Tiếng một người: – Nới tay chút cho người ta thở!
Người Hùng Miêu Nhi lập tức run lên. Đó là giọng của Chu Thất Thất.
Một tiếng cười sàm sỡ: – Ôm người như nàng, sao ta chịu nới tay?
Giọng dâm ô, đích thị của Vương Lân Hoa.
Hùng Miêu Nhi nghe tai mình lùng bùng, cảm như lồng ngực muốn nổ tung.
Vương Lân Hoa thở dồn cười nói: – Thằng hồ đồ, sớm không tới, trễ không tới, nhằm ngay lúc trăng hoa của người ta lại tới phá đám.
Chu Thất Thất thở hổn hà hổn hển: – Tưởng ngươi chỉ sợ Thẩm Lãng, đâu ngờ mới nghe hơi của Phạm Phần Dương đã cong đuôi chạy. Không sợ mất mặt với ta sao?
Hùng Miêu Nhi và Thẩm Lãng liếc nhau… “Nếu biết Phạm Phần Dương tìm đúng chỗ, đã cùng đi rồi!”
Vương Lân Hoa cười hì hì: – Không phải ta sợ Phạm Phần Dương! Ta là sợ sau hắn còn có Thẩm Lãng cùng mèo hoang kia thôi.
Chu Thất Thất: – A, thì ra ngươi cũng thật sợ họ, cuối cùng thì cũng tự thú.
Vương Lân Hoa cười: – Thật ra cũng không phải sợ họ. Dù sao thì bên kia đã có người đối phó, hai ta nên cùng nhau thưởng thức cái thời khắc yên tĩnh này.
Chợt Chu Thất Thất duyên dáng kêu lên: – Ai yêu, tay của ngươi…
Tiếng cười dâm dật của Vương Lân Hoa: – Tay của ta rất thông minh, tự biết tới nơi thoải mái, sung sướng nhất.
Chu Thất Thất thở mạnh: – Ngươi… ngươi… ngươi trước hết…
Vương Lân Hoa: – Uy, nàng đã hứa gả cho ta rồi mà?
Chu Thất Thất: – Nhưng… nhưng…
Giọng nói đột nhiên trở nên hết sức kiều mị, ôn nhu, quyến rũ: – Nhưng… ngươi giải huyệt cho ta trước đã, chứ bộ dáng này… khó chịu quá… Ta đối với ngươi như vậy, còn sợ ta chạy sao?
Vương Lân Hoa chần chừ: – Ta thật không yên lòng!
Chu Thất Thất ngọt ngào: – Dù sao ta cũng đã là người của ngươi, sẽ không chạy!
Vương Lân Hoa cười: – Nàng bây giờ vẫn chưa thật coi là người của ta. Chờ khi xong chuyện, nàng thực sự là người của ta rồi, thì nàng muốn gì, ta cũng sẵn lòng đáp ứng.
Chu Thất Thất thở gấp: – Nhưng ngươi… ngươi… ừ… ôi… yêu… ai da…
Toàn thân Thẩm Lãng bỗng run lên kịch liệt.
Hùng Miêu Nhi gầm lên, xé bức cẩm trướng thành hai.
Vương Lân Hoa kinh hoàng hét lớn, lộn người. Hắn chỉ mặc độc một chiếc áo ngắn. Mặt mày trắng bệch như không còn giọt máu, hắn chui xuống gầm giường, với cái ghế quăng vào Hùng Miêu Nhi.
Ánh mắt đỏ ngầu, Hùng Miêu Nhi không tránh chẳng né. Cái ghế đụng trúng người anh lập tức bể ra năm mảnh.
Hùng Miêu Nhi nhào tới Vương Lân Hoa, rống to: – Vương Lân Hoa, để mạng lại!
Vương Lân Hoa nhanh như chớp đánh ra bốn chưởng.
Hùng Miêu Nhi thẳng người nghênh đón. Hứng cả bốn chưởng, anh vẫn không ngừng lại.
Lúc bình thường, nếu Hùng Miêu Nhi trúng bốn chưởng của Vương Lân Hoa, không chết tức khắc cũng trọng thương ngã xuống, nhưng vì thương thế của Vương Lân Hoa chưa lành, mười thành công lực chỉ còn lại một hai.
Vương Lân Hoa tái nhợt: – Hùng huynh…
Hùng Miêu Nhi rít lên: – Ngươi còn muốn trốn?
Nắm tay đấm xuống.
Đừng nói chi Vương Lân Hoa chỉ là xương thịt xác phàm, cho dù là kim cương sắt thép cũng sẽ nát tan dưới nắm đấm này.
May cho Vương Lân Hoa, đột nhiên có một bàn tay chặn lại.
Hùng Miêu Nhi giận dữ hét: – Thẩm Lãng, lại cản tôi?
