Hồn Ma Che Dù

Chương 25: Khám phá ngôi nhà ma



Tôi lấy cơ thể mình để che cho Trần Tử Minh trước người, bảo vệ cho cậu bé sẽ không bị Trần Điêu tấn công. Tuy tôi không rõ vì sao Trần Điêu lại hung dữ một đứa trẻ như vậy, nhưng tôi dám khẳng định giữa hai người bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện gì không thể cho ai biết được.

Suy nghĩ đến Trần Tử Minh gần đây cũng không mở miệng ra để nói chuyện với người khác?. Mà Con mắt kia của Trần Điêu cũng là mọc ra trong thời gian gần, hai chuyện này có chút trùng hợp.

Mặc dù hai sự việc này đại bác bắn cũng không tới nhau, hai người một lớn một nhỏ cũng không mọc ra giống nhau, nhưng mà nhìn hai người như vậy, khiến cho tôi cảm thấy nhất định có ẩn tình gì ở bên trong.

Chuyện quanh tôi bây giờ cũng không phải bình thường, mà là ma, không thể dùng lẽ thường để suy nghĩ, phải đem tất cả khả năng vào.

Lại kiểm tra thêm một lần cái con mắt kia, tôi cũng không phát hiện ra cái gì cả.

Vậy đành phải vào bên trong nhà nhìn một chút, vừa nghĩ tới mùi tanh tưởi hôi thối ở trong phòng, toàn thân tôi liền không thoải mái, thế nhưng không có cách nào khác, bây giờ cũng không thể không kiên trì mà đi vào, nếu không, bằng vào những manh mối bây giờ, suy đoán cũng không ra được cái gì cả.

Để cho Trần lão bá chăm sóc Tử Minh, tôi cùng Dư Bân dùng khăn tay ẩm ướt để che mũi rồi đi vào phòng.

Trong phòng cũng rất bình thường, cũng giống như phòng của những người bình thường, đồ dùng trong nhà, điện gia dụng, WC, phòng ngủ, phòng bếp, nhìn qua một lượt, ngoại trừ cái mùi vị tanh hôi kia, cũng không phát hiện ra thứ gì khác.

Ngay tại lúc chúng tôi ủ rũ cho rằng không thu hoạch được cái gì cả, lại xảy ra một việc lạ.

Chợt nghe ở trên tầng hai có tiếng bước chân… đát đát đát…., giống như là có người ở trên đó chạy vậy, sau đó lại truyền tới giọng nói cười đùa thanh thuý của một bé gái đến.

Tiếng cười rất thanh thúy, giống như cái chuông đồng, kêu linh đinh thoải mái dễ chịu.

Trong nhà này còn có người khác ở sao? Tại sao lại không nghe được Trần Điêu nhắc đến?

Tôi đi trước trước cửa, hướng về phía Trần Điêu hỏi một câu: ” Cái phòng này trừ anh ra vẫn còn có người khác sao? Có phải còn có một cô bé ở bên trong đúng không.”

Tôi vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy Trần Điêu run rẩy cả người, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói: “Không có…… không… có, liền, liền, ở đây, tôi chỉ ở có một mình. ”

Hành động của anh ta có chút bất thường, nên tối đoán ra anh ta đang nói dối, trong nhà có khả năng vẫn còn một cô bé.

Tôi liếc mắt cho Dư Bân ra ý, rồi đi về phía tầng 2.

Chúng tôi rón ra rón rén leo lên thang, đát đát đát…. âm thanh chạy nhảy vẫn không ngừng vang lên. Thế nhưng khi chúng tôi vừa tiến đến lối rẽ trên cầu thang, lúc mắt vừa vặn có thể nhìn được tầng hai thì cái âm thạn đó đột nhiên biến mất, giống như là tan biết vậy.

Là có bé đó phát hiện ra chúng tôi nên dừng bước sao?

Tôi cùng Dư Bân tiến vào tầng hai, toàn bộ đều trống rỗng, tất cả có hai căn phòng, toàn bộ đều bày biện các loại đồ dùng xưa cũ, nhìn qua có thể thấy toàn bộ.

Thế nhưng chúng tôi nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy một hình ảnh của cô bé nào, đừng nói là cô bé gái mà ngay cả bóng dáng con ma nào cũng không có nhìn thấy.

