Chu Hải đứng dậy, chiếu sáng chỗ tối phía sau eo của Mập Mạp, một cái cán kim loại tròn trịa xuất hiện ở nơi đó.
Mập Mạp né người, lấy găng tay đeo lên, anh ta đưa tay chụp lấy cái cán kim loại này, dùng sức kéo nó ra ngoài, bụi bặm trong khe hẹp bên cạnh bay tứ tung, nhưng cuối cùng cái cán kim loại vẫn bị Mập Mạp lôi ra ngoài.
Cân nặng này có phần vượt quá dự đoán của Mập Mạp, ‘Loảng xoảng’ đầu kia rơi xuống sàn toa xe.
Hóa ra đây là một con dao lớn, đầu óc của Chu Hải đã nghĩ về nó hai lần, anh nghĩ ngay về con dao lớn của anh chàng trẻ tuổi bán lương bì, hình dáng của nó rất giống cái này.
Hai người đưa nó ra khỏi toa xe, bấy giờ họ mới nhìn nó rõ ràng.
Đây là một con dao đúc đặc, hai đầu đều có cán dao hình trụ tròn, thân dao ở giữa hình chữ nhật, dày hơn 1cm.
Ở giữa lưỡi dao phía dưới có một cái khe nhỏ, đồng thời kéo dài đến thân dao phía trên, ở đó xuất hiện một vết rạn, có thể đây chính là nguyên nhân mà nó bị bỏ đi.
“Dao nặng như vậy, dùng để cắt lương bì cần phải dùng sức lực rất lớn nha!”
Chu Hải lắc đầu, chỉ vào chỗ có nút vặn.
“Chỗ này chắc là cố định trên bàn, chỉ cần nhấc tay cầm thôi, không có quá tốn sức đâu.”
Mập Mạp nhớ lại động tác của chủ quán lúc đi mua lương bì, trợn mắt gật đầu.
“Hình như là vậy.”
Hai người kiểm tra thùng xe này lần nữa, không có phát hiện gì mới, bọn họ cùng mấy điều tra viên nhanh chóng chạy tới chi đội Xương Hà.
Vừa đến nơi, Vương Mãn đưa hai người vào phòng bên cạnh phòng thẩm vấn.
Lưu Đại đang đứng trước mặt gương, nhìn hai người vẫy tay.
“Mau tới đây, bọn họ đã bắt đầu thẩm vấn rồi.”
Hai người thả vali xuống, nhẹ nhàng bước qua. (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
Trong phòng thẩm vấn, Sở Mộng Hàm và một nam cảnh sát ngồi ở cánh bắc, một người đàn ông trung niên, mặt mày ngơ ngác, đang ngồi trên ghế thẩm vấn, khua tay giải thích.
Chu Hải nhận ra người này chính là ông chủ quầy bánh mì Tây An, Vương Thư Lễ.
Sở Mộng Hàm hỏi: “Cái xe kéo cũ nằm đối diện tòa nhà số 18 là của ông làm phải không?”
“Tôi và Nhị Oa tử làm!”
“Ông nói tiếng phổ thông đi, Nhị Oa tử là ai?”
Vương Thư Lễ chỉ chỉ ra ngoài cửa, “Là cậu thanh niên cùng bị đưa tới đây với tôi đó, cậu trai bán lương bì, Vương Lợi Dân đó!”
“Quan hệ giữa hai người là gì?”
“A, Vương Lợi Dân là cháu trai của tôi.”
“Từ năm giờ chiều hôm qua đến sáng sớm hôm nay, ông ở đâu? Làm gì?”
“Tám giờ tối qua tôi dọn hàng, về nhà hầm thịt, thái thịt, nhào bột mì, chuẩn bị vật liệu hôm nay ra quầy! Mỗi ngày đều như thế.”
Sở Mộng Hàm đưa hình của ba nạn nhân A, B và C lên.
“Ông biết ba người này không?”
Vương Thư Lễ hơi ngập ngừng rồi gật đầu.
“Biết!”
“Biết thế nào?”
Vương Thư Lễ gục đầu xuống, trên mặt khá xấu hổ, hai ngón trỏ trái và phải không ngừng bấu vào ghế thẩm vấn.
Sở Mộng Hàm vỗ bàn một cái, “Trả lời đi!”
Cô đột nhiên cao giọng như vậy khiến Mập Mạp giật mình, đưa tay lau lau mồ hôi.
“Mẹ nó! Sở Xinh Đẹp nổi giận rồi, thật lợi hại!”
Lưu Đại nhíu mày nhìn Mập Mạp.
“Lúc Sở Mộng Hàm ghi danh vào đại học công an, cô ấy là quán quân tán thủ (1) năm đó, phải biết, giải tán thủ của đại học công an không phân giới tính.”
Mập Mạp đánh ‘ực’ một ngụm nước bọt. (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
“Quán quân… tán thủ! Sau này mà có bạn trai, cứ mỗi khi cô ấy không vui, chẳng phải bạn trai sẽ trở thành bao cát sao?”
“Ừm, có thể lắm! Nhưng cậu dư tiêu chuẩn làm bao cát mà!”
Mặt Mập Mạp đầy vẻ sụp đổ.
“Tại sao chứ?”
Lưu Đại chỉ cười, không nói gì, Mập Mạp không phải biết điều mà không hỏi tới, mấu chốt là có hỏi Lưu Đại cũng sẽ không nói.
Mập Mạp thật sự có thể cảm nhận được, dường như Sở Mộng Hàm đối xử với Chu Hải hơi khác biệt, hay là cô ấy không biết mình có thích anh hay không, dù sao Chu Hải đối xử với cô ấy hình như không có phần tâm tư đó.
