Người áo lam không dừng lại ở Hùng Miêu Nhi.
“Hắn” đứng giữa tửu lâu đưa mắt nhìn bốn phía, khi nhận ra người quen thì mỉm cười gật đầu chào hỏi: – Bằng hữu từ xa tới, đáng lý đệ nên sớm ra tiếp đãi, chẳng qua là…
Hùng Miêu Nhi cười lớn: – Sợ các bằng hữu muốn ngươi mời khách, tự nhiên phải nấp ở sau trướng không dám chường mặt ra.
Người áo lam làm như không nghe thấy, vẫn cười nói: – Nếu chiêu đãi có chi không được chu toàn, kính xin quý vị thứ cho…
Hùng Miêu Nhi lại cười to nói lớn: – Nơi này chiêu đãi không chu toàn, ta không thể thứ tha.
Người áo lam: – Xin quý vị cứ an tâm uống rượu…
Hùng Miêu Nhi: – Có người đập nhau bên cạnh, sao có thể an tâm uống rượu?
Người áo lam nói ra câu nào cũng bị Hùng Miêu Nhi cắt ngang. Hắn lại hoàn toàn không tỏ vẻ giận dữ, chỉ chậm rãi dời ánh mắt về phía Hùng Miêu Nhi.
Hùng Miêu Nhi: – Nhìn cái gì? Nhận ra người quen sao?
Người áo lam mỉm cười lắc đầu: – Không quen biết!
Hùng Miêu Nhi cười: – Không nhận ra cũng tốt, nhận ra rồi chỉ sợ không dám đập nhau.
Người áo lam bật cười: – Huynh đài muốn chuyện chi khác thì khó, chứ muốn đập lộn thì lại rất dễ dàng. Có điều nơi đây không tiện đánh nhau, chúng ta đi xuống lầu…
Hùng Miêu Nhi ngắt lời: – Đánh đấm mà không ai coi thì có gì thú vị?
Người áo lam biến sắc: – Nói vậy là cố tình muốn làm mất mặt tôi?
Hùng Miêu Nhi cười hì hì: – Ngươi làm mất mặt ta. Ta phải làm mất mặt ngươi.
Người áo lam ngửa mặt cười lớn: – Được, ta là…
Hùng Miêu Nhi khoát tay: – Hê, chẳng cần phải xưng danh xưng tướng. Ta mà muốn làm mất mặt ai, thì bất kể là cái mặt nào, ta cũng lấy mất. Xưng danh xưng tướng làm gì.
Người áo lam cả giận: – Thật là háo thắng!
Hùng Miêu Nhi cười to: – Người không phạm ta, ta không phạm người. Người đắc tội với ta, thì khó bảo toàn.
Hai tên đứng bên người áo lam không nhịn nổi, quát lớn một tiếng, song song bước tới, vung bốn nắm đấm, miệng quát lớn: – Đi xuống!
Vừa nghe được hai tiếng “đi xuống”, quả nhiên có người văng xuống lầu.
Võ công hai tên này không kém, quyền phong sắc bén, chiêu thức bài bản, xuất thủ nhịp nhàng, một công bên trái phía trên, một đánh bên phải phía dưới, bốn quyền trên dưới vây kín Hùng Miêu Nhi.
Anh đưa hai cánh tay thép lên. Trong nháy mắt hai tên kia đã cảm thấy toàn thân tê dại.
Hùng Miêu Nhi thừa thế nắm cổ tay của họ, mượn lực khi họ đang nhào tới, xoay người nhẹ nhàng quẳng họ xuống lầu.
Thân thể trên dưới trăm cân của hai tên kia như hai con diều cùng nhau lượn xuống.
Quần hào nơi tửu lâu sửng sốt. Ngay cả Kiều Ngũ cùng Hoa Tứ Cô cũng đứng lên nhìn cho rõ mặt của “thiếu niên lỗ mãng” kia.
Huynh đệ của Hùng Miêu Nhi ầm ầm vỗ tay ủng hộ, đứng lên đập bàn la hét inh ỏi.
Lão nhân với bảy tám bầu rượu trên bàn vẫn ngồi yên thưởng thức chén rượu trong tay.
Hùng Miêu Nhi nhìn người áo lam cười tủm tỉm: – Sao hả, đập lộn chưa?
Người áo lam không nói, chậm rãi cởi áo khoác, cẩn thận xếp lại giao cho tên đi bên cạnh, xong xuôi mới chậm rãi giơ một tay ra nói: – Xin mời!