Thật là kì quái, tôi cảm giác phía sau lành lạnh, sẽ không phải là gặp ma ban ngày chứ? Mà cũng đúng thôi, chúng tôi bây giờ gặp phải cái chuyện nào, chính xác là gặp phải thứ đồ vật không sạch sẽ.

“Dư Bân, anh hiểu rõ ma quỷ nhất, chúng ta gặp phải lần này là thứ gì?” Tôi với Dư Bân cũng đã thân thiết, nên tuỳ tiện gọi nhau tên.

Anh ta đối với tôi cũng giống nhau, “Tôi nói này Xong Tam Hỏa, tôi bây giờ cũng chỉ có thể xác định là gặp ma, còn về là ma gì, hoàn cảnh này tôi nhìn vẫn chưa ra, bởi vì con ma nào cũng có thể làm được điều này cả.”

Con mắt trên người Trần Điêu, mùi hôi thối tanh tưởi, còn có cô bé chạy thành tiếng cùng với tiếng cười, những thứ này có liên hệ gì với nhau? Suy nghĩ đau cả đầu mà không ra được…

Chúng tôi lục lọi hết ở trên tầng, hy vọng sẽ tìm ra manh mối gì, mở ra một ngăn tủ, liền nhìn thấy một con búp bê vải.

Con búp bê vải đó rất kỳ quái, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm tôi, giống như ánh mắt của nó thực sự tồn tại vậy, tôi lắc lắc đâu, chắc là do con mắt kia làm cho tôi bị choáng váng, con mắt của búp bê vải làm sao là thật được, chẳng qua là làm quá giống thật mà thôi,

Nó đang nhìn tôi, vì vậy tôi thò tay bắt nó xoay sang chỗ khác, mặt hướng vào bên trong, như vậy nó sẽ không nhìn thấy tôi.

Tôi nhìn nhìn trong tủ bát cũng không phát hiện gì, vì vậy tôi đi đến nơi khác để tìm.

Sau một lúc vật lộn cũng không tìm ra bất cứ thứ gì, tôi và Dư bân chuẩn bị đi xuống.

Tôi không để ý lại liếc qua con búp bê vải kia, lại phát hiện ra nó đang nhìn tôi chằm chằm.

“Vừa rồi tôi đã xoay nó đi chỗ khác rồi cơ mà. ” Tôi chỉ vào búp bê vải và nói.

Dư Bân cũng nhìn sang phía búp bê vải.

Một hình ảnh quỷ dị lại xuất hiện, con búp bê vải mắt đảo qua một vòng xung quanh, sợi chỉ tuột ra tạo thành một nụ cười ngọt ngào. (Nd: giống annabelle thế:v)

Tôi cùng Dư Bân đồng thời lui về phía sau, hít sâu một hơi.

Khi chúng tôi cho rằng nó muốn làm cái gì đó, thì nó lại biến mất.

Đúng vậy, tôi cũng không biết rõ là nó biến mất như thế nào, cảm giác cứ như là chỗ ấy chưa từng có gì xuất hiện vậy.

Tôi cầm khăn ẩm ra lau lau cái trán toàn mồ hôi lạnh, Dư Bân cũng làm vậy, anh ta “Ồ” lên một tiếng, nói: “ Tam hoả, anh có cảm giác mùi hôi tanh này rất quen hay không?”

Tôi vẫn chìm đắm trong việc con búp bê vải kia, nghe thấy Dư Bân hỏi như thế, cũng thuận miệng trả lời: “ Có sao? Không phải là mùi tanh hôi của âm khí do ma mang đến hay sao?”

Dư Bân lắc đầu, chỉ hướng một cái cái bình dưa chua, nói: “Cái mùi hôi tanh này giống như là phát ra từ mùi của đống dưa chua.”

Được anh ta nhắc nhở như vậy, tôi phát hiện ra, đúng là có chuyện như thế, cái mùi này thật giống như mùi dưa chưa bỏ vào lâu, khiến người ta thật sự buồn nôn. Cảm giác giống như là đang bị nhốt trong cái bình đựng dưa chua vậy.

… mình bị nhốt trong bình dưa chua?

