Hai vương tướng cũng dần bỏ cuộc
Không có duyên thì buộc hay chăng?
“Muốn ngồi được chốn chín tầng
Cớ sao vẫn cứ ngại ngần không vui?”
________________________________________________
Cả một đêm Quỳnh An không thể nào ngủ được. Cô nghĩ mình cứ nằm trên giường trằn trọc mãi cũng không ổn, dù sao cũng không trốn đi được, trốn đi thì nổ đầu mất. Nên Quỳnh An đã dành hẳn nguyên đêm để phơi hết phần linh thảo của mình. Ngay lúc mặt trời vừa ló, cô lấy cớ là đi làm một ít nhiệm vụ kiếm ngân thạch, cưỡi phi kiếm rời khỏi Nhất Kiếm đảo.
Giang hồ đồn đại, giáo chủ Địa Ngục giáo đương nhiệm đã tự tay giết chết cựu giáo chủ, sau đó leo lên nắm quyền, nếu Phi Hoan thật sự là giáo chủ Địa Ngục giáo thì chẳng phải ả chính là kiểu giết người không ghê tay sao? Nhưng hôm qua nhìn thì có vẻ không giống cho lắm, ngược lại lúc ả nhắc về thiên nữ trong rừng kia, trông có vẻ hơi hèn mọn…
Nhất Kiếm đảo và Địa Ngục giáo nói xa thì không xa, nhưng gần cũng chẳng gần. Quỳnh An đến nơi cũng đã gần trưa, người ta bảo đường vào Địa Ngục giáo vô cùng hiểm trở, vì phải băng qua một khu rừng đầy sương mù, mà điểm khốn kiếp ở đây chính là ai bước vào khu rừng này đều không thể nào dùng được linh lực.
Ngay lúc mà Quỳnh An vẫn đang lo lắng xem mình có nên liều mạng xông vào không thì đã có một người mặc áo đỏ từ trong rừng đi ra.
Vẻ ngoài của hắn to lớn khác thường, bên hông đeo một chiếc ngọc bội màu đỏ sậm.
“Cô!” Người kia lớn tiếng quát lên.
“Tôi?” Quỳnh An sợ hãi quát ngược lại.
“Cô tới sớm hơn ta nghĩ.” Xích Ảnh gãi đầu, trông có vẻ khá là bối rối. Nhưng không, người phải bối rối nhất ở đây là Quỳnh An mới phải. Theo cô biết, chẳng phải bọn người tà giáo này không chuyện ác gì không làm sao? Cớ gì lại lịch sự dữ vậy?
“Mời.”
Xích Ảnh nói xong thì quay lưng bước vào bên trong rừng, Quỳnh An thấy vậy cũng vội đuổi theo sau.
Quả thật là không dùng được linh lực. Cô vừa nghĩ vừa xoa cổ tay mình, Quỳnh An có cảm giác những gì mình biết dường như không đúng lắm. Cô vỗ lấy trán, cuối cùng nhận ra mình đã sai ở đâu.
Lịch sử vốn được viết bởi người thắng, chưa kể Nhất Kiếm đảo lại là bậc thầy trong việc xây dựng danh tiếng.
Quỳnh An từng xem qua một số sách về lịch sử của Nhất Kiếm đảo. Ban đầu, người lập ra môn phái này tên là Trịnh Khương, ông được thần linh chỉ dẫn tìm ra được phương pháp tu tiên, sau lại thu nhận hai học trò, một nam một nữ. Một người là Trịnh Nhất chân nhân hiện tại, người còn lại được xem là thiên tài chính trị ngàn năm có một, Trịnh Khinh Si.
Trịnh Khương đến một hòn đảo lớn, lập nên môn phái, sau này chính là Nhất Kiếm đảo, mà hai người học trò kia, Trịnh Nhất chân nhân theo con đường tu tiên của Trịnh Khương lão tổ, đi khắp nơi trừ yêu diệt ma, khiến dân chúng vô cùng tôn kính. Mà Trịnh Khinh Si, tuy quyết chỉ theo con đường võ luyện, nhưng vì là thiên tài xuất chúng, nhiều lần hiến kế giúp đỡ đế vương nhà Thiên giải quyết chiến tranh, lại vang danh thiên hạ.
