Ngàn Năm Say

Chương 7: Ngũ vị



Trời với đất mấy lần nhỏ lệ

Người cùng người đâu để giết nhau

Vì sao gieo nỗi bể dâu

Cho vui tứ đế, cho sầu lòng dân.

____________________________________

“Nếu cô là một anh tài, tôi sẽ nghĩ là cô có ý với tôi.” Bạch Vân cười nói.

Trịnh Khinh Ái “…”

“Trước giờ có ai khen cô thật thà chưa?” Nàng ta hỏi.

“Dùng từ thật thà cho một sát thủ tuy không hẳn là không được, nhưng cũng không đúng lắm.” Bạch Vân nghiêm túc suy nghĩ.

Trịnh Khinh Ái bỗng siết mạnh băng vải, khiến Bạch Vân rít lên. Nàng ta dường như khá hài lòng với vẻ đau đớn của nàng, còn gật gù mấy cái.

“Đúng thật.”

“Không.” Bạch Vân đột nhiên chen ngang. “Ý của tôi là, cô không sợ sau khi chữa cho tôi, tôi sẽ giết cô sao?”

Trịnh Khinh Ái có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng cười đáp.

“Ta có chân, Bạch Vân, ta mù lòa chứ không què quặt. Ta có thể chạy.” Nàng ta dừng một chút, lại nói. “Cũng có thể bay.”

“… Có phải… vì thế mà bà lão kia gọi cô là Thiên nữ không?” Nàng vội hỏi. “Vì khinh công kia…?”

“Nó tên là đạp diệp thâu thiên. Hẳn đã thất truyền từ lâu rồi.” Trịnh Khinh Ái đáp lại. “Ta cũng vô tình học được mà thôi.”

Bạch Vân còn muốn nói thêm gì đó, cuối cùng im lặng không tiếp tục. Người đối diện thấy nàng không tiếp tục, chậm rãi đứng dậy.

“Ta đi nấu gì đó cho cô.”

Nàng ta từ từ rời khỏi phòng, trước khi bóng Trịnh Khinh Ái mất hút sau cửa, Bạch Vân bỗng gọi tên nàng ta.

“Trịnh Khinh Ái.”

Nghe nàng gọi, Trịnh Khinh Ái dừng chân, như thể đang chờ đợi nàng tiếp tục.

“Vì sao lại cứu tôi?”

Tiếng cười rất khẽ phát ra từ phía bên ngoài, Trịnh Khinh Ái nâng gót sen, nhẹ nhàng bước đi, bỏ lại Bạch Vân với một câu hỏi còn đang để ngỏ.

Bạch Vân nhìn lên trần nhà, cõi lòng hỗn độn.

Rất lâu về trước, người ta đồn đại rằng bên dưới Thiên Yêu vực, nằm giữa ranh giới của Nhất Kiếm đảo và Địa Ngục giáo có một vị Thiên nữ trú ngụ. Nàng ta phải lòng một vị kiếm sư của Nhất Kiếm. Cuối cùng vì Nhất Kiếm đảo và Địa Ngục giáo xảy ra quyết chiến, kiếm sư kia vong trận. Người ta kể lại rằng chỉ thấy Thiên nữ nọ bế trên tay thi thể của người thương, biến mất trong rừng Bạch Dương.

Bạch Vân loáng thoáng nhớ tới cảnh Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng đạp lên một xác lá khô, rồi nhún người về trước, hệt như thiên tiên đang bay lượn giữa không trung. Nếu những người dân kia chạy đến đây vì binh chiến, vô tình trông thấy Trịnh Khinh Ái đang thi triển khinh công, có thể sẽ nghĩ nàng ta là Thiên nữ.

Còn về việc tại sao Trịnh Khinh Ái lại cứu nàng? Bạch Vân vò đầu bứt tai để nghĩ cũng nghĩ không ra được.

“Thất Tinh.”

Thất Tinh vốn trở về đã lâu, từ nãy đến giờ vẫn ở yên một bên chờ Trịnh Khinh Ái rời khỏi phòng, nghe chủ nhân gọi, hắn lập tức chạy đến gần nàng.

“Chủ nhân.”

“Là hổ… hay là người?” Nàng ta đột nhiên hỏi. Thất Tinh nhanh chóng nhận ra Trịnh Khinh Ái đang ám chỉ tới tới điều gì.