Trước một trận đánh cầm như sống chết, mà hắn có thể định thần như thể thắng chắc.
Hùng Miêu Nhi bật cười ha hả: – Muốn đánh thì đánh chứ ‘xin mời’ cái khỉ khô gì? Chắc ngươi đang hận không cắt ngay cái mũi của ta làm đồ nhắm, vậy mà miệng còn khách khí, muốn chọc cười ta sao?
Người áo lam thần sắc không thay đổi, vòng tay nói: – Xin thỉnh giáo!
Hùng Miêu Nhi: – Sao phiền phức quá? Ta đã nói, người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu không xuất thủ đánh trước, ta làm sao có cớ đánh ngươi?
Người áo lam: – Ngươi nhất định không chịu xuất thủ trước?
Hùng Miêu Nhi: – Ta chưa hề kiếm chuyện với ai, tới bây giờ vẫn chưa từng ra tay trước.
Người áo lam nhướng mắt: – Thật?
Hùng Miêu Nhi phát cáu, la lớn: – Là thật, chính là thật! Bây giờ ta đứng đàng hoàng ở đây, toàn thân trên dưới cho ngươi chọn, chỗ nào thuận mắt cứ nơi đó mà đập.
Người áo lam nhìn anh từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, rồi xoay người lấy áo choàng trên tay tên hầu thong thả mặc vào.
Hùng Miêu Nhi ngạc nhiên: – Ngươi làm gì vậy?
Người áo lam chậm rãi: – Tại hạ đây cùng người giao thủ cũng chẳng bao giờ ra tay trước. Ngươi không chịu ra tay trước, ta cũng không, thì làm sao bắt đầu đánh đấm?
Nói rồi, vòng tay bốn phía cười tươi: – Xin quý vị cứ uống rượu thoải mái. Hôm nay tiểu đệ xin đãi mọi người phần rượu uống ở tửu lâu.
Rồi xoay người thủng thỉnh bước đi.
Thật chẳng ai đoán ra, Hùng Miêu Nhi sửng sốt, quần hào đều mở to mắt há hốc miệng, ngây ngô dở khóc dở cười.
Tưởng sẽ chứng kiến một cảnh náo nhiệt oanh oanh liệt liệt, ai ngờ sấm tuy lớn lại chẳng một hạt mưa.
Chu Thất Thất thì hoan hỉ trong lòng. Nàng thật lòng chẳng muốn họ đánh nhau, vì ai thắng ai thua đều khiến nàng không thoải mái. Giờ thì nàng vừa vui, vừa buồn cười thầm nghĩ… “Hắn quả nhiên vẫn còn cái tính cẩn thận ấy, không nắm chắc phần thắng là quyết chẳng ra tay.”
Chỉ thoáng trước, trên lầu yên tĩnh đến có thể nghe tiếng cây trâm rơi trên sàn. Nay lại rộn ràng náo nhiệt làm cho người đầu óc choáng váng quay cuồng.
Có người cảm thấy buồn cười, có người nghị luận, cũng có người âm thầm thất vọng vì cái cảnh náo nhiệt không thành. Tuy nhiên, được bao một bữa rượu như hôm nay luôn làm mọi người hứng thú.
Hùng Miêu Nhi cùng huynh đệ cũng tìm được một cái bàn ngồi xuống. Anh không cần mở miệng, rượu và thức ăn đã ngập bàn.
Chu Thất Thất chớp mắt, bỗng nhiên đứng dậy vòng tay hướng về bàn bên cạnh: – Xin mời!
Thiếu niên ngồi bàn bên cạnh ngẩn người, cũng đứng lên vòng tay đáp lễ: – Mời!
Chu Thất Thất không khỏi buồn cười trước bộ dạng ngẩn ngơ của hắn, chậm rãi: – Mời huynh đài qua bàn cùng uống chén rượu có được chăng?
Thiếu niên kia ngập ngừng: – À, huynh đài có gia quyến chung bàn, tôi sao dám quấy rầy?
Chu Thất Thất: – Không sao! Đây chẳng phải là đại cô nương hay tiểu cô nương, đơn giản cũng chẳng phải nữ nhân.
Thiếu niên kia ngơ ngác nhìn nàng Vương Lân Hoa… “Đây không phải là nữ nhân thì là gì? Thiếu niên này điên sao?”
Chu Thất Thất muốn ôm bụng mà cười.
