nghiệp, cực kỳ hiểu cấu tạo cơ thể người.
Khuôn mặt của người con rể gần như bị cắt ra, lưỡi dao gần như chạm vào xương, nhưng da mặt thì không tổn hại chút nào.
Điều này cho thấy điều gì đây?”
“Hung thủ sẽ không phải lại là người học y chứ?”
“Không loại trừ khả năng này.
Mang găng tay, mang bọc giày, che giấu dấu tay và dấu chân của mình, khả năng chống điều tra rất mạnh, những thứ này không phải kỹ năng có được nếu chỉ học y đơn thuần.
Điều này có liên quan gì tới tính cách của hắn không?
Là dân chuyên nghiệp sao?Hay là người ngụy trang cực giỏi?
Mặt khác, hung thủ chỉ tìm kiếm tất cả ngăn kéo trong các phòng, mục tiêu hết sức rõ ràng, chỉ là ngăn kéo mà thôi.
Trong phòng ngủ lớn, trong ngăn kéo bàn đọc sách và tủ đầu giường, thiếu một vài đồ vật, kích thước vị trí chỗ trống có thể là từ điển Tân Hoa, không giống tiền mặt.
Hôm qua mới kết hôn, hôm nay cả nhà đều bị giết chết, phải hận thù đến mức nào mới làm vậy!
Cho nên tôi đề nghị, điều tra quan hệ xã hội của nạn nhân, nhất là cô con gái thứ hai Trương Quân Nhã, vì cô ấy mở cửa cho hung thủ.
Ít nhất điều đó nói rõ cô ấy có quen biết hung thủ.”
“Ý cậu là báo thù? Nhưng đã báo thù, tại sao lại còn lục đồ?”
Chu Hải lắc đầu.
“Tôi vẫn nghĩ theo hướng báo thù, người quen gây án, về phần thứ đồ vật được tìm kia là cái gì? Chỉ có hung thủ mới có thể nói cho chúng ta biết!”
Lưu Đại gật đầu, dặn dò cảnh sát một chút rồi theo Chu Hải lên xe, dù gì thì số người chết quá nhiều, ảnh hướng lớn đến xã hội, Lưu Đại muốn tự mình xem kết quả giải phẫu.
Trên đường trở về trung tâm, không ai nói gì.
Sau khi nghe phân tích của Chu Hải xong, không thấy tung tích Sở Mộng Hàm đâu.
Chu Hải đoán, cô ấy đi tìm thông tin quan hệ xã hội của nạn nhân, với trường hợp báo thù thì việc điều tra rõ ràng được các mối quan hệ xã hội rất quan trọng, để không kết tội oan cho người khác.
Về phần người con rể thủy thủ chồng cô con gái lớn, cũng phải nhanh chóng bắt về điều tra, dù sao bây giờ anh ta chính là người được lợi nhiều nhất, tất cả bất động sản của nhà họ Trương ít nhất đã hơn chục triệu.
Mập Mạp lái xe trở về trung tâm với tốc độ rất nhanh.
Thay quần áo, rửa tay, mặc đồ xong xuôi.
Chu Hải và Tên Điên đi vào phòng phẫu thuật số 1 và số 2, tấm ngăn giữa hai phòng đã được Lương Hồng Cương kéo đi.
Giám đốc Bàng nghe nói Lưu Đại tới, nhanh chóng chạy đến phòng giải phẫu tiếp chuyện Lưu Đại.
Chu Hải giơ hai tay phân chia công việc: “Tên Điên mổ chính, cậu Lương phụ tá, khám nghiệm thi thể của bé trai ở phòng số hai.
Phải đặc biệt cẩn thận, nhất là quần áo trước ngực cậu bé, nhất định phải cắt xuống cẩn thận, đưa đi kiểm tra xem có thu hoạch gì không.
Mập Mạp và tôi sẽ khám nghiệm Trương Quân Nhã ở phòng số một.
Được rồi, bắt đầu đi!”
Có giám đốc Bàng chỉ đạo, từng thi thể được đưa tới giường phẫu thật cực kỳ nhanh.
Chu Hải cắt bỏ váy áo của nạn nhân, cẩn thận quan sát toàn thân Trương Quân Nhã.
Mập Mạp ở bên cạnh, không cần chỉ thị cũng có thể biết được chính xác khi nào Chu Hải cần chụp ảnh, phối hợp khá ăn ý.
“Ghi chép đi! Có những vết ngấn hình lưới trên môi nạn nhân, đó là do găng tay vải gây ra.”
Đột nhiên, Chu Hải nhìn thấy trên vành tai trái của Trương Quân Nhã, có một dấu răng hình vòng, có hai chỗ sâu nhìn thấy cả máu.