Nhất Kiếm đảo nhờ đó nhanh chóng phát triển trở thành một môn phái lớn, cũng là môn phái duy nhất biết tu tiên.
Nhưng biến cố xảy ra, một nữ ma đầu cướp lấy bí tịch tu tiên, chạy vào Thiên Yêu vực, lập ra Địa Thần giáo, tôn thờ Địa Tinh thần quân, đối đầu với Nhất Kiếm đảo.
Chiến tranh xảy ra giữa ba nhà Thiên – Thương – Vũ. Địa Thần giáo chớp lấy thời cơ giang sơn hỗn loạn, đưa quân tấn công Nhất Kiếm đảo. Trịnh Khinh Si vốn đang ở nơi chiến trận, lúc này cấp tốc quay về bảo vệ môn phái, thành ra cũng chết trong trận chiến. Kết quả, Nhất Kiếm đảo thắng, giết chết nữ ma đầu kia. Cứ tưởng Địa Thần giáo đã tàn lụi, nhưng không, giáo chủ kế tiếp đổi danh xưng Địa Thần giáo thành Địa Ngục giáo, vẫn một mực đối đầu với Nhất Kiếm đảo đến bây giờ.
Quỳnh An vừa đi vừa nghĩ một hồi, cuối cùng đụng phải lưng của Xích Ảnh. Hắn ta là kiểu cực kì đô con, nếu so thì phải so với mấy võ sĩ quyền anh lúc Quỳnh An còn sống ở thế giới cũ.
“Cô đi hơi chậm.” Hắn nói.
“À vâng… Tôi có chút việc phải suy…” Quỳnh An gượng cười đáp lại, nhưng cô vẫn chưa kịp nói xong thì đã bị người đối diện cướp lời.
“Chắc đường dài làm cô mệt. Để ta giúp…”
Khoan. Quỳnh An ôm lấy người, bước lùi về sau. Giúp là giúp cái gì? Nhưng cô vẫn chưa kịp lên tiếng hỏi thì Xích Ảnh đã tiến tới, rồi vác cô trên vai mình.
Ủa?
Thế là Quỳnh An bị vác như bao gạo đi xuyên qua khu rừng, tiến vào trong Địa Ngục giáo. Đứng bên ngoài nhìn đúng là không rõ, nhưng đến khi vào trong thì thật sự là bị dọa cho mù mắt. Địa Ngục giáo trông không khác gì một cái cung điện cả. Mà nếu phải so sánh thì có khi còn nguy nga hơn.
Quỳnh An đã từng nhìn thấy hoàng cung qua hình vẽ của sách sử, tuy rằng là sách cũ, nhưng không lầm được, nơi đây chắc chắn nguy nga hơn một cung điện rất nhiều. Và khi Xích Ảnh mang cô vào bên trong, Quỳnh An lại được một phen sợ hãi.
“Bạn, anh, chú, ông gì ơi… Gạch lót sàn của “nhà mình” là kim thạch đúng không?”
Xích Ảnh có vẻ vô cùng tự hào về độ giàu có của Địa Ngục giáo, hắn chậm rãi đáp lại: “Đúng vậy.”
Được rồi Quỳnh An, đu bám người giàu thực ra cũng không tệ lắm… Không, mày điên rồi Quỳnh An, mày là người của Nhất Kiếm đảo đó, tỉnh táo lên đi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Địa Ngục giáo thực sự quá mức trống trải. Hệt như một cái nhà hoang vậy. Quỳnh An chống cằm, dẫu biết là tà giáo nào cũng sẽ lạnh lẽo như thế, nhưng Địa Ngục giáo nghe qua quy mô thì có vẻ là một tổ chức rất lớn, đáng lẽ phải có hàng trăm người xếp hàng trước đại điện chứ nhỉ, thế nhưng nơi đây lại không như vậy.
“Ở đây hơi vắng vẻ ha ông anh?” Quỳnh Anh vô thức lên tiếng, sau đó chợt nhận ra mình lỡ lời, cô hoang mang liếc mắt sang bóng lưng của Xích Ảnh, sợ hắn đột nhiên nổi giận rồi đập mình chết tươi. Ai ngờ Xích Ảnh chỉ khựng lại một chút, sau vẫn đều đều bước tiếp, rồi lại nói ra một câu, nghe như than thở.
“Do người chưa trở về mà thôi.”
