Hồn Ma Che Dù

Chương 28: Tra ra manh mối



Tôi đã rất sợ hãi trước những điều trước mặt. Thành thật mà nói, mặc dù tôi đã chuẩn bị tinh thần, tôi vẫn cảm thấy sốc khi nhìn thấy những thứ này. Cái tên Trần Điêu chết tiệt kia, phanh thây trăm mảnh cũng không quá đáng

Tôi nhặt một cây cành cây khô trên mặt đất lên, quấy vào bên trong cái bình, cố gắng chịu đựng cảm giác buồn nôn lật xem những thứ bên trong.

Cái này vốn là một cái bình muối dưa, Trần Điêu đã chặt xác Yến Nhi sau đó nhét vào bên trong cái bình này, bên trong cái bình đều là bộ phận cơ thể và máu của Yến Nhi.

Không có gì khác, tôi vứt nhánh cây đi, đậy nắp bình lại, đưa mắt nhìn Dư Bân cùng Trần lão bá.

Hai người bọn họ đều mặt không có chút máu, với sự phẫn nộ và sợ hãi trong ánh mắt.

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao trên người và trong nhà Trần Điêu có mùi hôi tôinh nồng đến vậy, tất cả đều do hồn ma của Yến Nhi trả thù. Về phần con mắt trên ngực của Trần Điêu, tôi cũng không hiểu là tại sao, Chẳng lẽ cũng là do hồn ma trả thù?

Tôi cúi đầu, nhìn thấy dường như có gì đó bên dưới cái bình, vì vậy tôi và Dư Bân bắt tay vào khiêng cái bình lên.

Vỗ vỗ bùn đất trên tôiy, tôi nhìn xuống liền thấy có một con búp be vải bên dưới, mà đầu con búp bê vải đã bị rách ra, một tròng mắt búp bê rơi ra, vừa vặn khảm vào đúng trên ngực của búp bê.

Tôi lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra với con mắt trên ngực của Trần Điêu.

Từ lâu tôi đã nói ma quỷ thích dùng một loại gọi là phục hồi hiện trường vụ án để giết kẻ đã hãm hại mình…Mùi hôi tanh và con mắt trên người Trần Điêu đều là một phần của cảnh phục hồi.

Dư Bân xoay người nhặt con búp bê vải kia lên và cả cái đầu bị rách kia nữa. Anh ta nói: “Cái chết của Yến Nhi quá mức bi thảm, chết thảm như vậy có biến thành quỷ cũng không có gì lạ. Quan trọng nhất chính là, nó cũng không phải đơn giản biến thành hồn ma, nếu như vậy, Xong Tam Hỏa dùng một tấm bùa là có thể xử lý xong. ”

Tôi hỏi: “Anh nói như vậy là có ý gì? ”

Dư Bân nhìn tôi nói: “Tôi nhớ anh đã nói, dường như nhìn thấy một con búp bê vải có sự sống trong nhà Trần Điêu. Ngoài ra, chúng ta cũng vừa mới nhìn thấy một cái búp bê vải ngồi trên vai Trần Điêu đang lay đầu anh ta.” Dư Bân dừng một chút, nói điều quan quan trọng nhất: “Nếu như tôi đoán không sai, hồn ma Yến Nhi quỷ đã ám vào con búp bê, lợi dụng búp bê vải đi giết hại Trần Điêu. ”

Một cơn gió thổi qua, ớn lạnh.

Tôi cầm lấy búp be vải và nói với bọn họ: “Bất kể thế nào đi nữa, Trần Điêu cũng là người, nếu anh ta phạm tội cũng nên do người xử lý, đưa anh ta giao cho cảnh sát là được rồi, không thể để cho anh ta chết trong tay Yến Nhi. Còn nữa, nếu Yến Nhi giết Trần Điêu, sẽ gia tăng thêm nghiệp chướng, sau này sẽ không thể chuyển thế đầu thai. Vì tốt cho Yến Nhi, đừng để cô ấy giết chết Trần Điêu. ”

Dư Bân và Trần lão bá cùng lúc gật đầu đồng ý.