Nàng cắn môi cố nhịn: – Cháu gái của tôi lúc này hơi khó chịu trong người, thường ngày tính khí lại như con trai vậy, xin huynh đài chớ ngần ngại chi, mau qua cùng ngồi.
Thiếu niên kia lúc này mới hiểu ra sự tình, bẽn lẽn cười: – Thì ra là như vậy!
Hắn nhìn Chu Thất Thất, có cảm giác vị công tử này cũng không đáng ghét, suy nghĩ một lúc rốt cục cũng vòng tay: – Nếu là vậy, xin quấy rầy!
Hai người ngồi xuống, mỗi người một chén.
Chu Thất Thất nhìn thiếu niên này trân trân, khiến hắn cúi đầu ngập ngừng: – Không … không biết huynh đài có điều chi chỉ giáo?
Chu Thất Thất: – Tiểu đệ cảm thấy huynh đài rất quen, lại nhớ không ra đã gặp qua ở đâu.
Thiếu niên kia trầm ngâm: – Không biết đại danh của huynh đài là chi?
Chu Thất Thất chớp mắt: – Tại hạ là Thẩm Lãng.
Thiếu niên kia đánh thót, kêu thất thanh: – Huynh đài là Thẩm Lãng?
Hấn lớn tiếng làm Chu Thất Thất cũng hết hồn, sợ Kiều Ngũ cùng Hoa Tứ Cô nghe được. Cũng may mà trong tửu lâu lúc này đang rất ồn ào, nên chẳng ai để ý.
Chu Thất Thất thở phào nhẹ nhõm: – Huynh đài nhận ra tôi sao?
Thiếu niên kia thở dài: – Tiểu đệ tuy không nhận ra Thẩm tướng công, nhưng đã có nghe qua đại danh.
Chu Thất Thất: – Ô, tại hạ nổi danh ra sao?
Thiếu niên kia nghiêm mặt: – Thẩm tướng công có phong thái của cao sĩ không tham danh lợi. Tiểu đệ có mấy vị bằng hữu đều nói Thẩm tướng công ngày nay là nhân vật bậc nhất trong giang hồ. Không ngờ tiểu đệ lại hân hạnh được gặp ở đây.
Tuy Chu Thất Thất hận Thẩm Lãng thấu xương, nhưng nghe người khen chàng, vẫn cảm thấy rất vui vẻ: – Có thể nào? Quá khen! Dám hỏi đại danh của huynh đài là gì?
Thiếu niên kia: – Tại hạ là Thắng Huyễn.
Chu Thất Thất: – Thắng Huyễn? Chẳng lẽ là Thắng gia công tử?
Thiếu niên kia cười: – Không dám!
Chu Thất Thất gật gù: – Khó trách tôi thấy huynh đài có vẻ quen. Huynh đài hẳn là em của Thắng Huỳnh, gương mặt cùng ca ca có bảy phần tương tự.
Thắng Huyễn rúng động: – Thẩm tướng công có biết gia huynh?
Chu Thất Thất: – Cũng biết sơ!
Thắng Huyễn vui vẻ nói: – Chuyến này tiểu đệ chính vì đi tìm gia huynh mới ra ngoài. Thẩm tướng công giao thiệp rộng rãi, chắc biết được tung tích của gia huynh.
Chu Thất Thất lòng chợt thắt lại, nghĩ đến Thắng Huỳnh cùng với bọn Triển Anh Tùng đến Nhân Nghĩa Trang, có lẽ cũng đã chết thảm.
May mà sau khi dịch dung, sắc mặt tuy thay đổi, người khác cũng không nhận ra, nàng lập tức cười: – Tháng trước tại hạ có gặp lệnh huynh. Sau đó hắn đi đâu, tại hạ thật không biết.
Thắng Huyễn thở dài: – Gia huynh rời bảo đã hơn nửa năm không tin tức. Gia phụ gia mẫu ngày đêm ngóng mong thương nhớ. Tiểu đệ ra ngoài chuyến này quyết ý tìm kiếm gia huynh.
Chu Thất Thất vội chuyển sang chuyện khác: – Tại hạ thấy nơi đây quần hào tấp nập, chắc phải có đại sự chi. Huynh đài có biết là chuyện gì chăng?
Thắng Huyễn: – Đây là một chuyện lớn! Chức bang chủ Cái Bang bỏ trống lâu, đệ tử Cái Bang mời quần hào tụ tập nơi đây, dĩ nhiên là chọn bang chủ.
Chu Thất Thất lẩm bẩm: – Thì ra là chuyện này!