Thẩm Lãng im lặng một lúc rồi nói: – Lưu hắn sống, còn nhiều chuyện cần hỏi. Bây giờ đã trong tay ta, không sợ hắn biến đi.
Hùng Miêu Nhi hậm hực, hung hăng dậm chân: – Ta hận không bầm ngươi ra vạn đoạn.
Anh hất tay Thẩm Lãng, quay đầu lại.
Chu Thất Thất tóc tai rối bời, hai tay giữ chặt chiếc chăn quấn ngang người, đôi mắt trân trân nhìn anh, cả người như ngây như dại.
Hùng Miêu Nhi run giọng: – Nàng… nàng… nàng…
Dậm chân quay đi không nhìn nàng, người run bần bật, hai tay nắm chặt, mặt mũi tái xanh.
Thẩm Lãng điểm bảy huyệt đạo trên người Vương Lân Hoa, đưa mắt nhìn Chu Thất Thất. Gương mặt chàng trông thật khó coi, muốn cười… cười không nổi. Khi nhấc được vành môi, thì đó là nụ cười khổ… cười thảm.
Sau một hồi yên lặng, chàng rốt cục chậm rãi: – Em sao?
Chu Thất Thất: – Tôi… tôi…
Môi nàng mấp máy nhưng không ra tiếng.
Thẩm Lãng lại im lặng hồi lâu, rồi khẽ thở dài: – Anh không hiểu vì sao em lại…
Chu Thất Thất bật khóc.
Tiếng khóc não lòng như bị dao đâm thấu tim gan: – Thẩm Lãng, đúng ra anh phải hiểu. Anh nên hiểu.
Thẩm Lãng lẩm bẩm: – Anh thật nên hiểu sao?
Chu Thất Thất nức nở: – Anh hiểu, anh hiểu… anh phải hiểu…
Hùng Miêu Nhi vẫn không quay đầu lại, quát lớn: – Mới vừa rồi nàng không khóc, sao bây giờ lại khóc… khóc lóc cái gì?
Chu Thất Thất: – Tôi… tôi… anh… anh…
Tuy Hùng Miêu Nhi cố kìm chế, giọng nói vẫn không ngừng run rẩy: – Chẳng lẽ vì thấy hai ta, nàng mới khóc sao? Nếu vậy, ta… để hai ta đi… đi… tốt lắm, đi là tốt nhất, để cho nàng… nàng cùng hắn… dù sao nàng cũng đã…
Chu Thất Thất thét lên: – Hùng Miêu Nhi, anh thật độc ác mới có thể nói ra những lời như vậy. Chẳng lẽ anh không nhìn ra là tôi bị ép hay sao? Nếu tôi không nói như vậy, thì phải làm sao? Tôi chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Hùng Miêu Nhi thở dài, cúi thấp đầu xuống, hai tay nắm chặt.
Thẩm Lãng chậm rãi thở dài: – Thật ra thì… thì em… thì em còn cách khác mà…
Chu Thất Thất ấm ức: – Không sai! Còn cách khác, nhưng cách khác là chết. Em… em lại chưa muốn chết. Em muốn báo thù. Em… em… em còn muốn gặp anh.
Thẩm Lãng lầm thầm: – Gặp anh…
Chu Thất Thất đau lòng: – Anh không tin sao? Anh không tin sao?
Thẩm Lãng đờ đẫn: – Anh tin!
Chu Thất Thất: – Anh… anh có thể tha thứ cho em?
Thẩm Lãng thẫn thờ: – Anh tha thứ!
Chu Thất Thất lại khóc lớn hơn: – Em biết anh thấy em như vậy trong lòng rất khó chịu. Thà anh đánh em, mắng em, chửi em, xin anh đừng lãnh đạm, lạnh lùng với em như vậy.
Thẩm Lãng: – Anh lãnh đạm?
Chu Thất Thất: – Em… em…
Tim nàng như bị ai vò ai xé, còn đâu để nói ra lời.
Thẩm Lãng chậm rãi đi tới giải huyệt cho nàng, nói khẽ: – Mặc quần áo vào!
Chu Thất Thất nhào tới ôm chặt lấy chàng. Mặc cho trên người chỉ có bộ đồ lót mỏng, nàng hoàn toàn không quan tâm, chỉ ôm chặt Thẩm Lãng khóc… khóc đến thương tâm.
Thẩm Lãng đứng yên không nhúc nhích, như không còn cảm giác: – Buông tay ra!
Chu Thất Thất: – Thẩm Lãng, anh thật là ác độc, chẳng lẽ anh không chịu tha thứ cho em?
Thẩm Lãng: – Không phải anh đã tha thứ rồi sao!
