Tiếng người kêu khóc mỗi lúc một ồn ào, huyên náo. Đám đông tiến dần ra phía rìa làng, gần nhà bà cháu thằng Đần. Bà thằng Đần nheo nheo mắt, cố nhìn. Chẳng mấy chốc đoàn người đã đến gần nhà hai bà cháu. Bà lão vội lập cập đi đến, hỏi to.
– Có chuyện gì thế các cô, các bác?
Một người đàn ông cao lớn, khỏe mạnh đi đến gần bà cụ, trả lời.
– Bà thằng Đần đấy à? Tội nghiệp nhà bác Ngắn, không biết thằng cu con đi đâu từ sáng đến giờ chưa thấy về. Có người nhặt được bộ quần áo toàn máu của nó bên bờ mương. Chúng tôi đang đi tìm mà không thấy nó đâu.
Bà thằng Đần nghe vậy cũng sửng sốt. Làng này chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy. Đám đông đã tiến đến chỗ bà, bác Ngắn gái khóc đến khản cả giọng, được hai người dìu đi. Người ta bảo bác ở nhà đợi nhưng bác không chịu, nhất quyết muốn đi tìm con. Bác Ngắn bảo chiều nay nó xin đi chơi như mọi ngày nên không để ý, đến tối không thấy nó về ăn cơm, đi tìm thì không thấy đâu. Lúc nãy có người đi đánh dậm về muộn nhặt được bộ quần áo trẻ con đầy máu thì đi hỏi mọi người, bác Ngắn nhận ra quần áo của con mình nên òa khóc, ai nói thế nào cũng không bình tĩnh lại được.
Khổ nỗi nhà bác Ngắn hiếm muộn, đi chùa chiền, cầu khắp nơi mới được đứa con, giờ nó mà xảy ra chuyện thì hai vợ chồng bác sống làm sao được? Bà thằng Đần đi theo đoàn người, đèn đuốc sáng trưng tìm đứa trẻ.
Hầu như cả làng đã đổ ra đi tìm giúp gia đình bác Ngắn. Người nhà quê là vậy, lúc nào cũng coi trọng tình làng nghĩa xóm. Nhưng không hiểu sao lòng dạ bà thằng Đần cứ nóng như lửa đốt. Ánh mắt con quạ đen đậu trên cây lại hiện về trong tâm trí. Bà lẩm nhẩm niệm Phật, cố trấn tĩnh.
Đi đến bờ sông, cách nhà bà thằng Đần không xa, người ta nhìn thấy một vũng máu đỏ thẫm, trong vũng máu nhầy nhụa những mảnh xương thịt nát bấy. Bác Ngắn gái vừa nhìn thấy cảnh ấy thì rú lên một tiếng rồi ngất lịm. Bác Ngắn trai cũng lảo đảo đứng không vững, mấy người bên cạnh vội đỡ lấy hai vợ chồng bác, đưa ra chỗ thoáng đãng.
Tất cả những người có mặt ở đó đều sợ xanh mặt, có người còn nôn mửa. Một đứa trẻ mới bảy, tám tuổi, bình thường hiền như cục đất, không biết ai nỡ làm hại. Không những thế, xác thằng bé còn không toàn thây, bị xé bấy, máu thịt, nội tạng nhầy nhụa thành một đống.
Mấy thanh niên khỏe mạnh vội chạy về làng tìm mảnh vải, manh chiếu bọc cái xác lại. Rồi họ hàng, làng xóm mỗi người một tay giúp tìm mua quan tài, chuẩn bị đám ma cho đứa trẻ.
Cả làng quê nhỏ bé bỗng ồn ào hẳn. Đàn ông giúp đỡ công việc, phụ nữ ngồi bên an ủi bác Ngắn. Thằng bé Hòa ngoan ngoãn không còn, bác Ngắn trai ngồi thẫn thờ bên bậu cửa, không nói với ai câu nào. Bác Ngắn gái gục đầu vào vai hàng xóm, nước mắt rơi không ngừng, toàn thân run rẩy. Ai cũng xót xa cho hoàn cảnh của gia đình bác.
Lúc này có người đi báo quan, quan cho người xuống điều tra. Nhưng không ai biết thằng bé đã đi đâu, gặp ai. Lũ trẻ bảo buổi chiều chơi xong ai nấy về nhà, chúng vẫn thấy thằng Hòa đi thẳng về nhà, không theo người lạ nào. Quan phủ tra án nên chưa đưa ma ngay được.