“Là người làm.”

Thất Tinh theo Trịnh Khinh Ái vào bếp, giúp nàng lấy gạo trong thùng gỗ, sau đó lại nhanh chóng chạy ra sau vườn hái rau, mang vào trong.

“Lại là Hắc Sát môn sao?”

“Là Hắc Sát môn ạ.”

“Bảo Phi Hoan gửi tối hậu thư cho Hắc Tử Sang.” Trịnh Khinh Ái khẽ cười. “Nếu có một dấu giày khinh miêu xuất hiện trong rừng Bạch Dương, Địa Ngục giáo lập tức mang quân, máu rửa hắc ngọc điện của hắn.”

Thất Tinh cúi đầu, lập tức biến mất khỏi trang viên.

Bạch Vân nằm nhìn trần nhà một hồi, cuối cùng cũng đợi được Trịnh Khinh Ái trở lại, nàng ta bưng trên tay một chén cháo đầy, từ từ bước vào phòng.

“Đã bao giờ nghe đến cháo ngũ vị chưa?”

“Chưa từng.” Bạch Vân đáp lại.

Trịnh Khinh Ái đặt cháo lên bàn, sau đó từ từ đỡ Bạch Vân tựa vào thành giường. Nàng ta nhìn nàng một chút, cười nói.

“Cô dễ dãi hơn ta nghĩ.”

“Dễ dãi sao?” Bạch Vân ngạc nhiên.

“Ta từng là y sư phục vụ trong binh ngũ, không có mấy người đã tàn phế, khi được người khác chăm sóc lại dễ chấp nhận như cô.”

“Nghe có vẻ má đào đã đi rất nhiều nơi.”

“Ta 16 tuổi mới được đi đây đó, chuyện nói lại cũng mấy trăm năm rồi.”

“… Hả?”

Trịnh Khinh Ái khẽ cười.

“Trêu cô đấy.”

“…”

“Cháo ngũ vị thực chất cũng không phải là món xa hoa gì.” Trịnh Khinh Ái bưng lên chén cháo đầy. “Có một đoạn thời gian ta nương nhờ một vũ cơ…”

“Khụ…” Bạch Vân bật cười, hai vai khẽ run lên. “Cô nói chuyện cứ như một bà lão 80 tuổi vậy.”

Bàn tay bưng cháo của Trịnh Khinh Ái khựng lại giữa không trung, nàng ta nhướn mày lên, hỏi:

“Tại sao?”

Bạch Vân vẫn ngây thơ:

“Bởi vì cô cứ hồi trước, trước đây, trước kia… nghe như thể cô đã sống qua trăm năm rồi vậy.”

Trịnh Khinh Ái đột ngột cắt lời nàng, giọng như đang hờn dỗi.

“Người chưa khỏi đã mở miệng chê y sư già, cô không sợ ta độc chết cô sao?”

Nàng ta nói một hồi, lại cắn chặt môi, Bạch Vân loáng thoáng thấy hai vành tai được giấu sau mái tóc dài kia đỏ lên.

“Cô… không biết phép tắc.”

Bạch Vân im lặng nhìn nàng ta. Từ khi gặp nhau tới giờ, đây dường như là lần đầu mà Trịnh Khinh Ái để lộ một sắc thái khác trước mặt nàng. Bạch Vân khẽ cười, hỏi:

“Má đào… giận hả?”

“… Không.” Nàng ta nhấn mạnh, sau đó nói thêm. “Ăn đi, nếu không ta sẽ bỏ cô chết đói ở đây?”

Bạch Vân nhìn dáng vẻ giận dỗi của Trịnh Khinh Ái, đột nhiên thấy vô cùng thú vị, nhưng không dám chọc nàng ta giận thêm, đành ngoan ngoãn hé miệng ăn cháo.

Trịnh Khinh Ái bưng chén cháo trên tay, cháo ngũ vị nhìn thoáng qua hệt như một chén cháo trắng bình thường kèm ít thịt rau, trông chẳng có vẻ gì là đặc biệt như tên gọi của nó cả. Chỉ có mỗi hương thơm tỏa ra là kích thích đến vị giác của Bạch Vân.

