Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 79: Tiếp Theo Là Ai? (17)



Mập Mạp sợ hãi đến rụt cổ lại, vội vàng thu tay, người ta thường nói “tò mò sẽ giết chết con mèo”, Mập Mạp chính là một người như vậy, ăn phải 100 cái hại bởi tò mò rồi vẫn chưa chừa.

Chu Hải tới gần, bốn cái rương lớn có màu xanh lá cây, tất cả đều là rương kim loại kiểu cũ.

Hợp lại thì có kích thước bằng một cái giường đôi bình thường, có điều hơi cao hơn một chút, đây cũng chính là điều kì lạ khi anh vừa trông thấy cái giường.

Chu Hải cầm lấy cái tay nắm hình mỏ neo ở vị trí hõm của rương, dùng sức kéo lên một cái, “tách” một tiếng, cái rương được mở ra.

Một rương để đầy các loại chày cán bột và các dụng cụ cắt gọt, nhiều thứ trong số đó đã bị rỉ sét, Vương Mãn cũng mở một cái rương khác, bên trong đều là quần áo cũ của phụ nữ.

Quần áo đã bị mốc, nhăn nhúm lại, chất đầy rương.

Mập Mạp nuốt nước bọt, chỉ vào hai cái rương trước mặt.

“Hai cái này để tôi mở sao?”

Chu Hải không để ý tới anh ta, đi qua mở cái rương trước mặt Mập Mạp.

Toàn bộ gara đều là còn tiếng hít không khí, bên trong cái rương này là một bộ hài cốt.

Xung quanh xương cốt là cát, đất, đá cuội to nhỏ khác nhau đắp lên, do đó xương được ghép lại thành hình dạng của một con người, nhưng có hai tấm bùa dán lên xương ngực và xương sọ, mặc dù giấy đã cực kỳ cũ nát, nhưng có thể nhìn rõ ràng hoa văn, hoa văn hoàn toàn tương tự như tấm bùa phát hiện trên xương của nạn nhân C.

“Lại thêm một cái?

Cái này… chẳng lẽ… là một nghi thức?

Chu Hải, theo anh nghĩ, rốt cuộc Vương Thư Lễ đã giết bao nhiêu người?”

Chu Hải không trả lời Mập Mạp, anh tiếp tục mở cái rương bên cạnh.

Tuy mọi người đã xem như miễn dịch, nhưng khi nhìn thấy trong rương là xương cốt để lộn xộn, chồng chất lên nhau, bọn họ vẫn là trợn mắt lên nhìn. (Chương 81 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

Đánh giá đơn giản thì có ít nhất ba bộ hài cốt, có điều trên những bộ xương này có rất nhiều vết chém nghiêm trọng, có những chiếc xương đã nát thành mấy đoạn.

“Những bộ xương này đã hóa cốt trong một thời gian rất dài, ít nhất là từ 8 đến 10 năm.

Đội phó Vương gọi người đưa mấy cái rương này ra ngoài, đưa về trung tâm kiểm nghiệm, chúng tôi muốn tìm ra thân phận của bốn người này.

Còn nữa, đến đại học Đông Nam tìm con gái của Vương Thư Lễ, tôi nghi ngờ bộ hài cốt đơn độc này chính là người vợ mất tích của Vương Thư Lễ.

Bên cạnh đó, tới nhà Vương Thư Lễ lấy 6 túi thịt trong tủ đông đưa đi kiểm tra, mỗi túi đều phải tiến hành kiểm tra DNA, có lẽ bên trong có xen lẫn…”

Chu Hải còn chưa nói hết câu, Mập Mạp đã nhanh chóng đứng dậy, không thể không nghĩ đến lời của Chu Hải nói, nếu như trong túi có lẫn thịt người, vậy bánh mì mà bọn họ ăn trước đây, bên trong nhất định cũng có.

Mọi người đều bận rộn, Sở Mộng Hàm tự mình đến trường đại học tìm con gái của Vương Thư Lễ, Vương Mãn phụ trách đem tất cả rương chở về trung tâm.

Đêm đó, tất cả thành viên tổ 2 đều không về nhà, bọn họ tiến hành khám nghiệm những bộ hài cốt này suốt đêm, mặc dù thủ pháp không phải là quá thuần thục nhưng tất cả đều do một dao chặt đầu mà chết.

Đồng thời, tất cả vật chứng đã đem về đều được đưa đi kiểm nghiệm, số lượng cần phải kiểm của vụ án này rất khổng lồ, khiến mọi người phải trợn mắt, chị Tăng và tất cả thành viên ở khoa xét nghiệm đều phải tăng ca.