Chu Thất Thất: – Nhưng… nhưng sao anh lại… anh lại…
Thẩm Lãng: – Em muốn anh phải làm sao? Phải làm sao mới coi là tha thứ cho em. Thật ra thì… thì em cũng không phải cầu xin tha thứ, em đâu làm gì sai.
Chu Thất Thất rấm rứt: – Miệng anh nói vậy, nhưng trong lòng anh… trong lòng anh đang trách em. Em biết! Trời ơi, bây giờ em chỉ có chết là tốt nhất, nhưng em muốn chết trong tay anh.
Thẩm Lãng lớn tiếng: – Sao anh lại trách em? Sao em phải chết? Anh đối với em như vậy, là vì anh luôn đối với em như vậy. Đúng ra em cũng nên sớm hiểu điều này.
Chu Thất Thất: – Em không hiểu… em không hiểu gì hết. Em chỉ biết là anh yêu em. Anh yêu em… Thẩm Lãng, có phải hay không… có đúng hay không?
Thẩm Lãng: – Buông tay ra!
Chu Thất Thất đưa tay lau nước mắt, cắn răng nói: – Tốt lắm! Thẩm Lãng, bây giờ anh nói gì, em cũng chỉ biết thật lòng xin lỗi anh. Vô luận thế nào, em đã không xứng với anh nữa rồi. Bây giờ em chẳng cần gì nữa hết, chỉ xin anh giết chết em đi.
Thẩm Lãng: – Mặc… quần…áo… vào…
Chu Thất Thất đột nhiên chạy đến bên tường, rút thanh gươm treo trên ấy ném qua cho Thẩm Lãng. Chàng chỉ đành đưa tay tiếp lấy.
Chu Thất Thất thét lên: – Thẩm Lãng!
Rồi dang tay, ưỡn ngực, nhảy thẳng vào mũi gươm.
Tay Thẩm Lãng run lên. Thanh gươm kia gãy tận gốc. Lưỡi gươm rơi xuống đất.
Chu Thất Thất ngã nhào xuống đất, bật khóc. Tiếng khóc thê lương bi thống không gì tả xiết.
Thẩm Lãng im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi nói: – Chỉ sợ Phạm Phần Dương đã gặp nguy hiểm, để tôi đi cứu hắn. Anh ở đây coi chừng họ, tôi sẽ trở lại ngay.
Nhảy qua, chui xuống gầm giường.
Hùng Miêu Nhi vội la lên: – Thẩm Lãng, để tôi đi…
Lúc anh xoay người lại, đã không thấy Thẩm Lãng.
Ngọn đèn đồng trên vách soi tỏ gương mặt Hùng Miêu Nhi đang đẫm đầy nước mắt.
Anh lầm rầm… “Thẩm Lãng, lòng của ngươi lạnh hơn băng. Mặc dù ta hiểu vì sao ngươi lại phẫn nộ như thế, nhưng cũng hận sao không thể đập ngươi một trận nên thân.”
Anh đã nhận ra sự thống khổ của Chu Thất Thất, trong lòng như muối xát chanh vò.
Vương Lân Hoa chợt thở dài: – Thẩm Lãng, tuy ngươi là địch nhân lớn nhất của ta, nhưng ta thực bội phục ngươi. Có thể đành lòng với người con gái yêu mình như thế, thì thật tình ta chẳng phải đối thủ của ngươi.
Hùng Miêu Nhi quát lớn: – Câm họng!
Vương Lân Hoa: – Hùng Miêu Nhi, hôm nay tôi mới biết anh cũng yêu Chu Thất Thất. Nếu không, anh sẽ không kích động như vậy. Tiếc rằng tôi và anh chỉ là kẻ đến sau.
Hùng Miêu Nhi hầm hầm: – Ngươi nói thêm một tiếng nữa, ta thịt ngươi liền!
Vương Lân Hoa cười: – Được được, tôi không nói nữa. Tôi vốn không nên nói ra bí mật trong lòng người khác.
Tuy miệng “không nói nữa”, nhưng hắn đã nói quá mấy câu. Quả không hổ là một tay kiêu hùng, trừ hắn ra, vào giờ phút này, còn ai có thể trấn định như vậy.
Chu Thất Thất đứng lên, ngưng khóc. Gương mặt nàng chợt tĩnh như mặt nước hồ. Nàng lẳng lặng đi tới mép giường, thủng thỉnh mặc quần áo vào.
Nàng cứ từ từ như trong phòng chẳng có ai.
Hùng Miêu Nhi cúi đầu. Anh không dám, hay không đành lòng nhìn nàng.
Chu Thất Thất bỗng bước tới trước mặt anh, yêu kiều cúi người vái dài.
Hùng Miêu Nhi hoảng hốt: – Nàng… nàng làm gì vậy?