Suốt mấy ngày sau đó, không khí trong làng vô cùng âm u, tang tóc. Bởi lẽ làng bên cũng vừa phát hiện một cô gái mười lăm tuổi, xinh đẹp nhất làng bị hại giống y như thằng Hòa. Hôm ấy cô gái đi ra đồng, đến tối muộn không về, người nhà lo lắng đi tìm, chỉ thấy thi thể bị chặt nát, máu thịt nhầy nhụa thành một đống ở chân đê, chỗ bụi cỏ vắng vẻ.
Quan phủ ra sức tra án, nhưng chẳng tìm được chút manh mối nào, vì vậy chỉ có thể ra lệnh giới nghiêm. Tất cả người dân bị hai vụ án đó làm cho vô cùng hoảng sợ, ai cũng cố gắng đi theo nhóm hai, ba người, không ra ngoài lúc trời tối.
Nhưng chỉ có một người vẫn thoải mái đi bất kể giờ giấc, mà cũng chỉ có một mình -thằng Đần. Bà nó lo lắm, dặn dò nhưng bị nó mắng lắm mồm, bà chỉ đành im. Cảm giác sợ hãi cứ lớn dần lên. Bà sợ một ngày cũng nhận được cái xác bị chém làm mấy mảnh của cháu mình. Nhưng có một cảm giác sợ hãi còn lớn hơn thế mà bà thằng Đần không dám nghĩ đến.
Cả ngày bà nhốt mình trong nhà tụng kinh cầu Phật. Đêm nay, thằng Đần lại bỏ đi đâu không biết. Bà thằng Đần đang nhắm mắt, lầm bầm tụng kinh thì nghe tiếng “két két” vang lên bên ngoài. Bà giật mình, mở mắt, nghiêng tai cố gắng lắng nghe. Tiếng “két két” như tiếng móng tay cào mạnh vào tấm gỗ vang lên trong đêm thanh vắng nghe rợn da gà. Bà thằng Đần run rẩy đứng dậy, quờ tay vào góc nhà lấy gậy, lập cập chống gậy đi ra. Bên ngoài, ánh trăng thượng tuần bàng bạc, nhợt nhạt. Bà thằng Đần nhìn xung quanh, không có ai, cũng không nghe thấy tiếng “ken két” kia nữa.
Bà thở dài, toan quay đầu đi vào nhà thì thấy tấm liếp cửa có vệt đen loang lổ. Bà cúi đầu, dụi dụi mắt, nương theo ánh trăng mờ mờ nhìn, hình như bị cháy. Sao cánh liếp nhà bà lại bị cháy thế này?
Bà cụ lập cập đi vào nhà, định đốt cây đèn dầu soi cho tỏ thì mới đi được mấy bước, tiếng “két két” như móng tay cào vào gỗ kia lại vang lên. Bà run lẩy bẩy quay đầu.
– Á!
Bà cụ hét to, ngã ngồi trên nền đất. Ánh trăng nhợt nhạt chiếu lên bóng người cao lớn, bộ quần áo rộng thùng thình bẩn thỉu, tóc tai xõa xượi che nửa khuôn mặt. Bà cụ ú ớ hồi lâu mới giật mình kêu lên.
– Nam, là Nam à cháu?
Thằng Đần không nói không rằng, mắt nó đen kịt, nhìn chằm chằm vào bà cụ một lúc lâu. Lúc bà lập cập chống tay xuống đất định đứng dậy thì đột nhiên nó sải bước chân thật rộng đi tới. Bàn tay to lớn của nó thò ra, túm lấy cánh tay gầy còm của bà cụ. Tay nó siết chặt, bà cụ ú ớ kêu đau. Lúc này mặt nó chỉ cách mặt bà cỡ hai gang tay, dưới ánh trăng bàng bạc, bà cụ nhìn rõ mắt nó vằn đỏ tia máu, vô cùng hung tợn.
– Nam ơi, cháu sao thế?
Bà cụ nghẹn ngào, sợ hãi không biết cháu mình bị làm sao. Nó nhe hàm răng nhọn hoắt, bẩn thỉu, hơi thở hôi thối phả thẳng vào mặt bà cụ. Rồi nó buông cánh tay bà cụ ra, cánh tay trượt xuống, buông thõng bên hông bà. Bàn tay thằng Đần túm lấy cổ bà nó, cánh tay siết mạnh, gân trên tay nó nổi lên như những con rắn ngoằn ngoèo.