Thế nhưng muỗng cháo thứ nhất, Bạch Vân lại chẳng cảm nhận được gì.

“Cảm ơn má đào chăm sóc tôi.” Nàng nói.

“Đừng cảm ơn, ta có bỏ độc mà.” Trịnh Khinh Ái có lẽ vẫn còn hờn dỗi, lời nói cũng thiếu vẻ săn sóc thường thấy.

Ngay lúc này, Bạch Vân đột nhiên hỏi.

“Má đào nói mình học y, vậy sư tôn của cô là ai, biết đâu Hắc Sát môn của tôi đã từng mời đến chữa thương?”

Trịnh Khinh Ái chậm rãi thổi nguội muỗng cháo thứ hai, mỉm cười đầy châm chọc.

“Hắc Sát môn của cô sao?”

Bạch Vân á khẩu.

Muỗng cháo thứ ba, hơi cay bỗng nhiên xộc vào mũi, Bạch Vân nhăn chặt mày lại. Trịnh Khinh Ái lấy ra khăn tay, giúp nàng lau đi vệt cháo bên môi.

“Tôi thực sự không tin được vào sự rảnh rỗi của một y sư ẩn cư đâu.”

Trước thắc mắc của Bạch Vân, Trịnh Khinh Ái nghiêng đầu, cười đáp.

“Trùng hợp quá, ta cũng vậy đấy.”

Muỗng cháo thứ năm, ngọt thơm khó tả.

“Vậy tại sao lại giúp tôi?” Bạch Vân nhịn không được hỏi thêm, nàng đưa mắt nhìn những tia nắng chiều len lỏi vào từ cửa sổ, hắt lên mu bàn tay Trịnh Khinh Ái một sắc vàng kỳ ảo.

Trịnh Khinh Ái không đáp, chỉ chậm rãi thổi nguội muỗng cháo tiếp theo.

Muỗng cháo thứ bảy, chua thuần túy.

Bạch Vân nhăn mày vì hương vị của nó, trong phút chốc Trịnh Khinh Ái hơi ngẩng ra, thời gian thổi nguội cháo lại lâu hơn một chút.

Muỗng cháo thứ chín, đắng vào tâm can.

Bạch Vân ăn hết cháo, như thể đã sống qua một đời người. Nàng hít vào một hơi sâu. Nhẹ giọng nói.

“Trịnh Khinh Ái, cô muốn gì ở tôi?”

Trịnh Khinh Ái đặt xuống chén cháo rỗng, nàng ta cầm lấy quạt ngọc, sắc xanh xoay nhẹ trên bàn tay nàng một vòng, cuối cùng lại nhẹ nhàng ở dưới cằm Bạch Vân.

“Thế Bạch Vân nghĩ ta muốn gì ở… Ngươi?” Trịnh Khinh Ái hỏi nàng, Bạch Vân trong phút chốc ngẩn ra. Nàng ngẩn ra không phải vì Trịnh Khinh Ái bất ngờ hỏi mình như vậy, mà vì nàng ta dùng từ “ngươi”.

Dù gặp nhau không lâu, nhưng Trịnh Khinh Ái chưa bao giờ dùng “ngươi” để nhắc tới nàng. Đất Đại Ngư xưa nay trong lễ tiết, xưng hô cũng theo đó thay đổi không ngừng. Mà “ngươi” ở đây vốn để ám chỉ những kẻ hèn mọn thuộc bề dưới của mình.

Sở dĩ Hắc Tử Sang gọi nàng là “con”, bởi vì hắn đang cần nàng. Mà Trịnh Khinh Ái trước giờ, dù lúc nào cũng kiêu ngạo xưng “ta”, nhưng lại chưa bao giờ đặt vào nàng một chữ “ngươi”.

Có thể chỉ do Bạch Vân nghĩ nhiều, nhưng trực giác chính Trịnh Khinh Ái đã cho nàng cảm giác như vậy.

“Ta muốn gì ở ngươi sao?” Trịnh Khinh Ái bật cười. “Thử thuốc, mua vui, làm thứ tiêu khiển,… Ta vẫn còn đang suy nghĩ đây.”

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Bạch Vân, Nàng ta lại nói tiếp.

“Ta rất ích kỷ, ta cứu ngươi về, ngươi là của ta, dù là thi thể hay chỉ đơn giản là con chó ven đường, ta bảo ngươi là gì thì ngươi là thứ đó.”