Anh ta xích lại gần mặt kính, chăm chú nhìn vào trong phòng thẩm vấn.
Vương Thư Lễ sợ hãi, hai chân đều run lên, lắp ba lắp bắp nói tiếp.
“Là… là quen biết tại các phòng gội đầu trên phố đi bộ, thỉnh thoảng… thỉnh thoảng vào tiệm của mấy cô ấy chơi… chơi thôi!”
“Chơi, ông có biết đó là hành vi mua bán mại dâm không?
Ở đây chúng tôi có đầy đủ tất cả bằng chứng, hình ảnh từ camera giám sát của ông khi ra vào các tiệm này, chúng tôi đều có, chứng cứ đầy đủ.
Tôi nói cho ông biết, theo điều thứ 66 tại «xử phạt pháp lý quản lý trị an» quy định: Người có hành vi mua bán mại dâm, sẽ bị giam giữ tại đây trên 10 ngày đến dưới 15 ngày, hoặc có thể bị phạt không quá 5000 nhân dân tệ; có tình tiết giảm nhẹ, sẽ bị giam giữ dưới năm ngày hoặc bị phạt dưới 500 nhân dân tệ.
Như vậy mà ông còn cho rằng mình chỉ đang “chơi” sao?”
Sắc mặt Vương Thư Lễ tái nhợt gấp đôi, lắc đầu không dám nói lời nào.
Sở Mộng Hàm đứng dậy đi tới bên cạnh ông ta, dùng bút gõ xuống bàn.
“Gần đây ông có gặp qua mấy cô ấy không?”
Vương Thư Lễ lắc đầu, “Hơn nửa tháng trước, tôi… có đi tìm A Văn để gọi cô ấy về nhà tôi.
A, đúng rồi!
Đêm qua, tôi đi mua bia nhìn thấy tiểu Hồng, chúng tôi nói chuyện phiếm vài câu, sau đó tôi về nhà, hóa đơn mua bia còn ở trong ví tôi này.”
Sở Mộng Hàm nháy mắt với đồng sự bên cạnh, anh ta bước qua mở ví của Vương Thư Lễ ra, quả nhiên tìm được một hóa đơn nhỏ ở bên trong, quấn bên ngoài một đống tiền lẻ.
Sở Mộng Hàm hỏi thêm một số câu, rồi phất tay bảo người đưa Vương Thư Lễ đi.
“Lát nữa chúng tôi sẽ đến nhà ông lục soát để xác minh những gì ông vừa nói.”
Vương Thư Lễ không nói gì thêm, đi theo viên cảnh sát kia ra ngoài.
Ngay sau đó Vương Lợi Dân bị dẫn vào, hai mắt người này dáo dác khắp nơi, mang theo nỗi hoảng sợ và bất an, anh ta vừa mới ngồi xuống, Sở Mộng Hàm đã bắt đầu hỏi, Vương Lợi Dân cực kỳ phối hợp.
“Tên?”
“Vương Lợi Dân.”
“Tuổi?”
“25.”
“Quê quán ở đâu?”
“Hàm Dương, Thiểm Tây.”
“Đến Đông Nam lúc nào, cùng ai?”
“6 năm trước, tôi cùng chú Vương Thư Lễ tới đây, chú ấy làm việc ở Đông Nam, nói rằng nơi này rất dễ kiếm tiền, nên chúng tôi mới đến đây.”
“Ông ta không có người nhà sao?”
“Có! Chú ấy có con gái, đang học ở đại học Đông Nam!”
“Anh có biết ba người ngày không?”
Sở Mộng Hàm đột nhiên giơ tay lên, trong tay là ba tấm ảnh. (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
Vương Lợi Dân không đề phòng, vô ý thức gật đầu.
“Biết… có biết!”
“Có người nói, anh là khách quen của mấy cô ấy?”
Vương Lợi Dân như tỉnh mộng, nhìn Sở Mộng Hàm.
“Chị Mạn Lệ và Lưu Văn thì tôi quen, nhưng cô tiểu Hồng thì chỉ biết sơ sơ thôi.
Các cô đang điều tra về mại dâm sao?”
Sở Mộng Hàm không ngờ Vương Lợi Dân có thể ‘thẳng thắn’ như thế, nhưng anh ta đã lầm, vậy cô sẽ dựa vào điểm này để hỏi tiếp.
“Lần gần đây nhất anh gặp Chu Mạn Lệ là lúc nào?”
“Đã lâu tôi không gặp cô ấy, nghe nói gần đây cô ấy bận thu xếp hôn sự cho em trai, từ hồi đó tới giờ chưa gặp lại!
Gần đây tôi đều đến phòng gội đầu Đông Nhai chơi, nhưng nghe nói cơ thể Lưu Văn không tốt, đi tiểu phẫu gì đó, chúng tôi chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, không biết những cái này các cô đều muốn tra sao?”
Sở Mộng Hàm gõ bút xuống bàn, “Trả lời cho đàng hoàng vào, ồn ào cái gì?”
Vương Lợi Dân ỉu xìu, thành thật ngồi tại chỗ không hó hé gì.
“Từ năm giờ chiều hôm qua đến nay, anh làm gì?”
“Năm giờ sao? Tối qua buôn bán khá khẩm, nên tôi dọn hàng trễ, chúng tôi không để ý thời gian cụ thể.
Chú giúp tôi thu dọn thì đúng hơn, còn tôi vội vã về nhà xem giải vô địch bóng chuyền nữ quốc tế.”
Sở Mộng Hàm không dừng lại, thuận miệng hỏi: “Hai nước nào thi đấu?”
————————
(1) Tán thủ: Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.
————————
Editor: Chikahiro