Toàn bộ độ cong của dấu răng có hình nửa vòng tròn, trong đó vị trí của hai vết thương có phần cao hơn các dấu răng còn lại, nó được tạo ra bởi răng cửa. Đồng thời, người này có răng cửa hình xẻng tương đối lớn, nói trắng ra là vết xắn xuống.
Chu Hải nhắm mắt, chồng của cô con gái thứ hai, Đồng Tân Vĩ, cũng không có răng cửa như thế này, vậy chúng có phải do hung thủ tạo ra không?Chu Hải nhanh chóng dùng tăm bông lấy mẫu xung quanh dấu răng, hi vọng ở đó lưu lại chút nước bọt.
“Vết thương do bị cắn, từ vị trí cao hơn ở đằng sau lưng cắn xuống, khả năng cao là do hung thủ gây nên.”
Cắt móng tay nạn nhân bỏ vào túi vật chứng xong. Không cần bàn giao, giám đốc Bàng đang ở đằng sau quan sát, đã tiếp nhận hai túi vật chứng, cho người đưa đi kiểm tra.
“Triệu Tân Lợi, đưa mấy thứ này đi xét nghiệm, nói cô Tăng, ngưng tất cả các xét nghiệm khác lại, ưu tiên tập trung cho chuyên án 25/8 trước.”
Đang lúc lật qua lật lại bàn tay nạn nhân, trong lòng bàn tay của Trương Quân Nhã thình lình xuất hiện một dấu cỏ bốn lá.
Trong một góc còn dính chút máu, dấu ấn hằn rất sâu, đương nhiên là do nạn nhân nắm chặt nó hằn thành hình trước khi chết.
“Mập Mạp chụp ảnh, đây là dấu vết do chế phẩm kim loại tạo thành.”
Chu Hải không ngước mắt lên, không ngờ việc Lưu Đại tới đây lại tạo áp lực lớn đến vậy đối với mọi người, mọi người tranh nhau ra xem, anh không hề hứng thú với những thứ đó. Anh hít sâu một hơi, cầm dao lên, bắt đầu giải phẫu.
Phần cổ của Trương Quân Nhã bị cắt từ trái sang phải, động mạch và khí quản đều bị cắt, động tác không hề do dự, tại mép vết thương dường như có dính chút dầu.
Chu Hải cầm dao lên, cạo những chất đó ra.
“Đưa đi kiểm tra, bảo chị Tăng tự mình so sánh, xem đây là thứ gì? Tôi nghi ngờ đó là Vaseline, đưa cô ấy kiểm tra xem sao!”
Mập Mạp đưa đầu ra ngoài từ sau máy ảnh.
“Vaseline? Trên dao bôi vaseline sao?”
“Ừm, có thể là vì chống gỉ!”
Chu Hải gật đầu, tiếp tục giải phẫu phần ngực bụng nạn nhân, anh phát hiện thành tử cung của nạn nhân cực mỏng, miệng tử cung có hình chữ nhất.
“Thành tử cung cực mỏng, có vết thủng, nạn nhân vừa nạo thai không lâu.”
Khâu ổ bụng lại, lập tức có người đưa thi thể Trương Quân Nhã đi, rồi đưa thi thể cô con gái lớn, Trương Quân Minh, tới.
Thừa dịp đang chờ đợi thi thể tiếp theo, Chu Hải đi qua phòng phẫu thuật số 2 xem một chút, cậu bé đã được giải phẫu xong, Tên Điên đang vô cùng cẩn thận khâu ổ bụng của cậu bé lại, có điều vị trí xương sọ vẫn còn đang ở trạng thái mở hoàn toàn.
Chu Hải nhìn tình hình vết thương ở cổ, vết thương ở đó có vết khuyết rõ ràng, do đặc điểm của dao chăng?
Lần thứ hai anh liếc nhìn tổ chức não bị tổn thương nghiêm trọng.
“Vết thương có vết khuyết, con dao có thể có hình cong, khi nhận thi thể khác, tiến hành so sánh vết thương cẩn thận.
Vết thương ở cổ và tổn thương ở đầu có chênh lệch thời gian không?”
“Ừm, khi đứa bé bị cắt cổ, nó giật lùi nên bị rơi xuống, thời điểm chạm đất thì đã chết rồi.”
Chu Hải gật đầu.
“Các anh tiếp tục giải phẫu Trương Hòa Bình và Lữ Hướng Á đi, Trương Quân Minh và Đồng Tân Vĩ để tôi, được không?
Lấy gạc lau hết mũi và má của nạn nhân.
Thử đánh bạc xem chúng ta có tìm được DNA của hung thủ không?”