Tiểu Dương Đà

Chương 27: Không được nhìn chằm chằm vào người khác



Diệc Thu từng thấy ở trên mạng nói rằng, Dương Đà là một loài sinh vật vô cùng nhỏ yếu, chúng nó không có năng lực tự bảo vệ bản thân, cho nên khi gặp phải nguy hiểm, thông thường sẽ dựa vào việc phun nước miếng vào đối phương để làm gia tăng tốc độ tử vong của chính mình.

Đương nhiên, thân là một con Dương Đà có tính khí nóng nảy, một bụng vốn đã nghẹn đầy cơn giận dữ lại càng không thể nhẫn nhịn chuyện mình bị khi dễ bởi một điếm tiểu nhị.

Hiện tại cơn giận đã bùng nổ, nàng thậm chí từ bỏ dồn lực, không vui mà nâng cổ lên, bày ra vẻ mặt ngập tràn sự khinh thường, liên tục phun nước miếng lên khắp người tiểu nhị.

Phụt, phụt phụt —— phụt!

Tiểu nhị thở dốc, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng không dám nói lời nào, chỉ đứng đơ người ở đằng xa.

Thấy “linh sủng” trước mặt nghe hiểu tiếng người đang tức giận, hắn nghĩ mình đã đắc tội một thứ không nên đắc tội.

Chủ quán trà thấy một màn này liền choáng váng, nhanh chóng vỗ vỗ lưng hắn, nhìn như quát lớn, nhưng kỳ thật đang giải vây: “Sao lại nói thế với linh thú của tiên nhân? Mau đi rửa sạch sẽ, đừng đứng ở đây để thêm mất mặt.”

Tiểu nhị nghe vậy, vội vã khom lưng cúi chào ba người các nàng, rồi cuối cùng khom lưng với Diệc Thu, xong xuôi mới kinh hoảng xoay người trốn đi.

Chủ quán trà xin lỗi U Nghiên vì đã thất lễ, U Nghiên chỉ cười vẫy vẫy tay, nói: “Là linh sủng nhà ta không hiểu chuyện, tính tình nàng khá kém, mỗi lần nổi giận thì ngay cả ta cũng bị phun.”

Diệc Thu trợn trắng mắt, tức giận đến độ phải xê dịch tầm mắt sang bên cạnh, trùng hợp bắt gặp ánh mắt đang tìm tòi đánh giá của Lạc Minh Uyên.

Một người một Dương Đà, mắt to trừng mắt nhỏ, chưa đến nửa giây, người trước mặt liền lộ vẻ nhút nhát, lùi về phía sau hai bước, như nhớ tới một hồi ức không vui nào đó.

Người này dù sao cũng là nam chủ, bản thân Diệc Thu tuy không thích những việc hắn làm ở trong tiểu thuyết, nhưng cũng không ghét đến mức phải đi gây thù kết oán với hắn.

So với Lạc Minh Uyên, Diệc Thu càng nguyện ý đem ánh mắt đặt vào trên người Giang Vũ Dao hơn.

Giờ này khắc này, Giang Vũ Dao đang thương thảo về việc tìm kiếm Ma tộc với U Nghiên, Diệc Thu ở bên cạnh nghiêng đầu quan sát trong chốc lát, không ngừng cảm thán ở trong lòng.

Giang Vũ Dao không hổ là nữ chủ, luận mỹ mạo không thua U Nghiên nửa phần, chỉ là khí chất có điều khác biệt.

Bề ngoài nàng thanh lãnh cao ngạo, không nói lời nào là có thể tự ngăn cách người ngàn dặm, mà khi nói chuyện thì lại không có nửa phần tự cao kiêu ngạo. Cái này gọi là ôn mà không nhu, mảnh khảnh mà không yếu đuối, chỉ giao lưu vài câu ngắn ngủn liền khiến người ta sinh ra thiện cảm.

Chẳng qua, đây chỉ là một vị nữ chủ bị đánh lên tấm nhãn mỹ cường thảm trong truyện ngược, chỗ nào cũng tốt, nhưng lại mắt mù tâm manh, nhìn không thấu bản chất cặn bã hết thuốc chữa của nam chủ.