Một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, Sở Mộng Hàm đi vào văn phòng của Chu Hải, còn mang theo đồ ăn sáng cho bọn họ.

Chu Hải sắp xếp tất cả chứng cứ đang nắm giữ, Sở Mộng Hàm ngồi bên cạnh Chu Hải, cùng anh nhìn vào màn hình máy tính.

“Chúng tôi vẫn chỉ nói về ba nạn nhân A, B và C, dù sao số nạn nhân liên quan đến vụ án này rất nhiều, còn có những người không được tìm thấy trong hồ sơ báo mất tích.

Đầu tiên, nạn nhân A, Chu Mạn Lệ, cô ấy bị giết tại phòng thuê, hung khí được lấy ngay tại chỗ, là dao phay của nhà Chu Mạn Lệ, nhưng hiện trường không để lại bất kỳ chứng cứ có ích nào.

Có điều, tại gara của nghi phạm Vương Thư Lễ, dao và thớt đều có DNA của Chu Mạn Lệ, trên cửa có một vân tay máu, máu của Chu Mạn Lệ, vân tay là của Vương Thư Lễ.

Có thể khẳng định, đây là hiện trường lóc thịt, Chu Mạn Lệ đã bị lóc thịt ở đó.”

“Lóc thịt?”

Mập Mạp lấy cùi chỏ huých cô,

“Đừng kinh ngạc, nghe tiếp đi, phía sau sẽ giải thích rõ hơn.”

“Nạn nhân B, Lưu Văn và nạn nhân C, Vương Hồng, đều bị giết tại gara.

Trên mặt tường, thớt, dụng cụ cắt chặt, đều tìm thấy vết máu của các cô ấy, trong tủ đông nhà Vương Thư Lễ, tìm thấy thịt của cả ba nạn nhân A, B và C.

Bốn bộ hài cốt trong gara sau khi trải qua kiểm nghiệm thì bộ hài hốt được cất giữ riêng là của vợ Vương Thư Lễ, người đã bỏ nhà ra đi, tên Bành Mỹ Trân.

Bà ta chết vào khoảng 30 tuổi.

Căn cứ theo thông tin trong hộ khẩu và quần áo trong rương, có thể suy ra thời gian tử vong trong khoảng từ tháng 12 năm 2004 đến tháng 3 năm 2005.

Ba bộ hài cốt còn lại, một người đã được xác định, là người đã mất tích 4 năm trước, làm nghề mại dâm, tên Juli.

Hai người còn lại không tìm được tung tích trong kho thông tin, ba nạn nhân đó đều bị giết trong khoảng 25 – 28 tuổi.

Nhưng có thể khẳng định, bốn người này đều bị giết trong gara, sơn trên tường và nền đã được xử lý, vết máu trên đó tương xứng với DNA của của bốn người. (Chương 81 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

Trải qua 10 năm, lần lượt giết hết 7 người, tất cả chắc đều có liên quan đến Bành Mỹ Trân.

Dù không điều tra rõ toàn bộ thân phận, nhưng trong 7 người này đã có tới 4 người đều có hoạt động bán dâm.

Xem ra ông ta rất hận người làm nghề này, có lẽ Bành Mỹ Trân cũng đã từng làm nghề này, cô có thể thẩm vấn ông ta từ hướng này, dù sao đây cũng chính là nỗi đau lớn nhất của ông ta.”

“Quá tốt rồi, coi như chúng ta đã có đầy đủ chứng cứ, bây giờ quay về, tôi sẽ lập tức tra khảo.

Bảy mạng người!

Không ngờ, trông vẻ mặt của Vương Thư Lễ rất thật thà, vậy mà ông ta lại là người cực kỳ hung ác!”

Sở Mộng Hàm không ở lại lâu, cầm tất cả báo cáo và ảnh chụp hiện trường rời đi.

Bốn người đã rất mệt mỏi, lần này, giám đốc Bàng rất nhân đạo, để bốn người về nhà nghỉ ngơi, nếu tình tiết vụ án có tiến triển sẽ lập tức báo cho bọn họ.

~

Thứ hai, ngày 13/10

Chu Hải vừa bước vào văn phòng đã thấy Sở Mộng Hàm ngồi vào vị trí của mình.

Chân bắt chéo, khôi phục dáng vẻ ngạo mạn trước đó.

Có thể làm cho cô có dáng vẻ như thế, không cần đoán cũng biết, nhất định là Vương Thư Lễ đã thừa nhận tất cả, cho nên Chu Hải chỉ gật đầu với Sở Mộng Hàm xem như chào hỏi.