Chu Thất Thất thẫn thờ: – Anh thật quá tốt với tôi, mà tôi… tôi… Giờ phút này, tôi nguyện chỉ biết một mình anh, không biết bất kỳ ai khác. Chỉ tiếc trong thiên hạ, có mấy ai được toại ý.
Hùng Miêu Nhi cúi đầu: – Nàng… nàng không cần…
Chu Thất Thất: – Anh không cần phải nói chi cả. Tôi đã hiểu lòng anh từ lâu. Chỉ hận sao tôi… chỉ hận sao tôi không thể…
Hùng Miêu Nhi đột nhiên cười lớn, đưa tay vỗ vai Chu Thất Thất: – Nàng cũng không cần phải nói, như vậy tốt rồi. Sao đi nữa, chúng ta vẫn là bạn tốt. Hùng Miêu Nhi nếu có được một hồng nhan tri kỷ như nàng, thì đời này sống cũng không uổng.
Chu Thất Thất buồn bã thở dài: – Anh thật là một nam nhân chân chính. Tôi không biết trên đời có được mấy người như anh. Nếu tôi có một đại ca như anh, thật tốt biết dường nào.
Hùng Miêu Nhi cười: – Vậy sao nàng không nhận tôi là đại ca đi.
Chu Thất Thất: – Anh… anh thật lòng chịu nhận tôi làm muội muội sao?
Hùng Miêu Nhi: – Tôi có nguyện cũng không được!
Chu Thất Thất: – Đại ca, tôi… tôi… em… em thật là cao hứng.
Giọng nói trở nên run rẩy, thân hình yêu kiều lại cúi xuống lạy dài.
Mắt Hùng Miêu Nhi long lanh ngấn lệ, miệng lại cười lớn: – Muội muội…
Đưa tay đỡ Chu Thất Thất.
Chu Thất Thất: – Đại ca đừng quên em sẽ mãi là đứa em gái nhỏ của anh. Em có làm gì sai quấy, đại ca cũng phải tha thứ.
Hùng Miêu Nhi: – Dĩ nhiên rồi!
Chu Thất Thất: – Đại ca, cám ơn anh!
Nàng bất thần ra tay nhanh như gió điểm bốn huyệt “Tử Cung”, “Thần Phong”, “Kì Môn”, và “Bộ Lang” trên ngực Hùng Miêu Nhi.
Hùng Miêu Nhi không ngờ nàng lại xuất thủ bất ngờ như vậy. Khi đã nằm sóng sượt trên sàn, anh vẫn không thể tin.
Vương Lân Hoa cũng sửng sốt, mở to hai mắt, há hốc mồm như ngây như dại.
Hùng Miêu Nhi: – Nàng… nàng làm gì vậy?
Chu Thất Thất: – Đại ca, em là muội muội của anh.
Hùng Miêu Nhi cả giận: – Muội muội mà đối với đại ca như vậy sao?
Chu Thất Thất: – Đại ca, anh không nên tức giận.
Hùng Miêu Nhi lớn tiếng: – Không tức giận? Ta sắp phát điên rồi!
Chu Thất Thất cúi đầu: – Đại ca mới vừa nói, vô luận em làm gì sai, đại ca cũng tha thứ.
Hùng Miêu Nhi dở khóc dở cười: – Nhưng sao nàng làm vậy? Nàng làm vậy, ta sao có thể…
Chu Thất Thất: – Em làm như vậy, dĩ nhiên là có duyên cớ.
Hùng Miêu Nhi tức mình hét lớn: -Duyên cớ khỉ khô gì, nói mau!
Chu Thất Thất: – Em làm như vậy, vì em muốn đưa Vương Lân Hoa đi.
Hùng Miêu Nhi vừa giận vừa sợ: – Nàng muốn đưa hắn đi? Nàng… nàng thật lòng muốn cứu hắn sao?
Chu Thất Thất: – Không phải là cứu hắn, em chỉ muốn dẫn hắn đi.
Hùng Miêu Nhi giận dữ hét ầm lên: – Ngươi không cứu hắn, vì sao phải dẫn hắn đi?
Chu Thất Thất: – Bởi vì… chỉ vì…
Buồn bã cười: – Bây giờ em chưa thể nói.
Hùng Miêu Nhi tức giận: – Ngươi điên rồi! Trong đầu ngươi lại có dự định gì?
Chu Thất Thất: – Em không điên. Em biết mình không sai.
Hùng Miêu Nhi quát: – Còn nói không sai! Ngươi làm như vậy, nhất định sẽ hối hận cả đời.
Chu Thất Thất: – Không! Em biết mình vĩnh viễn sẽ không hối hận.
Hùng Miêu Nhi rít lên: – Ta lầm ngươi, ta đã lầm ngươi. Ta thật có lỗi với Thẩm Lãng.
Chu Thất Thất: – Một ngày nào đó, đại ca sẽ hiểu rằng em chẳng sai.