Ờ… Cứ coi như tôi hiểu đi. Quỳnh An nghĩ thầm trong đầu, sau đó lại dõi mắt nhìn xung quanh, Xích Ảnh xách theo cô băng qua một khu vườn lớn, đường đi được lát đầy những viên sỏi đủ sắc màu. Khi con đường nọ dần khuất sau ánh nắng, cả hai mới chậm rãi tiến vào chính điện. Từ phía xa đã nghe thấy tiếng cãi nhau.
“Thế rồi ngài làm mất cái giỏ trái cây đó?” Một má đào áo đỏ cất tiếng hỏi, nàng đứng dậy khỏi ghế, không như người của Địa Ngục giáo đeo ngọc bội bên hông, người này đeo trên tay một chiếc vòng làm bằng đá đen, trên mỗi mặt đá đều khắc một chữ “hộ”.
“Không phải làm mất, Xích Nguyệt nghe ta nói đã.” Phi Hoan day trán, có một giỏ trái cây mà hết người này đến người khác chất vấn ả từ hôm qua đến giờ. Đầu tiên là Xích Dạ lưng gù, nhưng ông ta cũng chỉ ậm ừ bảo rằng mất thì thôi. Còn Xích Linh thì ngược lại, người kia hỏi đi hỏi lại chỉ một câu duy nhất, thậm chí lúc nửa đêm Phi Hoan đang mơ ngủ cũng đến giật chăn hỏi bằng được.
“Ngài làm mất giỏ trái cây rồi?”
Đúng vậy đó, ta làm mất rồi!
Thế nhưng chẳng biết sáng hôm sau Xích Nguyệt vừa về đến Địa Ngục giáo nghe ai mách lẻo, lập tức đi đến hỏi Phi Hoan rằng ả làm mất giỏ trái cây rồi đúng không?
“Ta để tạm ở đó thôi, ai ngờ đi một chút về đã thấy nó biến mất rồi.” Phi Hoan mệt mỏi ngồi xuống ghế, nhưng sau khi nhìn thấy Xích Ảnh đang xách theo Quỳnh An tiến vào thì lập tức đứng dậy, lao tới nắm lấy Quỳnh An mang vào.
“Nhìn đây, cô ta có thể làm chứng cho ta.”
“Ai đây?” Xích Nguyệt chỉ tay vào mặt Quỳnh An, cô chẳng biết phải làm gì ngoài bật cười rồi giơ hai ngón tay thành hình chữ V cả.
“Người có biết là cựu giáo chủ ghét nhất người của Nhất Kiếm đảo không mà còn mang cô ta về đây?”
“Chủ mẫu bảo với ta rằng chủ mẫu không ghét Nhất Kiếm đảo.”
“À rồi, người bảo với ngài rồi, ngài giỏi quá, ngài giỏi nhất.”
Quỳnh An nghe hai người kia đối thoại, đột nhiên có cảm giác Deja vu.
Xích Nguyệt nhìn vẻ ngang ngược của Phi Hoan thì không muốn để ý tới ả thêm giây phút nào nữa, chẳng biết cựu giáo chủ nghĩ gì mà lại để ả làm giáo chủ đương nhiệm nữa.
“Xích Ảnh!” Xích Nguyệt lúc này bước xa khỏi Phi Hoan, hậm hực rời đi.
“Hả…?” Xích Ảnh đối diện với nàng chẳng hiểu sao có cảm giác cực kì lép vế, hắn vội vàng đuổi theo. “Có chuyện gì vậy Nguyệt?”
“Ông bớt chậm hiểu có được không?Ta gọi ông tất nhiên là để cùng đi thăm Xích Linh.”
“À… Ừ!” Xích Ảnh gật gật đầu, sau đó lập tức cùng nàng rời chính điện.
“Mặc kệ nàng.” Phi Hoan day trán, ả vẫy tay với Quỳnh An, ý bảo nàng đi theo mình. Sau đó từ từ bước tới một gian phòng nhỏ. Bên trong đó chỉ có duy nhất một chiếc bàn cờ nhỏ, Quỳnh An không hiểu về cờ, mà cô cũng chẳng muốn tìm hiểu.
