Đốc cùng với Lã Sìn Dinh trở về đến Khe Váp đã là lúc chiều tối. Hắn không tham gia bữa tiệc cảm tạ người dân trong thôn tổ chức mà nghỉ ngơi một mình trong phòng ở nhà của trưởng thôn Lã Nì Khai. Buổi sáng hôm sau, Đốc lấy lý do phải nhanh chóng trở về báo cáo kết quả cho ông nội để từ chối lời mời ở lại chơi của Lã Sìn Dinh và Lã Nì Khai.
Trưởng thôn Lã Nì Khai thấy không mời được ân nhân ở lại, chỉ có thể chuẩn bị một ít đặc sản tốt nhất của Khe Váp tặng Đốc, sau đó sai bảo thằng bé Lã Pu Dí lái xe máy chở Đốc về bản Đồng Ngần.
Bình thường từ Khe Váp đến Đồng Ngần mất khoảng hơn nửa ngày đi xe máy, nhưng không biết là do Lã Pu Dí không kiểm tra xe cộ trước khi đi hay là do vận đen của Đốc kéo đến mà xuất phát từ buổi sáng nhưng lúc này đã là chiều muộn, hai người mới đi được nửa đường. Chiếc xe máy mà hai người đi liên tục chết máy giữa đường, mặc dù Lã Pu Dí có mang theo túi đồ nghề sửa chữa, nhưng xe chỉ chạy được thêm một lúc lại tiếp tục chết máy. Đến lần sửa thứ ba, chiếc xe đã hỏng thật sự, bất kể Lã Pu Dí loay hoay sửa chữa như thế nào, đều không thể khiến nó nổ máy lần nữa.
– Thầy Đốc, giờ phải làm thế nào bây giờ? -Lã Pu Dí dắt xe máy đuổi theo Đốc đang trầm ngâm đi bộ phía trước, hỏi.
– Làm thế nào? Xe hỏng lại không có ai để nhờ thì chỉ còn cách đi bộ chứ còn có thể làm thế nào? -Đốc vốn muốn nhanh chóng trở về bản Đồng Ngần gặp ông nội, nhưng lại gặp phải chuyện hỏng xe giữa đường này khiến tâm trạng không lấy làm vui vẻ gì, hậm hực nói.
– Thầy Đốc, pháp lực của thầy cao siêu như vậy, có thể cứu bao nhiêu người thôn Khe Váp chúng ta; trước khi khởi hành sao thầy không bảo ta chiếc xe này có vấn đề để ta đổi chiếc xe khác? -Lã Pu Dí thấy vị thầy pháp trẻ tuổi trước mặt không vui thì có chút lúng túng, nhưng nó vẫn không nhịn được tò mò, hỏi. -Trời sắp tối rồi, khả năng cao tối nay chúng ta phải nghỉ lại giữa đường.
– Ta là thầy pháp, có thể trừ ma; chứ ta đâu phải là thần linh, có thể biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, ta mà biết được tương lai còn cần cùng ngươi nói nhảm ở cái nơi quái quỷ này làm gì. -Đốc vốn đang mang một bụng tức, gặp phải Lã Pu Dí đầu óc đơn giản liền giận dữ xổ ra một tràng dài.
– À, ta hiểu rồi. -Lã Pu Dí vội gật đầu, tiếp tục dắt xe, không dám nói gì nữa, sợ vị thầy pháp trước mặt giận dữ, có thể làm phép gây bất lợi cho hắn.
– Thực ra trên thế gian có một vài người thuật pháp cao cường có thể cảm nhận được tương lai, vận mệnh mờ mịt. Nhưng cũng chỉ là cảm nhận mơ hồ mà thôi, không cách nào biết trước được tương lai sẽ xảy ra điều gì. -Một lúc sau, có lẽ cũng cảm thấy tính khí bản thân có phần nóng nảy, Đốc đột nhiên mở lời. -Ví dụ như ông nội của ta dựa vào mật thuật có thể gieo quẻ tính toán cát hung, đoán được có người tới tìm, nhưng không cách nào tính ra người đến là ai, hiểu không?