“Một lời cũng không được phép cãi.”

Trịnh Khinh Ái nói một tràng dài, cuối cùng dừng lại, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên gò má Bạch Vân, nơi đang chảy xuống một giọt nước mắt trong suốt.

“Đây là câu trả lời mà Bạch Vân mong chờ sao?”

Nước mắt của Bạch Vân chảy dọc xuống cằm, những ký ức cay đắng về đấng sinh thành và người nàng xem như cha hiện về ngay trước mắt, trong dáng vẻ của một ả đàn bà với một bên mắt không tròng.

“Thanh quỷ, ta trước đây cũng là tử quỷ đấy. Còn thanh quỷ trước kia đã bị chó tha mất xác rồi còn đâu.”

“Ngươi nghĩ cha của ngươi… cha của chúng ta sẽ để cho ngươi có cuộc sống yên bình không giết chóc sao?”

“Không đâu thanh quỷ, hắn sẽ uống cạn máu ngươi, rút sạch mạch sống của ngươi, nô dịch ngươi đến sức cùng lực kiệt.”

“Để rồi hủy diệt ngươi.”

“Vứt bỏ ngươi.”

“Như ta.”

“Ta trước nay vô tri đần độn, học nhiều hiểu ít.” Trịnh Khinh Ái cúi đầu, nhẹ nhàng gục xuống vai của nàng, hương lưu ly tràn vào cánh mũi của Bạch Vân, vị ngọt ngào đến lạ.

“Thi ca chỉ viết được mấy dòng, thế thái nhân tình càng nhìn không thấu.”

“Ta chỉ… cô đơn.”

“Sư tôn ta từng nói, nếu thế thái ta trông không hiểu, nhân tình rộng quá lại học không kham, chi bằng tìm một người đồng hành.”

“Cô có thể suy nghĩ.” Trịnh Khinh Ái dịu dàng thì thầm.

“Đồng hành cùng ta. Đổi lại, ta sẽ dùng cả đời này để bảo vệ cho người.”

“Còn không, sau khi chữa khỏi thương tật, người có thể đi.”

Không lâu sau, Trịnh Khinh Ái rời đi, mang theo cả những câu hỏi vẫn còn bỏ ngỏ. Nhưng Bạch Vân lại không muốn hỏi nữa, nàng chỉ muốn nghĩ về mình.

Về bản thân nàng.

Thế nhưng những suy nghĩ rối rắm trong đầu nàng lúc này chỉ còn vướng lại một mùi lưu ly ngọt lịm cùng những dư vị lạ kỵ quẩn quanh đầu lưỡi.

Bạch Vân nghĩ không thông, cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt lại.

Trịnh Khinh Ái ngồi ở bàn trà ngoài vườn, chậm rãi rót rượu ra ly sứ, vốn là định uống một ngụm, thế nhưng gió thổi, mây tan, ánh trăng lại sóng sánh bên trong.

Duyên trời đất, ngàn tơ trăm mối

Biết sao khi chúng rối vào tay

Sầu vơi từng mảng màu mây

Trần tan thế tận, những ngày thiếu nhau.

Trịnh Khinh Ái bật cười, cất rượu.

Một đêm không mơ.

___________________________________________

“Cháo này là cháo ngũ vị.” Vũ cơ cười nói, nàng bỏ một ít muối vào bên trong nồi, sau đó lại khuấy đều lên. Bé gái nhỏ hơi nhón gót chân, muốn nhìn xem nàng làm thế nào, dáng vẻ bé nhỏ luống cuống chọc cho nàng bật cười.

“Cháo ngũ vị là nói tới ngọt, mặn, chua, cay, đắng. Những cảm xúc mà bất kỳ người nào cũng có trong đời, chị cũng có dạy người thương làm. Bảo rằng mỗi tuần trăng anh ấy cứ nấu một chén nhỏ mà ăn. Cứ ăn một chén là qua một đời, để rồi đếm xem đã xa nhau bao lâu.”

Bé gái giương mắt tò mò hỏi.

“Thế hai người đã xa nhau bao lâu.”

“Tính đi tính lại, cũng gần 36 đời rồi.”

[Hồi ức của Trịnh Khinh Ái]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.