Chuyện này tất nhiên có liên quan đến Vương Lân Hoa. Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, thì phát hiện ra ánh mắt của Thắng Huyễn cũng đang lén nhìn Vương Lân Hoa.
Thiếu niên này đã nói rất nhiều, có lúc vui vẻ, có lúc thở dài, vô luận đang nói gì, mỗi câu mỗi lời, đều liếc mắt nhìn trộm Vương Lân Hoa.
Vốn là một công tử phong lưu tuấn tú, nay cải trang thành thiếu nữ, dưới ánh đèn mờ, Vương Lân Hoa cũng đẹp lộng lẫy, sắc nước hương trời.
Nhất là đôi mắt long lanh đa tình của hắn. Đôi mắt hớp hồn người. Hắn lại bị Chu Thất Thất hành đến dở khóc dở cười, nên đôi mắt ươn ướt tự oán tự giận, khiến nam nhi thấy được cũng hồn phi phách tán, bay lạc trên chín tầng mây.
Thắng Huyễn ngây dại say đắm nhìn “nàng”.
Chu Thất Thất muốn cười bể bụng. Cả đời chắc chưa bao giờ nàng từng thấy qua chuyện buồn cười như thế.
Liếc Vương Lân Hoa rồi nhìn Thắng Huyễn, nàng chớp mắt hỏi: – Thắng huynh, anh thấy cháu gái tôi ra sao?
Thắng Huyễn mặt mày đỏ ửng, cúi thấp đầu xuống: – À… cái này… cái này…
Hắn thật nói không ra lời, chỉ biết ho khan liên hồi.
Chu Thất Thất ráng nín cười, làm bộ thở dài: – Ai, cháu gái tôi đây tuy tuổi không còn nhỏ. Chẳng qua là mắt nhìn quá cao, nên đến nay vẫn chưa có ý trung nhân. Nếu có cơ hội, xin huynh đài không ngại mà lưu ý giùm.
Thắng Huyễn đỏ mặt hồi lâu, rốt cục lấy hết can đảm hỏi: – Không… không biết… muốn người ra sao?
Chu Thất Thất: – Thứ nhất, phải là thiếu niên anh tuấn. Thứ hai, phải là gia đình thanh thế. Thứ ba, là … a, đúng rồi, người giống như huynh đài vậy, nhất định là ưng ý!
Thắng Huyễn vừa mừng lại cũng hơi mắc cỡ, không nhịn được, lén đưa mắt nhìn Vương Lân Hoa, rồi vội vàng cúi đầu xuống.
Vương Lân Hoa hận đến nghiến răng ken két, khóc dở mếu dở, hận không cắn đứt đầu lưỡi của Chu Thất Thất, càng hận hơn không móc được hai tròng mắt của Thắng Huyễn.
Chu Thất Thất khom người ôm bụng, tuy đã cười đến chảy nước mắt, lại không dám cười ra tiếng, cái đầu cơ hồ đã chui xuống dưới bàn.
Thình lình có tiếng người la lớn: – Thẩm Lãng, Thẩm công tử!
Chu Thất Thất giật mình ngẩng lên, đầu nàng đụng vào cạnh bàn làm nẩy đom đóm mắt. Nàng bất chấp, nghiêng đầu hướng về phía tiếng la.
Kiều Ngũ đẩy cửa sổ thò đầu ra ngoài la lớn: – Thẩm Lãng!
Hùng Miêu Nhi lập tức chạy đến bên cửa sổ rồi vọt nhanh ra ngoài.
Thắng Huyễn ngạc nhiên: – Thẩm tướng công đây, sao bọn họ hướng ra ngoài mà gọi?
Chu Thất Thất ngẩn người: – À, cái này… tại hạ cũng không biết.
Thắng Huyễn: – Có thể là trùng tên?
Chu Thất Thất cười trừ: – Đúng rồi, trên đời trùng tên trùng họ cũng là chuyện thường.
Nàng biết Hùng Miêu Nhi nhất định sẽ kéo Thẩm Lãng lên lầu, không tự chủ được, cũng hướng mắt về phía thang lầu chờ đợi, tim đập thình thịch thiếu điều nhảy vọt ra ngoài.
Lòng nàng lúc này… là kinh… là vui… là mừng… là oán… là hận… có trời mới biết, bởi chính nàng không biết.
Hùng Miêu Nhi đang kéo Thẩm Lãng lên lầu. Người chưa thấy, đã nghe tiếng cười rộn rã.