– Thưa thầy, ta hiểu rồi! -Lã Pu Dí thấy Đốc đứng lại đợi liền vội vàng dắt xe tới, đi song hành với đối phương, nói. -Thầy Đốc, chúng ta làm gì bây giờ?
– Đi tiếp về phía trước xem có thể gặp ai trên đường không? -Đốc trầm ngâm một hồi, cuối cùng nói. Hỏng xe giữa đường ở nơi hoang vu, không sóng điện thoại như thế này, hắn quả thực không nghĩ ra biện pháp nào khả dĩ hơn nữa.
Hai người tiếp tục đi bộ về phía trước, cả quá trình đều không gặp được bất kỳ người đi đường nào, điều này khiến cho Đốc khá buồn bực. Sức khỏe của Đốc vốn đã không tốt, nếu để hắn phải ngủ ngoài trời một đêm, chẳng khác nào lấy đi của hắn nửa cái mạng. Nhưng may mắn là khi hai người đi lên chỗ đường đất vòng qua một ngọn đồi, Lã Pu Dí phát hiện ra một bản làng ở thung lũng bên dưới.
Lúc hai người đi tới bản làng dưới thung lũng kia thì đã gần sáu giờ tối, Lã Pu Dí sử dụng khả năng ăn nói của mình, cuối cùng cũng xin ngủ nhờ được ở một nhà dân trong bản.
Nhà dân mà Lã Pu Dí xin ở nhờ nằm ở đầu bản, là một gia đình có ba người gồm hai vợ chồng và một đứa còn tầm bảy, tám tuổi. Hai vợ chồng nhà này còn khá trẻ, chỉ độ hai mấy, ba mươi, tính cách rất thân thiện, ngay khi Pu Dí vừa mở lời đã vui vẻ đồng ý, còn hứa hẹn sáng hôm sau sẽ xem giúp chiếc xe máy bị hỏng của hai người.
Đốc lấy mấy tờ tiền từ trong túi của mình đưa cho người vợ để cô mua thêm thức ăn cho bữa tối, hai người đã xin ngủ nhờ một đêm, không thể nào ngay cả bữa tối cũng để cho gia chủ bỏ ra, dù sao nhìn vào vật dụng trong nhà cũng có thể đoán ra hai vợ chồng không khá giả gì.
Hết thảy xong xuôi, hắn lấy một bộ quần áo sạch trong ba lô đi ra suối tắm, đi bộ mấy tiếng đồng hồ khiến cả người hắn dính đầy mồ hôi nhớp nháp, khó chịu. Lã Pu Dí không có việc gì làm, thấy Đốc rời đi, liền theo ra suối cùng. Nó không mang theo quần áo để thay, nhưng đối với nó cũng không thành vấn đề vì bình thường khi ở Khe Váp, cũng vài ngày nó mới tắm một lần. Ra suối cởi quần áo rồi nhảy xuống tắm, xong xuôi thì đi lên, mặc lại quần áo cũ, đỡ tốn công sức giặt quần áo, lại tiết kiệm xà phòng, hạn chế gây ô nhiễm môi trường, quả thực là một công dân thế kỷ mới điển hình mà trưởng thôn hay nói với mấy đứa trẻ trong thôn.
Khoảng cách từ bản đi đến suối nhỏ khoảng ba trăm mét; đường đất nhỏ nhưng dễ đi, hai bên đường mọc đầy hoa dại nhìn rất đẹp mắt. Đốc vắt quần áo trên vai, tay cầm một túi nhỏ đựng xà bông và dầu gội đầu đi phía trước Lã Pu Dí, để mặc nó ngâm nga một bài hát dân tộc đằng sau.
Dòng suối cạnh bản không quá lớn, chiều rộng chỉ khoảng hai, ba mét, chảy từ khe núi cho nên nước ở đây lúc nào cũng trong vắt và mát lạnh.