Đáng thương Thần Thụ Phù Tang vốn dĩ siêu thoát khỏi tam giới kia, vì độ Kim Ô cam nguyện dấn thân vào thế gian, suốt một đời phàm trần của nàng, dùng hết tất cả sự dịu dàng, cũng không thể hộ được người kia tu đến chính quả, không những thế còn bị yêu và hận nuốt chửng, hoàn toàn đánh mất bản tâm.

“Ta thật sự phải tác hợp cho hai người bọn họ sao?” Diệc Thu không khỏi sinh ra nghi hoặc, “Tại sao ta cứ cảm thấy, bọn họ ở bên nhau mới là BE chân chính vậy?”

【 Thế ở trong tiểu thuyết, bọn họ không ở bên nhau, vì sao ký chủ lại cảm thấy BE? 】

Hay lắm, hệ thống hố cha hố mẹ này giờ còn biết nhảy ra phản đòn người ta nữa.

Xem ra là không còn sự lựa chọn nào khác rồi, chỉ có thể mong đợi đến tình tiết mấu chốt để thay đổi tuyến truyện, giảm bớt sự hiểu lầm giữa nam nữ chủ.

Diệc Thu nghĩ nghĩ, cầm lòng không đặng mà “ừm~” một tiếng.

Cùng lúc đó, tất cả những đôi mắt xung quanh đều nhìn về phía nàng, xem đến mức da đầu nàng tê dại.

Hình như, nàng đang đánh gãy cuộc nói chuyện giữa Giang Vũ Dao và U Nghiên, đề tài của hai người đang đến đâu, nàng cũng hoàn toàn không lưu ý đến.

Vào khoảnh khắc trở thành tiêu điểm, vì để cho tiếng “ừm” của mình trông có vẻ thật hơn, sau một hồi ngây ngốc, tiểu Dương Đà bày ra một vẻ mặt cực kỳ không kiên nhẫn.

Rồi sau đó, nàng nâng cổ lên, quay phải sang chỗ Lạc Minh Uyên, dồn lực “phụt” một ngụm thật lớn, hiệu quả không khác việc tạt nước là bao, nháy mắt liền khiến cho khuôn mặt hắn dính đầy là nước miếng.

Ngay lúc ấy, Diệc Thu thấy cả người Lạc Minh Uyên hơi run nhẹ, rồi sau đó há miệng muốn nói rồi lại thôi, sự hoang mang trong đôi mắt dần hiện lên một tia ấm ức, cuối cùng hóa thành buồn bực giơ tay lau mặt, trông rất là đáng thương.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của chủ quán trà và Giang Vũ Dao, U Nghiên nhanh chóng ngồi xổm xuống, duỗi tay ôm cổ Diệc Thu, cười làm lành: “Lạc đại ca, thật sự xin lỗi, linh sủng nhà ta hơi thiếu kiên nhẫn…”

Giang Vũ Dao: “Sư đệ, ngươi…”

Lạc Minh Uyên: “Không, không sao đâu…”

“Tiểu tiên trưởng, hay là ngươi tắm rửa ở chỗ này của ta nhé?” Ông chủ quán trà duỗi tay chỉ vào sân sau.

Thiếu niên ăn qua đau khổ lắc lắc đầu theo bản năng, nhưng khi thấy tiểu Dương Đà ở bên cạnh đang chu chu cái miệng, bèn vội vàng trốn đi theo phương hướng mà chủ quán chỉ.

Diệc Thu thấy vậy, xoay người thử nhe răng về phía chủ quán trà, chủ quán trà lập tực lùi về sau nửa thước, ánh mắt phòng bị nói: “Tiên nhân, tiên thú của ngươi… Đang tức giận sao?”

“Ừ, tính nóng lắm, vừa giận liền…”

U Nghiên chưa kịp nói hết lời, Giang Vũ Dao liền lặng lẽ lui về phía sau hai mét.

Mười lăm phút sau, U Nghiên ra khỏi cửa quán trà, Diệc Thu theo sát đằng sau.

Trước khi rời đi, U Nghiên có đánh cuộc với Giang Vũ Giao, rằng người nào tìm thấy ma nhân gây họa ở thành Mạch Thủy trước, thì bên thua cần phải đáp ứng một yêu cầu của bên thắng.