Đến lúc này, Vương Lân Hoa không kìm được nỗi hớn hở trong lòng: – Cuối cùng ta đã không sai, thì ra nàng vẫn có lòng với ta…
Chu Thất Thất quay phắt lại tát lên mặt hắn liên tục mười mấy cái.
Vương Lân Hoa bị đánh, mặt sưng lên đỏ bừng.
Hắn ngây người run giọng: – Nàng… nàng đây là…
Chu Thất Thất nghiến răng: – Vương Lân Hoa, chớ đắc ý! Trong tay Thẩm Lãng, ngươi cùng lắm là chết. Trong tay ta, ngươi muốn chết không được, muốn sống không xong.
Hùng Miêu Nhi lớn tiếng: – Vớ vẩn! Không phải hắn đã từng rơi vào tay ngươi sao? Không phải hắn đã thoát khỏi tay ngươi hay sao? Lần này…
Chu Thất Thất ngắt lời: – Lần này khác lần trước.
Hùng Miêu Nhi: – Hừ, khác… khác cái con khỉ khô.
Chu Thất Thất: – Đại ca, em biết…
Hùng Miêu Nhi hét lớn: – Câm miệng! Đừng gọi ta là đại ca. Ta không muốn nghe…
Chu Thất Thất cười buồn: – Đại ca, em thật có lỗi với anh, nhưng em chỉ có cách này.
Cắn răng kéo Vương Lân Hoa đi ra phía cửa hầm.
Hùng Miêu Nhi chỉ biết trơ mắt nhìn, giận đến điên người.
Chợt Chu Thất Thất để Vương Lân Hoa xuống, trở lại ngồi xổm bên cạnh Hùng Miêu Nhi, đưa ngón tay khẽ vuốt mặt của anh.
Hùng Miêu Nhi quát lớn: – Ngươi lấy tay ra…
Chu Thất Thất như chẳng nghe, chỉ nhỏ nhẹ: – Đại ca Hùng Miêu Nhi, em thật lòng xin lỗi anh. Cả đời này, em chỉ có lỗi với anh, vĩnh viễn em sẽ không bao giờ quên anh.
Khẽ chớp mắt, hai hạt lệ lăn trên gò má, rồi nhẹ nhàng rơi xuống mặt Hùng Miêu Nhi. Nàng lại đứng lên, kéo Vương Lân Hoa đi ra khỏi cửa hầm.
Tiếng khóc rấm rứt của nàng vẫn văng vẳng.
Giọt nước mắt của Chu Thất Thất trên mặt Hùng Miêu Nhi lăn theo khóe miệng rồi chảy vào đầu lưỡi. Hạt lệ trong trẻo mang vị chua cay lẫn mặn mà.
Hùng Miêu Nhi cảm thấy ngứa trên mặt. Cảm giác trong lòng chẳng biết nói sao.
Dõi mắt nhìn theo bóng Chu Thất Thất, anh hận sao không xé nát được trái tim mình.
Anh lớn tiếng gọi: – Chu Thất Thất, trở lại… trở lại…
Chu Thất Thất không trở lại.
Anh không nghĩ ra, cũng không đoán ra, càng không hiểu nổi vì sao nàng phải làm như thế.
Anh tức giận vô cùng, buồn bực vô cùng, thảm não vô cùng.
Anh chẳng biết làm gì ngoài lớn tiếng hét vang: – Nữ nhân… nữ nhân trong thiên hạ đáng bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục…
Nay anh đã biết nữ nhân khó hiểu dường nào! Nếu nam nhân tự cho mình hiểu rõ nữ nhân, hắn ắt đã ăn ở thiếu đức ở kiếp trước, nên kiếp này coi như bị khổ nạn cả đời.
Chu Thất Thất… nếu có ai tự cho mình hiểu rõ Chu Thất Thất, thì hắn không phải người điên, cũng là ngốc tử.
Hùng Miêu Nhi lẩm bẩm… “Ta chính là một ngốc tử, thật sự là ngốc tử… Khi Thẩm Lãng trở lại, thấy ta như vầy, hắn sẽ ra sao? Ta còn mặt mũi nào gặp lại hắn.”
Thời gian đã trôi qua độ chừng ba chung trà. Hùng Miêu Nhi không hiểu vì sao mình có thể vượt qua quãng thời gian dài đằng đẵng như vậy.
Anh thầm mong Thẩm Lãng đừng quay trở lại, rồi lại chợt muốn hắn mau mau về.
Giữa lúc đang suy nghĩ mông lung, anh chợt nghe tiếng bước chân rộn rã.
Những bước chân này lại không phải từ dưới giường vọng lên, mà là từ phía trên truyền xuống. Người đang tới đây hẳn không phải Thẩm Lãng.