Khi Đốc chỉ còn cách bờ suối mười mấy mét, hắn nhìn thấy một người phụ nữ khoảng hơn hai mươi tuổi bê một chiếc chậu nhựa đỏ đựng quần áo từ phía suối đi tới. Dòng suối này là nguồn nước chính của mọi người trong bản nên thường xuyên có người ra đây tắm rửa, giặt giũ, nhưng điều đáng nói là khi người phụ nữ trẻ kia đi qua Đốc, cảnh vật trong hai mắt hắn đột nhiên mơ hồ, thiếu chút nữa ngất đi. May mắn là cảm giác choáng váng đó đến nhanh, kết thúc cũng rất nhanh, Đốc cúi xuống nhặt túi ni lông đựng xà bông hắn làm rơi, trong lòng băn khoăn.
– Thầy Đốc, thầy bị làm sao vậy? -Lã Pu Dí ở đằng sau thấy Đốc đột nhiên đánh rơi túi ni lông trên tay, cả người cứng đờ như mất hồn, liền chạy tới đỡ lấy hắn, hỏi.
– Ta không sao! -Đốc lắc đầu, vừa đi tiếp về phía suối, vừa nói. -Pu Dí, vừa rồi ngươi có chú ý tới người phụ nữ giặt quần áo kia không?
– Tất nhiên là có, vừa rồi đi qua chị ấy còn cười với ta nữa. -Lã Pu Dí không biết vì sao người kiệm lời như Đốc lại đột nhiên hỏi hắn vấn đề này, tò mò nói. -Có chuyện gì sao thầy?
– Người phụ nữ kia, cô ta là một người chết!
– Người chết? Làm sao có thể, làm sao người chết có thể đi lại được chứ? -Pu Dí lắc đầu, rõ ràng không tin lời của Đốc. Dù biết Đốc là một thầy pháp, nhưng lời này quả thực quá hoang đường, quả thực rất khó tin.
– Ngươi thì biết cái gì, người phụ nữ kia đã chết rồi. Sở dĩ cô ta có thể đi lại như vừa rồi là bởi vì có thứ gì đó đang chiếm cứ, điều khiển thân xác này. -Đốc đã đi tới dòng suối nhưng không dừng lại ở nơi mọi người trong bản hay giặt giũ mà men theo bờ đi lên một chỗ khuất phía thượng nguồn, không kiên nhẫn đáp.
– Thầy Đốc, thứ gì lại có thể điều khiển thân thể người khác? -Lã Pu Dí thấy Đốc không giống như đang đùa mình, bắt đầu nửa tin nửa ngờ, dò hỏi.
– Ngươi đã bao giờ nghe nói đến “quỷ ăn hồn” chưa? -Đốc đặt quần áo sạch và túi ni lông đựng dầu gội lên một tảng đá trên bờ, sau đó không cởi quần áo mà nhảy luôn xuống suối tắm.
– Quỷ ăn hồn? Ta chưa nghe thấy bao giờ, nhưng không phải ma quỷ đều không dám xuất hiện vào ban ngày à, lúc này trời còn trưa tối hẳn, ma quỷ không dám xuất hiện mới phải chứ? -Lã Pu Dí ngồi lên một tảng đá trên bờ, nhìn xuống Đốc đang ngâm mình trong nước suối, nói. Nó vốn định nhảy xuống tắm, nhưng những lời nói của Đốc khiến nó có chút sợ hãi, nhất là nhớ tới lúc trước người phụ nữa kia còn nhìn nó cười, Lã Pu Dí không khỏi rùng mình, cả người nổi đầy da gà.
– Người còn có người tốt, người xấu, huống hồ là ma quỷ. -Đốc vuốt nước trên mặt, đáp. -Ma quỷ cũng có nhiều loại, có loại sợ ánh sáng mặt trời, có loại ngươi có đem nó ra ánh nắng mặt trời lúc giữa trưa cũng chỉ tổ sưởi ấm cho nó mà thôi. Cho nên mới nói cái loại chức nghiệp bắt ma này rất phức tạp, lại khó thành đạo, không chừng có thể chết bất cứ lúc nào.