Cánh tay bà cụ vẫn buông thõng bên hông, đôi mắt già nua nhìn thằng Đần, nơi khóe mắt rỉ ra giọt nước mắt ngầu đục. Bà cụ lặng lẽ nhắm mắt, đón nhận tử thần đang chồm tới. Nơi cổ họng nghẹn không thở nổi, bà cảm thấy đầu óc quay cuồng, đau như có bàn tay đang xé tan từng mảnh trí óc. Giọt nước mắt nóng hổi kia chậm chạp lăn xuống, rơi vào bàn tay đang siết mạnh cần cổ gầy gò của bà cụ.
Đột nhiên bà thằng Đần ngã sõng soài ra đất. Bà ho khan dữ dội. Ho đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, bà ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy thằng Đần đang đứng ngẩn ra giữa nhà, mắt nó nhìn chằm chằm vào hai bàn tay như nhìn một vật xa lạ.
Bà cụ chống tay, yếu ớt đứng dậy. Bà lom khom lê bước chân đến bên thằng Đần, khẽ nắm lấy cánh tay nó.
– Nam ơi, bà đây!
Thằng Đần quay mặt nhìn bà nó. Lúc này mắt nó đã hết những tia đỏ hung tợn như vừa nãy, chỉ còn lại một màu đen đờ đẫn, trống rỗng. Nó nhìn tay mình, rồi lại nhìn cổ bà cụ. Môi nó mấp máy hồi lâu mới thốt ra được tiếng.
– Bà… bà…
Bà cụ gật đầu, ôm nó vào lòng giống như lúc bé vẫn ôm nó, vỗ về, dỗ dành nó đi ngủ. Lúc ấy bà thường ầu ơ hát ru nó, nó cuộn tròn trong lòng bà, chỉ nghe hết một bài ru là đã ngủ say như con chó con. Giờ nó cao lớn gấp đôi bà, bà lưng còng yếu ớt ôm nó mà như bám lấy thân cây to. Thằng Đần buông thõng hai tay, để mặc bà cụ ôm như thế.
– Quạ! Quạ! Quạ!
Tiếng quạ kêu ai oán vang lên phía ngoài bờ sông. Thằng Đần đang đứng thẫn thờ giữa nhà đột nhiên rùng mình một cái dữ dội, nó đẩy bà cụ, chạy lao ra phía ngoài. Bà cụ bị đẩy ngã trên nền đất lạnh lẽo, cái lưng va xuống đất đau nhói, nhưng không đau bằng lòng bà lúc này. Đứa cháu này của bà tại sao khỏi bệnh khù khờ lại thành ra hung dữ như thế này?
Bà cụ lau nước mắt, lần tìm chiếc gậy vừa rồi rơi trên đất, lập cập chống gậy đuổi theo phía bóng thằng Đần vừa rồi chạy biến đi. Bà cụ chân yếu lưng đau làm sao đi nhanh bằng thằng Đần khỏe mạnh. Nhưng bà cứ lập cập chống gậy đi.
Bóng dáng nhỏ bé, lòng khòng của bà cụ bị ánh trăng chiếu xuống, kéo dài trên mặt đất mấp mô, gồ ghề. Bà cứ đi như thế, không biết đi đâu, chỉ biết bà phải đi, phải ngăn thằng Đần lại. Nó là cháu bà, đứa cháu bà nuôi mười mấy năm nay, hiền lành như củ khoai, cục đất.
Hình ảnh máu thịt be bét, nhầy nhụa, thân thể bị xé ra làm nhiều mảnh của thằng bé Hòa ám ảnh làm bà cụ cố gắng quên đi cảm giác đau xé ở lưng, bước nhanh hết sức về phía trước. Đôi mắt cập kèm của bà cố mở lớn, dõi nhìn khắp cánh đồng mênh mông hiu quạnh.
– Đần ơi, cháu ở đâu? Đần ơi!
Có lẽ là linh cảm ruột thịt, không biết nó chạy đi đâu mà bà cụ vẫn tìm thấy nó. Chỉ có điều, vừa nhìn thấy cảnh ấy, mắt bà trợn trừng, kinh hãi, ú ớ không thốt nổi thành lời. Chân bà tê cứng, nặng trĩu như đeo đá tảng, không thể nhúc nhích. Chỉ có đôi mắt trợn trừng nhìn rõ tất cả mọi chuyện trước mặt.