Thẩm Lãng: – Mắt mèo cũng tinh thật!
Hùng Miêu Nhi cười: – Không phải tôi thấy anh, mà là người khác.
Chu Thất Thất cắn răng, nắm chặt tay, chằm chằm nhìn về phía thang lầu… “Cái này oan gia, cái này khả ái, cái này đáng hận, hại chết đời người. Sao lại tới đây? Sao lại tới trước mắt ta?
Cái đầu oan gia, chân mày thanh tú, mắt sáng tinh anh, nụ cười nhàn nhạt, nụ cười chết người… “Thiên hạ ai cũng cười, nhưng sao nụ cười của hắn khiến lòng ta rung động?”
Tuy hai tay nắm chặt, Chu Thất Thất vẫn không tự chủ được người run lên. Nàng hận sao không thể đấm vào mặt Thẩm Lãng, để nụ cười đáng ghét kia vĩnh viễn biến đi.
Chỉ có Thẩm Lãng cùng Hùng Miêu Nhi, không thấy Kim Vô Vọng.
Chu Thất Thất không lưu ý, chỉ cần thấy Thẩm Lãng, nàng chẳng quan tâm đến chuyện gì khác.
Ánh mắt của quần hào trên tửu lâu đổ dồn vào Thẩm Lãng.
Ngay cả lão nhân nhấp rượu kia cũng thoáng biến sắc.
Kiều Ngũ bước ra nghênh đón, cười ha hả: – Thẩm công tử còn nhớ Kiều mỗ chăng?
Thẩm Lãng nét mặt hớn hở cười lớn: – Kiều đại hiệp, hạnh ngộ!
Hùng Miêu Nhi cười: – Chính hắn nhận ra anh.
Kiều Ngũ cũng cười: – Đúng vậy, nên Thẩm công tử phải đến ngồi bàn tôi.
Hùng Miêu Nhi cười hì hì: – Anh thương lượng cũng không tệ.
Kiều Ngũ cười to: – Tôi chẳng những muốn Thẩm công tử mà cũng muốn mời cả huynh đài. Kiều mỗ không mù nên thật muốn kết giao bằng hữu. Anh là bạn của Thẩm công tử lại càng hay.
Hùng Miêu Nhi cũng cười ha hả: – Được, vậy thì ngồi bàn anh. Ngồi ở đâu cũng chẳng cần trả tiền rượu thịt. Có điều, đám huynh đệ của tôi cũng nhớ Thẩm huynh, phải nhường họ kính Thẩm huynh một chén.
Kiểu Ngũ cười to: – Một chén? Rượu chùa mà sao anh hẹp hòi thế.
Hùng Miêu Nhi bật cười to: – Đúng! Một chén không đủ, ít nhất phải mười chén.
Đám huynh đệ kia đã đứng dậy chạy tới ôm chầm lấy Thẩm Lãng. Tửu lâu lại náo nhiệt hẳn lên. Bảy tám người thay nhau lôi kéo, kính Thẩm Lãng hết chén này đến chén khác. Tiếng cười, tiếng la, tiếng nói đinh tai nhức óc người xung quanh.
Chu Thất Thất đột nhiên vỗ bàn: – Hai lão bà, đỡ cô nương, chúng ta đi thôi.
Thắng Huyễn ngơ ngác: – Huynh đài muốn đi?
Chu Thất Thất hậm hực: – Thứ người như thế, tôi coi như không quen.
Mặc dù nói không quen, nhưng ánh mắt hung hăng nhìn chòng chọc về phía ấy, nghiến răng đứng lên, lớn tiếng giục hai lão bà đỡ Vương Lân Hoa, rồi sải chân bước.
Thắng Huyễn sửng sốt rồi chạy theo hỏi: – Không biết Thẩm huynh ở trọ nơi nào?
Chu Thất Thất đâu còn tâm trí để trả lời, chỉ thuận miệng: – Khách điếm lớn nhất.
Vùng vằng dậm chân ầm ầm đi xuống, hận sao không đạp đổ được thang lầu.
Thắng Huyễn ngơ ngác nhìn theo lẩm bẩm: – Vị Thẩm công tử này thật cổ quái.
Đột nhiên nhớ ra còn vị “Thầm tướng công” bên kia, liền liếc mắt về bên ấy.
Thẩm tướng công bên kia đã uống quá mười bảy chén rượu mà vẻ mặt vẫn không thay đổi. Đôi mắt vẫn ngời sáng tinh anh.