Chu Hải để đồ xuống, mấy người Mập Mạp ngâm nga đi tới, anh ta nhìn thấy Sở Mộng Hàm thì hai mắt tỏa sáng.

“Sở Xinh Đẹp tới rồi!”

Sở Mộng Hàm nhìn Chu Hải, lập tức thở dài.

“Tôi biết, tôi không nói anh sẽ không chủ động hỏi.”

Mập Mạp dựa vào bàn bên cạnh Sở Mộng Hàm, dùng sức gật đầu.

“Quá đúng!

Tính cách của Hải nhà chúng tôi chính là như vậy, cô nhẫn nại một chút nha!

Nhưng Vương Thư Lễ đã nhận tội chưa?”

“Ừ, đã nhận rồi.”

Tới bước này Sở Mộng Hàm cũng không giấu nữa, bắt đầu kể lại.

Chuyện bắt đầu từ 15 năm trước.

Nhà Vương Thư Lễ rất nghèo, từ nhỏ ông ta đã bị đưa tới đạo quán để họ nuôi, đến khi trưởng thành mới được đón về nhà.

Bành Mỹ Trân là do Vương Thư Lễ hoán thân (1) mới cưới được, em gái của ông ta được gả tới nhà họ Bành, không tới 2 năm đã chết.

Vương Thư Lễ tức giận, trút hết lên đầu Bành Mỹ Trân, đánh chửi bà ta.

Có một lần ông ta đánh Bành Mỹ Trân rất hung ác, Bành Mỹ Trân chạy về nhà mẹ đẻ, nhưng nhà mẹ đẻ đuối lý, vì bọn họ cũng không đối xử tốt với em gái của nhà họ Vương nên cũng không dám giữ Bành Mỹ Trân lại, đành để bà ta về lại nhà chồng, cùng đường, Bành Mỹ Trân liền trốn đi.

Vương Thư Lễ tìm bà ta mấy tháng liền không thấy, dù sao trong nhà còn có người già và trẻ nhỏ cần phải chăm sóc, ông ta không thể ở bên ngoài lâu được, đành phải quay về.

Nhưng vừa về đến cửa thôn, thì thấy trước cửa nhà treo cờ tang, bố mẹ ông ta bị bệnh, đã qua đời hai ngày trước, ông ta chỉ còn lại một đứa con gái.

Lo liệu xong hậu sự, có một người chú trong nhà, cũng coi như có chút đạo hạnh, tìm Vương Thư Lễ nói rằng, tất cả đều do vợ của ông, Vương Thư Lễ nhớ lại những thứ học được khi ở đạo quán (chỗ của đạo sĩ), liền tự xem cho mình một quẻ, quả nhiên là như thế.

Ông ta để lại con gái cho người chú, mang theo tiền còn sót lại trong nhà, vừa đi làm công, kiếm tiền, vừa nghe ngóng tin tức của Bành Mỹ Trân.

Năm 2004, Vương Thư Lễ tới thành phố Đông Nam buôn bán nhỏ, càng ngày càng khởi sắc, cũng kiếm được một ít tiền, nhưng không mua nổi một căn nhà, bèn mua một cái gara, cuối cùng thuê phòng để ở. (Chương 81 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

Nhưng vào lúc này, truyền tới tin tức từ quê nhà nói là Bành Mỹ Trân cũng đang ở thành phố Đông Nam.

Lúc ông ta không buôn bán liền đi nghe ngóng tin tức khắp nơi, dù sao khẩu âm của Hàm Dương cũng rất đặc biệt.

Không phụ lòng người, vào đầu năm 2005, Vương Thư Lễ đến một nhà tắm công cộng, ở sảnh có treo bảng tên người phục vụ, ông ta tìm thấy cái tên mà mình đã hận 5 năm.

Ông ta chọn Bành Mỹ Trân, lúc gặp mặt, hai người không hề đánh nhau như tưởng tượng, Vương Thử Lễ ôm lấy Bành Mỹ Trân, sau đó đưa bà ta về chỗ ở của mình.

Nhưng Bành Mỹ Trân của bây giờ đã từng trải qua nơi phồn hoa, cũng biết con đường kiếm tiền dễ dàng, không thể nào lựa chọn ở cùng Vương Thư Lễ trong một cái kho cũ nát.

Không đợi tới khi ăn tết xong, Bành Mỹ Trân liền nói với Vương Thư Lễ là mình muốn chia tay trong hòa bình. Vương Thư Lễ đồng ý, nhưng ông nói muốn ở cùng nhau qua hết tết dù sao khoảng thời gian này cũng không kiếm được tiền, Bành Mỹ Trân đồng ý.