Phi Hoan ngồi xuống ghế, sau đó chỉ sang chỗ ngồi đối diện mình, Quỳnh An mím môi, sau đó cũng từ từ ngồi xuống ghế. Cô hơi rụt cổ một chút, Quỳnh An đột nhiên có cảm giác chẳng lành, cô có cảm giác giống như lúc mình đang deal lương ở công ty vậy.
“Chẳng biết… Giáo chủ muốn gì ở tôi?” Quỳnh An nhịn không được nên cất tiếng hỏi.
Phi Hoan bật cười, ả rót cho mình một chén trà, ngón tay nhẹ nhàng miết nhẹ vệt xanh vương lại.
“Theo ta biết, Tôn Quỳnh An cô hiện đang rất đau đầu về việc thăng bậc tu tiên.”
Quỳnh An ngay lập tức trở nên đề phòng, đúng là trước đây Tôn Quỳnh An, chủ nhân thật sự của cơ thể này rất muốn nhanh chóng thăng bậc, nhưng vì chỉ sở hữu nguyên đan phàm cảnh, nên có cố cách mấy cũng chỉ là khởi luyện kì bậc năm.
“Sao ngài biết?”
“Nguồn tin của Địa Ngục giáo không hề nhỏ đâu.” Phi Hoan cầm một quân cờ trên tay, nhẹ nhàng đánh xuống một nước. “Ta còn biết cô là người của Tôn gia, con gái Tôn Diệc. Nhưng đáng tiếc… Tu vi lại không thể nào đột phá.”
Quỳnh An thừa nhận cái thân thể hiện giờ của mình hiện giờ kém cỏi thật, Tôn gia vốn là hàng ngũ quan lớn trong triều, phía Nhất Kiếm đảo ban đầu vì nể mặt cha Tôn Quỳnh An mới cho cô vào làm học trò. Nhưng chỉ là đệ tử nội môn chỉ có danh không có uy. Người ta xuyên không lúc nào cũng vừa giàu vừa giỏi, cô xuyên không chẳng những không giỏi mà còn bị khinh nữa.
Vì có cố học tập cũng chẳng tiến bộ nên Quỳnh An đâm ra lười biếng, bình thường rảnh rỗi đều trốn vào chỗ nào đó kín đáo ngủ cho qua ngày.
Thế nên đã kém lại càng kém hơn…
Quỳnh An lúc trước bởi vì gia đình nghèo khó, bản thân lại mắc bệnh tim, nên cô mới không ngừng cố gắng, tìm việc, chạy deadline, cố hết sức để giúp gia đình, để chữa bệnh. Cô đâu có ngờ là mình cũng vì thế mà chết. Nay được cho cơ hội làm lại từ đầu, gia đình giàu có, ngày ngày ăn uống no say, việc gì phải rước mệt vào thân chứ.
Phi Hoan đánh xuống một quân cờ, Quỳnh An chẳng rõ đây là nước cờ gì, đôi mắt xanh của ả nheo lại, chăm chú nhìn vào mặt cô, Quỳnh An nén lại sợ hãi trong lòng, vờ như không thấy.
“Cô biết đấy, Tôn Quỳnh An bé nhỏ. Cái gọi là tố chất, tài năng tất cả đều có thể trao đổi được.” Ả giáo chủ mỉm cười, lần nữa đánh xuống một quân cờ.
“Ví như kẻ không có năng lực vẫn có thể trở thành đệ tử nội môn của Nhất Kiếm đảo đấy thôi.”
Hự! Quỳnh An thầm ôm lấy ngực. Bị đâm chọt kiểu này không vui chút nào, có ai muốn hợp tác với người ta mà lại chọt người ta như thế không chứ.
Nhưng Quỳnh An không phủ nhận, cô bây giờ chính là kiểu người cô ghét nhất trước đây. Dựa vào sắc đẹp hoặc gia thế mà thăng tiến, người bình thường có cố gắng mấy cũng chẳng thể vượt biển, còn những kẻ chỉ cần vung tiền mua một con thuyền, thế là có thể tự do lùi, tiến.
“Nếu cô muốn, Tôn Quỳnh An bé nhỏ, đừng nói là đến tụ nguyên kì, ta có thể đưa cô tiến xa đến luyện nguyên và nhập cảnh.”
“Có thể sao?” Quỳnh An hỏi lại, Phi Hoan lúc này hạ xuống một quân cờ. Phong quân. Cá đã cắn câu.
Trên đời này, có mấy kẻ không tham lam đây?