Trên tửu lâu, bao nhiêu ánh mắt đang chăm chăm nhìn chàng, có tò mò, có hâm mộ, có ca ngợi, cũng có ghen tị. Bất kể người khác nhìn chàng ra sao, sắc mặt Thẩm Lãng vẫn không thay đổi.
Với ánh mắt ác ý, chàng không chán ghét. Với ánh mắt ngợi ca, chàng chẳng đắc ý.
Chàng không bao giờ biểu lộ những cảm xúc của mình, tự mãn, bất mãn, thất vọng, hy vọng. Bất kỳ trong tình huống nào, bất luận uống bao nhiêu rượu, thần trí chàng vẫn luôn thanh tĩnh.
Tuy có khả năng giữ được thần trí thanh tĩnh trong bất kỳ tình huống nào cũng là điều đáng được hâm mộ, nhưng đây lại là nỗi khổ của Thẩm Lãng. Bởi cho dù giữ được sự thanh tĩnh ngoài mặt, vẫn cảm giác được nỗi đau thâm tâm. So với người khác còn khổ hơn nhiều.
Ai lại không có những lúc suy tư.
Thẩm Lãng nhìn Hùng Miêu Nhi đang cười ha hả mà âm thầm hâm mộ. Hùng Miêu Nhi có thể buông trôi tất cả, quên đi hết thảy để tận hưởng những phút vui tươi của đời. Nếu anh vui vẻ, đó chính là cái vui vẻ thật sự tự đáy lòng.
Còn chàng… giờ đây như đang hân hoan vui sướng, nhưng bao nhiêu thống khổ trong lòng.
Ngoài mặt chàng như đang cùng người chung vui, nhưng những hình bóng nguyên nhân nỗi bi ai của chàng vẫn phảng phất.
Chu Thất Thất… Bạch Phi Phi… Kim Vô Vọng…
Chu Thất Thất đã xa rồi, chàng chẳng biết nàng đi về đâu. Tuy chính chàng đã đuổi nàng đi, nhưng một đời này, chàng sẽ mãi vì nàng mà lo lắng.
Với Chu Thất Thất, chàng vô tình vì quá nặng tình… “tình đến nồng tình thời trở lạt”(1). Chu Thất Thất làm sao hiểu được? Làm sao nàng hiểu nỗi lòng chàng?
Bạch Phi Phi, cô gái cơ khổ nay lại rơi vào tay bọn ác. Tuy chàng và cô hoàn toàn không quan hệ, nhưng đã tình cờ gặp gỡ trên đời, cái trách nhiệm phải an bài tương lai cho cô nặng trên vai chàng. Nếu cô có mệnh hệ gì, chàng sao đối diện được với bản thân? Muốn cứu cô, cũng không biết bắt đầu từ đâu?
Kim Vô Vọng cuối cùng cũng ra đi. Hắn quyết ý phải đi. Nam nhân như Kim Vô Vọng khi đã quyết ý thì không ai cản được.
Thẩm Lãng đã nhìn ra quyết định của hắn, chẳng thể miễn cưỡng cản ngăn.
Chàng chỉ hỏi: – Huynh đi về đâu? Có tính toán gì không?
Kim Vô Vọng không trả lời.
Hắn không cần trả lời, vì Thẩm Lãng đã hiểu rõ tâm ý của hắn.
Hắn không muốn tấm thân tàn phế liên lụy tới chàng. Thẩm Lãng không phải như người thường, trách nhiệm của chàng là an nguy của võ lâm thiên hạ, một trách nhiệm to lớn.
Cừu hận của hắn nhất định phải trả. Tuy hắn tàn phế, nhưng lòng không nản. Thân tàn nhưng không phế. Hắn phải làm chuyện kinh trời động đất.
Thẩm Lãng biết không thể ép, chàng chẳng ép. Chỉ đưa mắt nhìn theo bóng hắn lúc ra đi, nhìn mái tóc dài tung bay rong gió, nhìn dáng hắn khuất dần.
Thân thể hắn giờ đây tuy không kiên cường như ngày đó. Đầu vai của hắn hơi nghiêng về một bên. Thẩm Lãng nhìn theo mà ruột gan đau thắt.
Nửa năm bằng hữu, một lần ly cách, sao có thể quên.
Những chuyện này chính là nỗi khổ trong lòng của Thẩm Lãng. Những tâm sự nặng nề chẳng ai biết, chẳng ai hay. Người ngoài chỉ nhìn được nụ cười sảng khoái của chàng.