Ngay đêm 30 tết, Vương Thư Lễ giết Bành Mỹ Trân, để không khiến cho người khác hoài nghi, ông ta lóc thịt lấy xương của Bành Mỹ Trân, dùng nồi lớn nấu 15 ngày.

Sau đó dùng bùa để phong ấn, đem xương cốt chứa trong cái rương để dưới giường, như thế sẽ giống như bà ta luôn ở bên cạnh.

Đến lúc này, Vương Thư Lễ giống như tiến vào trạng thái điên cuồng, trong một năm giết liên tục ba người làm nghề bán dâm, tất cả xương cốt của các cô ấy đều được thu thập lại để trong cái rương khác.

Dù sao những người này đều không quen ai, dù mất tích cũng không có quá nhiều người để ý, cũng chẳng thấy có cảnh sát điều tra.

Sau đó con gái ông ta tới đây học, ông ta cũng mua nhà, tất cả dần dần nhạt đi, nhưng ngay khi con gái lên đại học, thời gian rảnh rỗi ngày càng nhiều, ông ta lại bắt đầu lưu luyến những cơn trăng hoa tình ái.

Những người phụ nữ mà ông ta quen biết đều có nét giống với Bành Mỹ Trân.

Vào đêm ngày 1 tháng 9, Vương Thư Lễ tới chỗ ở của Chu Mạn Lệ, Chu Mạn Lệ uống hơi nhiều, đúng lúc này thì con gái gọi điện tới, Vương Thư Lễ ra ngoài nghe, Chu Mạn Lệ ở bên trong, không ngừng gây ồn.

Vương Thư Lễ ở trong bếp nghe xong điện thoại, thì thấy trên tủ bếp có để một cây dao phay.

Trong phút chốc, cảm giác nhiều năm trước trở về, thậm chí trên mỗi tế bào trên thân thể đều đang kêu gào, ông ta mặc tạp dề, đeo bao tay cao su, cầm dao phay đi tới phòng ngủ.

Giết người, chặt xác, đóng gói, vận chuyển, mọi thứ giống như đã luyện vô số lần, ông ta quay lại gara, lấy dao lóc thịt tứ chi, mang thân thể, đầu và xương cốt vứt xuống cống nằm trên phố đi bộ.

Đợi hơn hai mươi ngày không có ai phát hiện, điều này khiến ông ta mừng thầm trong lòng, bắt đầu mang theo sở thích ác ma tiếp cận tới Lưu Văn và Vương Hồng, ông ta giết hai người với cùng một phương pháp, nhưng hai người phải được giết trong gara của ông ta thì ông ta mới có cảm giác thành công.

Vương Thư Lễ là người thông minh, ông ta nghe người ta nói rằng, hiện tại khoa học kỹ thuật rất tiên tiến, thông qua tay chân là có thể xác minh được thân phận.

Nên ông ta mới cắt tay chân của ba nạn nhân kia nhét vào chỗ trống ở nắp cống, nghĩ rằng hai ngày nữa sẽ dùng xi măng tráng một lớp, đến lúc đó sẽ là thần không biết quỷ không hay.

Mãi đến khi cảnh sát tìm tới, ông ta cũng không ngờ rằng việc làm của mình đã bị phát hiện, vì bản thân những thứ đó quá hoàn hảo, dù vì lý do mua dâm mà bị bắt, cùng lắm ông ta chỉ bị nhốt hai ba ngày mà thôi.

Nhưng mà, khi nhìn thấy những con dao trong gara bị ném “leng keng” xuống mặt bàn thẩm vấn, tất cả lớp ngụy trang của ông ta đều biến mất.

Sở Mộng Hàm kể xong những chuyện này, Mập Mạp thấy cô hơi buồn, anh ta khó hiểu.

“Sở Xinh Đẹp, sao thế?”

Chu Hải thở dài, “Cô ấy đau lòng cho con gái của Vương Thư Lễ.

Hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, đột nhiên cha mình lại trở thành hung thủ giết hại mẹ ruột mình, sau này bọn họ sẽ đối mặt với nhau như thế nào đây?

Còn nữa, có một người cha ở tù vì giết người, cuộc đời của cô ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng, đi làm, kết hôn, tương lai hoàn toàn u ám.

Trên người cô ấy sẽ luôn luôn mang theo một cái tiếng là ‘Con gái của kẻ giết người’.”

Cả văn phòng không ai nói thêm gì nữa, tất cả mọi người đều nhìn về phía bản trắng, trên đó có ảnh hai cha con bọn họ chụp chung, cô gái nở nụ cười rất tươi.

————————

(1) Hoán thân: gia đình cưới con gái của nhau về làm dâu.

————————

Editor: Chikahiro


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.