Hùng Miêu Nhi lên tiếng: – Là ai?
Ba tên nam tử, chính là ba tên đã đem thuốc giải độc cho quần hào nơi đại hội Cái Bang.
Chúng đã thấy tử thi của đồng bọn phía nhà trên. Những ánh mắt đỏ ngầu nhìn Hùng Miêu Nhi, rồi cả ba cùng hét lớn điên cuồng nhào tới.
Hùng Miêu Nhi tuy biến sắc, nhưng miệng lại cất tiếng cười ha hả.
Một tên ngỡ ngàng dừng lại: – Đồ chó, chính ngươi hạ độc thủ?
Hùng Miêu Nhi cười to: – Đúng, rất đúng, các ngươi trở về thật đúng lúc.
Tên kia giận dữ hét: – Đúng lúc giết ngươi?
Hùng Miêu Nhi cười: – Đa tạ! Đa tạ!
Nghe anh nói, ba tên kia giật mình, sợ mắc bẫy, không tự chủ được cùng lùi về sau.
Hùng Miêu Nhi nhướng mắt: – Sao còn chưa động thủ?
Một tên hét: – Ngươi… đồ chó, thật muốn chết sao?
Hùng Miêu Nhi cười hăng hắc: – Súc sinh! Rửa tai mà nghe ông chúng mày nói. Đại gia đây đúng là muốn chết. Mặc dù chết dưới tay ba thằng tiểu súc sinh như chúng mày thật chẳng đáng, nhưng so với không chết lại… tốt hơn…
Một tên ngơ ngác nói: – Thằng này điên rồi!
Tên khác gật gù: – Ừ, không điên cũng khùng.
Hùng Miêu Nhi phẫn nộ quát: – Lũ súc sinh, còn chưa động thủ. Đợi khi Thẩm Lãng trở lại sẽ không kịp nữa.
Cả ba nghe tên Thẩm Lãng, cùng run lên đưa mắt nhìn quanh, may mà không thấy Thẩm Lãng.
Một tên quát: – Được rồi! Con chó này muốn chết, để ta cho ngươi toại nguyện.
Hùng Miêu Nhi cười lớn: – Còn không mau chút! Hùng đại gia cái gì cũng đã hưởng qua, đang chờ nếm thử mùi vị của ‘chết’.
Tên đó chặt mạnh trường đao.
Ánh đao loé lên, một tiếng kêu thảm, một tiếng tiếp theo một tiếng. Cả ba tên cùng té lăn ra đất.
Hùng Miêu Nhi vẫn bình an.
Thẩm Lãng đã trở lại, bên cạnh có một người áo quần đầy máu, Phạm Phần Dương!
Hùng Miêu Nhi thở dài nhắm mắt lại, cảm giác có bàn tay vỗ trên người, giải huyệt. Anh cắn răng, thẹn thùng đứng lên.
Thẩm Lãng lẳng lặng nhìn anh.
Hùng Miêu Nhi dậm chân: – Sao không hỏi đi?
Thẩm Lãng mỉm cười không đáp.
Phạm Phần Dương kinh ngạc: – Hùng huynh, cái này…
Thẩm Lãng ngắt lời: – Uống hớp rượu đã…
Hùng Miêu Nhi chẳng nói chẳng rằng, giơ hồ lô lên “ực” một hơi.
Phạm Phần Dương lại hỏi: – Cái này là sao…
Thẩm Lãng lại ngắt lời: – Chúng tôi về không quá trễ!
Hùng Miêu Nhi đột nhiên la lớn: – Thẩm Lãng, sao không hỏi? Sao không hỏi Chu Thất Thất cùng Vương Lân Hoa đâu mất biệt? Sao không hỏi vì sao tôi ra cái bộ dáng như vầy?
Thẩm Lãng nhìn Hùng Miêu Nhi mỉm cười: – Chỉ cần anh bình yên vô sự, những chuyện khác không quan trọng.
Hùng Miêu Nhi rầu rĩ: – Nhưng tôi…
Thẩm Lãng ngắt lời: – Có lẽ anh đã mất nhiều sức, nên nghỉ ngơi đã. Tất cả những chuyện này đều là lỗi của tôi. Nếu khi nãy, tôi không bộp chộp nóng nảy, không chờ anh đồng ý đã để anh lại đây. Anh… anh cần phải tha thứ cho tôi mới đúng!
Hùng Miêu Nhi sửng sốt, ngửa mặt than dài: – Không! Tôi mới là người cần được anh tha thứ, vậy mà anh lại cầu xin tôi thứ tha. Chu Thất Thất và Vương Lân Hoa đâu chẳng thấy, chuyện lớn như vậy mà anh không hỏi một tiếng, lại lo lắng cho an nguy của tôi. Tôi… tôi có được bằng hữu như vậy, còn biết nói gì hơn. Tôi, Hùng Miêu Nhi này chỉ có đem tánh mạng giao cho anh!