Tôi nhìn bọn họ nói: “Nếu thật sự nhập vào người con búp bê vải mà nói, tôi có một biện pháp. Trần bá bá, ông biết gần đây có miếu Thổ Địa hay miếu Sơn Thần,miếu Quan Âm nào không? ”

Trần lão bá lập tức trả lời: “Có có, trước cổng làng có một ngôi miếu Thổ Địa, hàng năm đều ra đó cúng bái, hương khói vẫn tương đối đầy đủ. ”

Tôi nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta chia nhau ra hành động. Dư Bân, có quen biết với cảnh sát, nên anh sẽ phụ trách việc báo động, nói rõ ràng tình huống trước mắt với cảnh sát. Trần lão bá, ông dẫn đường, chúng ta bây giờ phải đi đến miếu Thổ Địa. Đúng rồi, Dư Bân, đưa cái bật lửa của anh cho tôi mượn một lúc.”

Nói xong là làm liền, không nên chậm trễ.

Tôi nhìn con búp bê vải và cái đầu bị xé rách trong tay, nếu quả thật là dựng lại hiện trường để giết người mà nói, cuối cùng Trần Điêu nhất định sẽ bị búp bê vải kéo cho đứt đầu.

Nghĩ thôi đã cảm thấy buồn nôn rồi.

Chúng tôi liền đi ngay, Trần lão bá dù sao cũng đã lớn tuổi, có chút chạy không nổi, nhưng vẫn là cắn răng kiên trì chạy. Không có cách nào khác, tình huống bây giờ khẩn cấp, chậm chễ một giây, Trần Điêu sẽ tèo mất (toang). Thật đúng là buồn cười, chúng tôi bây giờ liều mạng đi cứu một tên hung thủ giết người.

Khi tới miếu Thổ Địa, lập tức tôi cảm giác được sự ấm áp dương quang nơi đây, dù cho khi nào ở đâu có thần linh tôi có thể cảm thấy an toàn hơn. Mặc dù chức quan của thổ địa không lớn, nhưng cũng là thần bảo vệ bình an một phương.

Nhìn bộ dạng cái miệng cười của thổ địa gia, tôi đã cảm thấy bình yên hơn rất nhiều.

Tôi nhìn xung quanh, căn miếu thổ địa này mặc dù nhỏ, chỉ lớn khoảng một căn phòng trọ, nhưng hương khói rất vượng. Trên bàn thờ thổ địa gia bày đầy các loại hoa quả, bếp lò trước mặt cũng cháy sạch rất vượng, trên mặt đất vẫn còn rất nhiều tiền vàng chưa đốt.

Lúc đầu tôi còn tưởng rằng nơi này không có nhiều hương hỏa, cho nên mới mượn cái bật lửa của Dư Bân, bây giờ mới phát hiện nó không cần thiết.

Tôi bước vào trong hai bước, đột nhiên cảm giác cánh tay cầm con búp bê vải như là có ai nắm lấy, kéo kéo tôi không cho đi vào.

Tôi biết rằng là hồn ma Yến Nhi cảm thấy khó chịu nên đã kháng cự không chịu đi vào. Nhưng càng như vậy, tôi lại càng muốn đi vào.

Cắn răng dậm chân một cái, tôi bước vào miếu Thổ Địa.

Cầm búp bê vải đi đến trước lò lửa đốt vàng mã. Không phải là tôi muốn đốt búp bê vải đi, như vậy hồn ma Yến Nhi cũng sẽ bị cháy cùng, cô bé đã đủ đáng thương lắm rồi, lại đốt đi hồn phách của cô, tôi làm không được.

Tôi cầm búp bê vải hơ qua trên lửa mấy lần, làm như vậy là để hồn phách Yến Nhi trấn tĩnh lại. Cái lò lửa trong miếu này có thể trấn được tà vật.

Tôi đưa búp bê vải cho Trần lão bá, và tìm kiếm một mảnh giấy đỏ trong đền. Tôi xé tờ giấy đỏ lớn bằng tờ 50 nhân dân tệ (*tiền), nhổ ra chút nước bọt trên ngón trỏ, sờ lên tờ giấy đỏ coi như là keo.

Sau đó đem tờ giấy đỏ dán lên lưng búp bê vải.

“Có ổn không? ” Trần lão bá hỏi.