Tôi nhìn thoáng qua cái bình dưa chua ở trước mặt,bỗng nhiên trong lòng xuất hiện một cảm giác xấu, sẽ không phải là trong bình này giam giữ một con ma chứ?

Dư Bân ở bên cạnh được tôi nhỏ giống chỉ bảo, cho anh ta yểm trợ tôi, tôi mở ra cái nắp bình, chuẩn bị tốt gương Bái Quái giơ lên để chiếu vào trong.

Dưa muối, vẫn là dưa muối, không có thứ gì khác. Gương Bát Quái cũng không soi được con ma nào.

Manh mối, lại bị bế tắc.

Tôi cất lại gương Bát Quái, cầm cái nắp đắp lên, cùng Dư Bân đi xuống tầng, về tới chỗ của đám người Trần Điêu.

“Có phát hiện sao? ” Trần điêu hỏi.

Tôi cũng không trả lời, ngược lại bắt lấy cổ áo của anh ta, hỏi: “Nói thật với tôi, tiếng cười của cô bé ở tầng hai, với con búp bê vải, là chuyện gì xảy ra?”

Trần Điêu ánh mắt đảo đảo, tránh tiếp xúc với ánh mắt của tôi.

Trong lòng của anh ta có tâm ma, nên mới không dám nhìn tôi.

“Không… không biết, tôi không biết anh đang nói cái gì cả. ” Trần Điêu đang nói dối, sau đó anh ta nhìn về phía Trần lão bá nói: “Trần bá bá, ngài tìm đến hai người thật là không đáng tin…, không phải đến thay tôi trừ tà hay sao, bây giờ không đi bắ ma, tại sao là hỏi những gì tôi đã nói, bọn họ có là đạo sĩ đấy không đây? ”

Tôi còn chưa kịp ra tay, Dư Bân đã vượt lên trước đá một cái khiến Trần Điêu bay trên mặt đất, “Chuyện của mày ông đây mặc kệ, mày chết thế nào thì kệ mày. ” Sau đó Dư Bân liền kéo ống tay áo của tôi, quay đầu bước đi. ( ND: cha nội Dư Bân này bình thường bựa bựa, mà có nhiều lúc ngầu phết)

Tôi bây giờ cũng đã hiểu rõ vì sao người dân đều chán ghét cái tên này, đều muốn đuổi anh ta đi, những người như thế làm người ta vô cùng chán ghét… Tôi cũng không có để ý đến anh ta sống hay chết, quay người rời đi.

Trần lão bá ngược lại là một người tốt, dìu Trần Điêu vào trong phòng, thu xếp ổn thoả hết mọi thứ mới vượt qua chúng tôi, mà đứa bé cũng đi theo Trần lão bá.

Trần lão bá móc ra hai cây thuốc lá, cho chúng tôi mỗi người một cây, tôi phất tay áo, ý bảo tôi không hút thuốc lá, sau đó cầm ra một mảnh kẹo cao su nhai.

Đúng rồi tôi còn chưa đưa tiền mà đã được đưa kẹo cao su rồi, tôi sờ túi, móc ra một tờ 50, cũng không có tiền lẻ, vì thế nhét cả vào trong tay của Tử Minh, sau đó đưa một mảnh kéo cho cậu bé.

Ngay lúc đầu Trần lão bá cũng không muốn nhận, đây tay tôi hai lần, mới nhận.

Trần lão bá nói với chúng tôi: “Trần điêu người này từ nhỏ không có cha mẹ, cũng rất đáng thương, tính tình nóng nảy, nói chuyện đắc tội với hai người, xin các ngài không nên từ bỏ mặc kệ… ”

Dư Bân mày nhíu lại “Cái gì gọi là từ bỏ mặc kệ, nghe như là từ bỏ nhân gian vậy, thật là không thoải mái. ” Trần lão bá tranh thủ thời gian xin lỗi. Dư Bân nói: “Chú à, chú là người tốt, nhưng bây giờ chúng tôi không phải là không muốn giúp, mà là không quản được, nói thật, chúng tôi cũng không có chút manh mối gì. ”

Trần lão bá cúi đầu thở dài một hơi, “Aiiii. ”

Tôi tức thì nhìn vào đứa bé nói:” Cũng không hẳn là không có manh mối, chúng ta vẫn còn có cơ hội


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.