Chàng đã nguyện cùng người chia vui, không mang nỗi khổ của mình làm phiền lòng người khác. Chàng đã học đem tâm sự giấu sau nụ cười tiêu sái.
Tiếng cười rộn ràng, tiếng nói rôm rả, tình bằng hữu khiến cho đêm đông giá rét thêm ấm áp.
Hùng Miêu Nhi cười to: – Thẩm Lãng, ai cũng đã kính anh, chỉ còn lại tôi. Hôm nay phải cùng anh uống liền ba chén, không ngờ gặp lại anh ở nơi này.
Thẩm Lãng cười: – Tôi cũng không nghĩ có thể gặp lại anh ở đây.
Hùng Miêu Nhi: – Chu cô nương đâu? Kim huynh đâu?
Thẩm Lãng im lặng một hồi, vừa cười vừa nâng chén ngửa đầu uống cạn rồi nói: – Cái này… sau này anh sẽ biết!
Hùng Miêu Nhi thôi không hỏi, anh đã nhận ra nỗi niềm khó nói. Anh thích Thẩm Lãng, nên không muốn gợi lên nỗi đau của chàng.
Kiều Ngũ: – Thẩm công tử tới đây, ắt cũng vì thiếp mời của Cái Bang?
Thẩm Lãng mỉm cười: – Tại hạ chẳng qua chỉ may mắn gặp dịp mà thôi. Mãi đêm qua mới biết được chuyện này. Cơ hội này, đâu thể bỏ qua? Dù chẳng có thiếp, cũng đành làm vị khách không mời mà đến.
Kiều Ngũ cười to: – ‘Khách không mời mà đến?’ Lễ hội Cái Bang có được sự hiện diện của Thẩm công tử, phải hãnh diện mới đúng chớ. Tứ muội, nàng nói sao?
Hoa Tứ Cô khẽ cười: – Lần trước hội kiến cùng Thẩm công tử, Ngũ ca rất cao hứng. Kể từ hôm từ biệt ở Nhân Nghĩa Trang, Ngũ ca cứ nhắc tới Thẩm công tử luôn.
Thẩm Lãng nhìn Kiều Ngũ, lại nhìn Hoa Tứ Cô. Chàng nhận ra Kiều Ngũ rất ân cần với Hoa Tứ Cô, cũng nhìn ra nụ cười dịu dàng âu yếm của Hoa Tứ Cô dành cho Kiều Ngũ.
Chàng nâng chén cười: – Tiểu đệ xin kính hai vị ba chén.
Hoa Tứ Cô đỏ mặt.
Kiều Ngũ lại cười lớn: – Tốt! Tứ muội, chúng ta cùng uống ba chén.
Thẩm Lãng cạn ba chén rồi mỉm cười: – Kiều huynh là người đàn ông hạnh phúc nhất, cũng là người đàn ông thông minh nhất.
Kiều Ngũ: – Tôi? Thông minh?
Hoa Tứ Cô cười: – Công tử nói huynh thông minh, vì huynh không tìm cô gái xinh đẹp, lại … lại chọn tiểu muội. Thật ra thì huynh bằng lòng muội đây, một cô gái xấu xí, mới là ngu xuẩn nhất.
Kiều Ngũ nhìn cô chăm chú, rồi ôn nhu nói: – Chuyện thông minh nhất trong đời huynh là đã chọn muội. Chỉ có người thông minh mới có thể nhìn ra cái đẹp của muội, mới thấy được muội hơn gấp mười lần so với bất kỳ mỹ nhân nào. Thẩm công tử là người thông minh. Huynh nghĩ, lời của công tử nói nhất định là thật lòng tán dương muội đó.
Hoa Tứ Cô đắm đuối nhìn sâu vào mắt hắn, mỉm cười: – Xin đa tạ hai người thông minh!
Hùng Miêu Nhi vốn cảm thấy hơi lạ khi một anh hào như Kiều Ngũ lại phải lòng cô gái xấu xí như Hoa Tứ Cô. Bây giờ thì anh đã hiểu.
Anh đã nhận ra những điểm bất đồng giữa Hoa Tứ Cô và các cô gái khác. Nhất cử nhất động của cô, một lời nói, một tiếng cười đều ôn nhu, dịu dàng, ngọt lịm.