Phạm Phần Dương đi qua đi lại mấy vòng, cuối cùng không nhịn nổi hỏi lớn: – Vương Lân Hoa làm sao…
Thẩm Lãng thở dài: – Chắc lại là Chu Thất Thất…
Phạm Phần Dương la lên thất thanh: – Anh nói Vương Lân Hoa là do con bé đó cứu đi?
Thẩm Lãng: – Tôi nghĩ là vậy! Miêu huynh, đúng không?
Hùng Miêu Nhi dậm chân nghiến răng: – Nữ nhân… nữ nhân…
Mặt đỏ bừng, đem mọi chuyện kể qua một lượt.
Phạm Phần Dương nghe qua giật mình sửng sốt, dậm chân nghiến răng: – Nữ nhân… nữ nhân… đời này không có nữ nhân sẽ thái bình hơn.
Thẩm Lãng trầm ngâm: – Không biết Chu Thất Thất đưa Vương Lân Hoa đi, lại muốn gây hoạ gì?
Phạm Phần Dương: – Thẩm Lãng, anh đoán không ra sao?
Thẩm Lãng cười khổ: – Ai đoán được lòng thiếu nữ?
Chàng chậm rãi bước tới ba tên nam tử đang nằm dài trên đất, đưa chân đá nhẹ vào lưng của một tên. Hắn lăn hai vòng trên nền rồi nhảy lên định chạy trốn, nhưng không có đường chạy cũng không có chỗ trốn.
Hùng Miêu Nhi cho hắn hai bạt tai.
Thẩm Lãng: – Tốt nhất là ngươi nên đứng yên, chớ có vọng động!
Hùng Miêu Nhi quát: – Nhúc nhích là ta lấy mạng ngươi liền!
Tên ấy bị đánh sưng mặt, lí nhí: – Các người muốn gì?
Thẩm Lãng: – Chỉ cần ngươi trả lời những câu hỏi của ta, chẳng những ta sẽ tha ngươi, mà tha luôn cho đồng bọn của ngươi. Ta vốn không muốn đả thương ngươi. Nếu không, cái mạng của các ngươi đã không còn. Bọn ta đã không chỉ điểm huyệt các ngươi.
Tên kia chớp mắt, có vẻ ưng thuận, nhưng lại lạnh lùng: – Ta sẽ không đáp, trừ phi…
Thẩm Lãng: – Trừ phi?
Tên kia: – Trừ phi ngươi để cho ta làm một việc trước.
Hùng Miêu Nhi tức mình hét: – Ngươi còn cái chó gì để làm, ngươi…
Thẩm Lãng mỉm cười ngắt lời: – Để hắn làm đi…
Tên kia: – Đa tạ!
Hắn lui về sau mấy bước, cúi người nhặt một trường đao.
Hùng Miêu Nhi nghĩ hắn muốn liều mạng, đang định đánh tới. Hắn chỉ đưa đao lên đâm thẳng vào hai tên đồng bọn đang nằm trên đất. Cả hai chết tốt!
Đến lúc này Hùng Miêu Nhi cũng hết hồn: – Ngươi làm gì…
Tên kia bỏ trường đao xuống, thở mạnh: – Hai tên này không chết, ta chẳng dám nói nửa lời. Nếu chúng bẩm báo lại, cái mạng ta sẽ chẳng còn.
Hùng Miêu Nhi nghiến răng: – Ngươi, lòng dạ ngươi đen thui như cục than.
Tên kia: – Các ngươi chỉ cần biết bí mật, hay còn quan tâm đến lòng ta đen hay trắng?
Phạm Phần Dương thở dài: – Quả nhiên không hổ là thuộc hạ của Vương Lân Hoa.
Tên kia ưỡn ngực: – Muốn hỏi gì thì mau đi!
Thẩm Lãng: – Mới vừa…
Tên kia ngắt lời: – Mới vừa rồi bọn ta đã cứu tính mạng bọn anh hùng võ lâm kia. Họ đã đi hết rồi. Dĩ nhiên là họ đối với chúng ta thiên ân vạn tạ.
Thẩm Lãng: – Trong số đó có Kim Bất Hoán không?
Tên kia: – Kim Bất Hoán? Không, ta không thấy hắn.
Thẩm Lãng và Hùng Miêu Nhi liếc nhìn nhau, âm thầm dậm chân.
Hùng Miêu Nhi: – Không ngờ hắn lại trốn thoát.
Thẩm Lãng trầm ngâm rồi hỏi: – Vị cô nương họ Bạch tên Phi Phi có ở đây không?
Tên kia: – Ngươi muốn nói tới cái cô gái trắng bệch mà gió thổi cũng muốn bay?