Tính cách Giang Vũ Dao khá là đơn thuần, rõ ràng mới vừa quen biết không lâu, đối mặt với ván cược ấy, nàng không hề nghĩ ngợi gì liền dễ dàng đáp ứng, cũng không sợ đối phương đưa ra yêu cầu quá đáng.

Mặc kệ thế nào, nếu trò chơi đánh cuộc này đã được lập ra, thì U Nghiên cần phải vào trong thành tìm một tên Ma tộc.

Nhưng thành Mạch Thủy ở dưới mí mắt của Tiên Lộc Môn, sao có thể sẽ có một Ma tộc thứ hai lui tới trừ U Nghiên ra, rồi trùng hợp bị U Nghiên đụng trúng chứ?

Nghĩ sao cũng thấy nó không thực tế…

Xem ra tác giả hố cha này vì muốn thúc đẩy cốt truyện mà viết ra rất nhiều nội dung vô lý không hợp tình.

Nghĩ đến đây, Diệc Thu lâm vào trầm tư, mưu toan tìm một biện pháp bài ưu giải nạn giúp vai ác, thuận đường nhìn xem có làm độ thiện cảm tăng được nữa hay không, rốt cuộc thì điều kiện thành người cũng chỉ còn thiếu hai trăm.

Diệc Thu nghĩ ngợi, vừa lơ đãng liền đâm vào người U Nghiên.

Vai ác này cũng thật là, đi đường phải đi cho cẩn thận chứ, bỗng nhiên dừng lại mà không nói cho người ta một tiếng gì hết…

Tiểu Dương Đà có chút cạn lời mà ngẩng đầu nhìn U Nghiên, lễ phép hỏi: “Chủ nhân, sao đột nhiên ngừng lại vậy?”

U Nghiên xoay người đối diện với nàng một lát, sau đó hỏi: “Đẹp sao?”

“Dạ?” Diệc Thu cảm thấy mình chẳng hiểu gì.

U Nghiên cười cười, nói: “Vừa rồi ở quán trà, ngươi cứ nhìn chằm chằm vào nha đầu họ Giang kia, nàng đẹp lắm hả?”

Diệc Thu nhất thời nghẹn lời, trầm mặc hơn nửa ngày, mới vội vàng giơ một chân lên, dựng thẳng hai đầu ngón chân, nỗ lực ngụy biện: “Không có, ta không có! Ta, ta… Ta đang quan sát đối thủ giúp chủ nhân mà! Vừa thấy nàng là ta biết chắc người này không đơn giản rồi, cho nên ta đề phòng trước cho chủ nhân…”

“Ồ?” U Nghiên cúi người xuống, duỗi tay cầm lấy cái chân nhỏ Diệc Thu rồi nâng lên, đáy mặt hiện lên một ít ý cười, “Thế ngươi, quan sát được những gì rồi?”

Diệc Thu khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, trả lời: “Tạm, tạm thời còn chưa thấy được, cần phải quan sát thêm, ta nhất định sẽ…”

U Nghiên ngắt lời nàng: “Không cần, ta biết nàng là ai.”

“A?” Diệc Thu giả ngu.

“Thần Thụ Phù Tang, không ngờ nàng cũng đến, không biết gia hỏa kia có theo đến đây không…” U Nghiên nói, câu môi cười một cách lạnh lùng, “Mọi chuyện càng ngày càng trở nên thú vị.”

“A?” Diệc Thu tiếp tục giả vờ không hiểu.

U Nghiên bỗng nhiên buông lỏng cái chân nhỏ kia của Diệc Thu, ngón tay lạnh lẽo khẽ vuốt ve hai vòng xung quanh mắt cá.

Theo bản năng, thân thể Diệc Thu cứng còng lại, đúng lúc này U Nghiên cũng thu hồi ngón tay dọa người ấy.

Giây tiếp theo, nàng nghe thấy được tiếng cười nhạo phát ra từ chóp mũi U Nghiên, cúi đầu nhìn Diệc Thu, nhẹ giọng nói: “Ta là chủ nhân của ngươi.”

Diệc Thu liên tục gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.

U Nghiên: “Ánh mắt của ngươi, hẳn là đi theo ta, không được nhìn chằm chằm vào người khác.”

Diệc Thu: “……”

Trên đời này, tại sao lại có một vị chủ nhân vô lý như vậy?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.