Cô hoàn toàn không có cử chỉ làm bộ làm tịch. Cô có cái hào phóng của nam nhân và cái tỉ mỉ ân cần của nữ nhân. Bất kỳ ai đối diện với cô, cũng cảm thấy thoải mái tự nhiên.
Hoa Tứ Cô tựa như mặt nước hồ êm ả, có thể rửa sạch hết những nỗi sầu của cuộc sống thế gian.
Chu Thất Thất… nàng là sóng biển nhiều thay đổi. Có những lúc đang chìm đắm trong con sóng dịu dàng, rồi đột ngột cơn ba đào nhấc lên dập xuống, khiến người nát thịt tan xương.
Hoa Tứ Cô mỉm cười nhìn Thẩm Lãng: – Hôm nay Thẩm công tử hốt nhiên nói ra những lời như vậy, phải chăng cô nương xinh đẹp của công tử đã đem lại cho người nhiều tâm sự nặng nề?
Thẩm Lãng cười trừ: – Tôi nào có tâm sự chi đâu.
Hoa Tứ Cô ôn nhu cười: – Tôi cũng biết đàn ông như công tử, dù có tâm sự cũng sẽ chẳng nói ra, nhưng hôm nay bạn tốt sum vầy, nếu công tử có uẩn khúc gì, cũng nên giãi bày cho khuây khoả.
Đây là lần thứ nhất có người nhìn thấu nỗi lòng Thẩm Lãng. Tuy ngoài miệng chàng phủ nhận, nhưng không khỏi khâm phục trực giác nhạy bén của Hoa Tứ Cô… “Một cô gái bất phàm!”
Chàng lại nâng chén cười: – Cho phép tiểu đệ kính hai vị thêm ba chén!
Chợt có tiếng người vọng tới: – Công tử bên kia tửu lượng quả nhiên không kém. Có thể cùng lão hủ cạn vài chén hay không?
Giọng không hùng hồn, nhưng sắc bén, giữa những tiếng cười nói của Kiều Ngũ, Hùng Miêu Nhi cùng bao nhiêu người trong tửu lâu, vẫn rõ ràng bình thản, từng tiếng rót vào tai người.
Giọng nói này là của lão nhân ngồi nhấp rượu.
(Hết Hồi 20)
Chú thích (1) – “Tình đến nồng tình thời trở lạt”
Câu thơ trên được trích trong bài thơ “Hoa Sơn Tử” của Nạp Lan Tính Đức, danh thi nhà Thanh, triều Khang Hi.
Nguyên văn:
风絮飘残已化萍. 莲泥刚倩藕丝萦. 珍重别拈香一瓣. 记前生。
情到浓时情转薄. 而今真个悔多情. 又到断肠回首处. 泪偷零。
Hán-Việt:
Phong nhứ phiêu tàn dĩ hoá bình. Liên nê cương thiến ngẫu ti oanh. Trân trọng biệt niêm hương nhất biện. Kí tiền sinh.
Tình đáo nùng thời tình chuyển bạc. Nhi kim chân cá hối đa tình. Hựu đáo đoạn tràng hồi thủ xử. Lệ thâu linh.
Tạm dịch:
Gió lay hoa rụng (xuống nước) hoá ra bèo. Thân sen cứng ngó sen tơ vướng. Trao người nhánh hoa ngày ly biệt. Kỷ niệm tình xưa.
Tình đến nồng tình thời trở lạt. Giờ đây mình nuối tiếc tình xa. Nhớ lại nỗi đau ngày chia cách. Lệ mãi tuôn rơi.
Câu thơ đầu ý nói lòng người quân tử ngoài cứng trong mềm. Giới thiệu một chuyện tình ly biệt.
Câu sau… không phải vì tình quá nồng nàn rồi tình trở bạc bẽo, mà đây là mối tình quá sâu đậm, là mối tình khắc cốt ghi xương, nhưng người yêu không tỏ được tình yêu, bởi cái giá phải trả cho tình ái đã vuột khỏi tầm tay của mình. Người chân thật quá giàu tình cảm, lại không thể trao cho người mình yêu, để ngoài mặt có vẻ vô tình, nhưng trong lòng thì nỗi đau ray rứt. Nuối tiếc đây không phải nuối tiếc đã yêu người, nhưng vì đã không đủ sức vượt qua được bức rào ngăn cách, đã bất lực trước thế sự vô thường, để tình yêu đó trở nên vết thương vĩnh viễn không lành, để mỗi khi nhớ lại tình xưa người cũ, lệ mãi tuôn rơi.
(Lượm lặt sưu tầm)