“Không sao đâu. ” Tôi nói với Trần lão bá: “bá bá quay về tìm cho tôi hai tấm vải đỏ, một tấm đặt dưới lương búp bê, một tấm khác phủ lên mình. Sau đó chờ ba ngày thời tiết tốt nhất, liên tục phơi nắng vào buổi trưa ba ngày, nhớ kỹ, mỗi ngày phơi nắng đều phải dùng vải đỏ che lại. Về sau sẽ không có việc gì. ”

Trần lão bá đồng ý: “Ừ, tôi đã rõ. ”

Sau đó, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, tảng đá kia đè nặng mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Cũng không biết Trần Điêu thế nào. Tôi cùng Trần lão bá cũng không vội, chậm rãi trở về, hy vọng Trần Điêu không chết, nếu anh ta chết, cho dù chúng tôi chế ngự được hồn ma Yến Nhi thì cũng có ích gì nữa.

May mắn thay, khi chúng tôi trở về, thấy Trần Điêu tuy đã bị tra tấn nửa sống nửa chết, xương cổ như muốn lồi ra đến nơi, nhưng vẫn may là chưa chết.

Chỉ cần không chết, sẽ không được tính là nghiệp chướng cho Yến Nhi.

Về phần anh ta về sau như thế nào, giao cho cảnh sát xử lý. Không lâu sau, Dư Bân đã gọi cảnh sát tới dẫn Trần Điêu đi, tiện đó cũng dọn dẹp hết những vật chứng luôn.

Sau đó khoảng một tháng, chúng tôi nghe tin Trần Điêu bị phán án tử hình.

Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, mặc dù tôi không tìm ra bí mật về con mắt, nhưng vẫn thật vui vẻ, lại một lần nữa bắt được hung thủ giết người, thứ hai là giúp Tử Minh phục hồi khả năng nói chuyện. Không có lý do gì khiến bạn không vui khi bạn đã làm những điều tốt

Tối nay, chúng tôi ăn cơm ở nhà Trần lão bá, vì cảm ơn chúng tôi, Trần lão Bá đã ra thị trấn, mua ba cân thịt lợn về đãi chúng tôi, và còn một chai rượu cho Dư Bân.

Buổi tối, Dư Bân lôi tay tôi, đi vào góc phòng.

Tôi nhìn bộ dạng anh ta thần bí, hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì không ổn à?”

Dư Bân cười cười: “Không có gì cả, chẳng qua là có chuyện muốn nhờ anh giúp.”

Tôi nhìn anh ta một cách lạ lùng: “Có chuyện gì, nói đi, nếu trong khả năng tôi nhất định sẽ giúp. ”

Dư Bân cầm 1 bao nilon đập vào ngực tôi, nói: “Đây là 50.000 nhân dân tệ mà làng Chim Quyên gom góp mời tôi đến trừ tà, anh giúp tôi trả lại cho bọn họ. ”

Tôi không thể tin được Dư Bân, một người luôn tham lam kiếm tiền thế nào đột nhiên hôm nay lại hào phóng như vậy. Nhìn thấy biểu hiện của tôi, Dư Bân có chút tức giận nói: “Tại tôi có chút lòng trắc ẩn…. ”

Ha ha, được rồi.

Tôi vẫn chưa hiểu, hỏi: “Vậy sao anh không tự mình trả cho bọn họ? ”

Dư Bân nhàn nhã nói: “Tôi đã quen làm ác nhân, làm người tốt không quen. Cái này là làm việc tốt, vẫn nên để anh làm thì hơn.”

Tối nay, tôi đây là một người không biết uống rượu nhưng vẫn uống, hơn nữa còn say mèm.

Bởi vì… tôi thật sự rất vui

Đêm nay ánh trăng dường như có gì đó không đúng. Giống như một phần lớn ánh sáng của Trăng chiếu vào một vị trí nào đó sâu trong núi, hơn nữa chỗ đó còn phát ra những tiếng kêu rất lớn của quạ đen.

Chỗ đó có cái gì không đúng ư?

Đêm nay, tôi say, cũng không có suy nghĩ nhiều. Điều này cũng khiến tôi hối hận về sau, nếu tôi có thể phát hiện ra sớm hơn, có thể sẽ không có nhiều người chết liên tục như vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.