– Thầy Đốc này, nếu người phụ nữ kia thật sự là quỷ đội lốt người, vậy chúng ta làm gì bây giờ?
– Vốn làm thế nào thì làm thế đó, nghỉ lại đây một đêm, ngày mai sửa xe, sau đó trở về Đồng Ngần, đơn giản như vậy thôi.
– Thầy không định diệt trừ con quỷ đột lốt người kia à? -Lã Pu Dí thấy Đốc dường như không có ý định diệt trừ con quỷ kia, ngạc nhiên nói.
– Ta vì sao phải diệt trừ con quỷ kia? Thế gian này ma quỷ nhiều như vậy, không nói đến có những con ma bản thân ta gặp cũng chỉ có thể chạy chối chết, nếu cứ gặp là tiêu diệt chúng, chẳng phải ta sẽ mệt chết sao? -Đốc nhìn Lã Pu Dí giống như thằng ngốc, thản nhiên hỏi lại.
– Nhưng nếu để nó tồn tại, nhỡ đâu nó sẽ hại người trong bản thì sao? -Lã Pu Dí không phục, nói tiếp. -Người trong bản này rất tốt, nếu bị con quỷ kia hại chết, chẳng phải là rất oan ức à? Cả gia đình chúng ta ngủ nhờ tối nay nữa, nếu con quỷ kia hại họ thì sao? Thằng bé con hai vợ chồng mới chỉ mới bảy, tám tuổi, sao thầy có thể nhẫn tâm thấy chết mà không cứu?
– Lã Pu Dí, ngươi ăn phải lá cây mắc khén à, kích động như vậy làm gì? -Đốc thấy Lã Pu Dí nói đến nỗi đỏ bừng cả mặt mày, thì có chút kinh ngạc. Hắn suy nghĩ một hồi, rốt cuộc nói. -Ngươi nói cũng có lý, dù sao họ đã giúp đỡ chúng ta, không thể nhắm mắt xem như không thấy. Như vậy đi, giúp người trong bản diệt con quỷ ăn hồn kia là được rồi.
– Thượng sư, người đồng ý rồi! -Lã Pu Dí mừng rỡ nói.
– Nói nhảm, ta lại thèm lừa ngươi à! -Đốc hừ một tiếng, nói tiếp. -Ngươi còn nhớ khuôn mặt của người phụ nữ kia không? Bây giờ ngươi quay lại bản dò hỏi về người phụ nữ kia, nhớ không được gây ra sự chú ý của người khác.
– Ta biết rồi, thầy cứ tin tưởng vào năng lực của Pu Dí ta. -Lã Pu Dí gật đầu, tự tin vỗ ngực, nói.
– Đợi chút! -Đốc thấy Lã Pu Dí xoay người chuẩn bị đi về bản liền gọi lại. -Tiện thể ngươi đi tìm một chỗ cao, cố gắng ghi nhớ toàn bộ địa hình, vị trí các căn nhà, đường đi trong bản.
– Ta biết rồi. -Lã Pu Dí mặc dù không hiểu Đốc cần hắn làm vậy để làm gì, nhưng nghĩ đối phương chắc chắn sẽ không bảo nó làm chuyện vô bổ, cho nên nó không hỏi lại mà nhanh chóng chạy về bản.
– Tại sao nơi này lại xuất hiện “quỷ ăn hồn”, đáng lẽ nó không nên xuất hiện ở đây mới đúng. -Đốc ngâm mình trong dòng nước lạnh ngắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời đang mỗi lúc một tối dần. Nếu có người xuất hiện ở đây chạm vào da hắn lúc này, nhất định sẽ giật mình phát hiện ra thân nhiệt của hắn còn thấp hơn nước suối xung quanh rất nhiều, hoặc nói một cách khác, hắn chính là nguyên nhân khiến cho nước suối xung quanh trở nên lạnh lẽo như vậy.