Thẩm Lãng: – Không sai! Cô ấy bị giam ở đâu?
Tên kia: – Cô ta vốn bị giam ở đây. Còn một người khác cũng bị giam chung, nghe nói là thủ hạ của Khoái Lạc Vương.
Thẩm Lãng động dung hỏi: – Tướng mạo người đó ra sao?
Tên kia: – Ăn mặc như đàn bà, lại nói giọng đàn ông. Bọn ta ở đây đánh cuộc xem kẻ đó thật ra là nam hay nữ.
Hùng Miêu Nhi không nhịn được hỏi tới: – Rồi là nam hay nữ?
Tên kia bĩu môi: – Đánh cuộc là nam bị thua!
Hùng Miêu Nhi thở ra: – Thì ra là nữ nhân?
Tên kia: – Đánh cuộc là nữ… cũng thua luôn.
Hùng Miêu Nhi ngẩn người: – Nghĩa là sao?
Tên kia: – Không phải nam cũng không phải nữ, mà là… ái nam ái nữ…
Hùng Miêu Nhi hét lớn: – Im miệng! Không lẽ…
Tên kia khoát tay: – Ta cũng không muốn nhắc tới cái loại yêu quái này.
Thẩm Lãng cười khổ: – Khoái Lạc Vương thật quái dị, lợi dụng luôn cái loại nam không ra nam, nữ không ra nữ để đi kiếm giai nhân. Trừ lão ra, ai có thể làm những chuyện đồi bại như vậy.
Ai nấy lặng yên, vừa tức giận lại cũng… buồn cười.
Thẩm Lãng: – Hai người họ bị giam ở đây, sao giờ không thấy?
Tên kia: – Họ đã chạy đi rồi.
Thẩm Lãng cùng Hùng Miêu Nhi đồng thanh: – Chạy?
Tên kia: – Không sai, yêu quái kia đưa cái cô Bạch chạy trốn.
Hùng Miêu Nhi nắm tay hắn phẫn nộ quát: – Vô lý! Hai người đó làm sao qua mặt được Vương Lân Hoa? Ngay cả quỷ cũng không tin được.
Tên kia: – Ui da! Xin buông tay, trong này tự nhiên có nguyên cớ.
Hùng Miêu Nhi bỏ tay hắn ra: – Nguyên cớ gì? Nói mau!
Tên kia thở ra: – Vương thiếu gia cố ý thả họ.
Hùng Miêu Nhi ngạc nhiên: – Cố ý thả họ? Tại sao?
Tên kia: – Tại sao? Chúng ta là đầy tớ, sao dám hỏi.
Hùng Miêu Nhi lại nắm tay hắn quát: – Ta không tin! Ngươi liệu hồn…
Thẩm Lãng ngắt lời: – Buông hắn ra đi! Hắn nói vậy cũng không hẳn là giả.
Hùng Miêu Nhi: – Vương Lân Hoa khổ cực mới bắt được hai người đó, sao lại cố ý để họ chạy? Đầu Vương Lân Hoa chứa toàn ý độc, hắn ngu sao lại làm cái chuyện ngây ngô này?
Thẩm Lãng trầm giọng: – Trong này tự nhiên có âm mưu khác. Không chừng Vương Lân Hoa đang muốn lấy lòng Khoái Lạc Vương. Cũng có thể hắn đang truy tầm hành tung của lão.
Hùng Miêu Nhi: – Rồi cuối cùng là vì cái gì?
Thẩm Lãng thở dài: – Con người như Vương Lân Hoa, ai đoán được hành động của hắn. Bạch Phi Phi rơi vào tay Khoái Lạc Vương, chỉ e hoạ nhiều lành ít.
Hùng Miêu Nhi căm hận: – Chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn, không ra tay cứu cô ấy?
Thẩm Lãng ngửa đầu lẩm bẩm… “Đầu mối càng lúc càng nhiều, chuyện mỗi lúc một thêm rối.”
Hùng Miêu Nhi: – Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?
Thẩm Lãng: – Bây giờ, tôi chỉ mong được tắm thoải mái, ngủ bình yên, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, quên hết tất cả. Sau đó thì đối mặt với hết thảy.
Phạm Phần Dương: – Nếu muốn nghỉ ngơi, đến chỗ đệ là tốt nhất.
Thẩm Lãng: – Hay lắm, ta đi thôi!
Tên kia lớn tiếng hỏi: – Còn ta?
Thẩm Lãng phất tay: – Ngươi đi đi… Miêu huynh, bỏ qua cho hắn thôi. Tuy hắn bất nghĩa, nhưng lời của hắn không thể không tin. Vương Lân Hoa có nhiều người như vậy dưới trướng, ngược lại là hại hắn.
(Hết hồi 25)