Dưới ánh nến, U Nghiên ngồi nghiêng trên đất, một tay ôm lấy cổ Dương Đà, một tay xoa nhẹ cục u trên trán của tiểu Dương Đà, đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng tựa sương mù.
Diệc Thu lẳng lặng rúc vào trong khuỷu tay mảnh khảnh của U Nghiên, không ngừng tự hỏi về Đà sinh của mình.
Đúng vậy, nàng lại đang tự hỏi.
Có trời mới biết, trước đây, mỗi ngày nàng chỉ tự hỏi đúng ba chuyện —— buổi sáng mua gì ăn, giữa trưa căn tin có gì, chiều tối về nhà ăn cái gì.
Nhưng kể từ khi đến nơi này, ngoại trừ biết rõ bản thân mình xuyên thư ra thì mỗi ngày nàng vẫn luôn tự hỏi một vài điều kỳ kỳ quái quái.
Nàng cảm thấy bị vậy là do bản thân đã dùng não quá tải, dần dần bị bản thể có 20 chỉ số thông minh của Dương Đà kia đồng hoá.
Nếu không phải vậy, nàng cũng sẽ không làm ra hành vi “đâm tường chứng mộng” ngu ngốc này, để rồi bị điểu nữ nhân đứng bên chê cười.
Đột nhiên, U Nghiên làm linh lực ở đầu ngón tay tan đi, đẩy Diệc Thu đang tựa vào lòng mình ra, đồng thời dùng sức ót nàng một cái.
“Á…” Tiểu Dương Đà uất ức kêu rên thảm thiết.
“Ngốc.” U Nghiên đứng dậy đi đến cạnh bàn, lật chén lại rồi đổ nước ra, đặt trước mặt tiểu Dương Đà.
Mũi Diệc Thu khụt khịt, cổ duỗi về trước để uống nước.
U Nghiên kéo ghế đẩu bên cạnh ra rồi ngồi xuống, khom lưng, nâng má, lẳng lặng nhìn cục bột trắng to lớn mềm mại như bông trước mặt mình.
Diệc Thu uống nước xong, ngước mắt sợ sệt nhìn U Nghiên, nào ngờ lại đâm thẳng vào đôi con ngươi thon dài kia, nhất thời có chút giật mình hoảng hốt.
“Ngươi, ngươi, ngươi vẫn luôn nhìn ta hả?” Tiểu Dương Đà đột nhiên lắp bắp.
U Nghiên chớp chớp mắt, hỏi ngược lại: “Không được sao?”
Diệc Thu nhanh chóng lắc đầu.
U Nghiên khẽ cười, hỏi tiếp: “Còn đau không?”
Diệc Thu nhắm mắt cảm nhận một chút, cái chỗ sưng lên ban nãy vào giờ phút này lại có cảm giác mát lạnh, cơn đau nhức đã biến mất không còn.
Nàng mở hai mắt, nhếch miệng nở một nụ cười ngây ngốc với U Nghiên: “Không đau.”
“Lần sau muốn nói sang chuyện khác, không cần phải cụng tường.” U Nghiên nhàn nhạt nói, “Không muốn nói, ta cũng sẽ không ép ngươi.”
“Không phải!” Diệc Thu giật bắn người lên, đứng thẳng tắp, đầu nhỏ tiến đến trước mặt U Nghiên, nói nghiêm túc, “Không phải vì ta muốn nói sang chuyện khác đâu!”
“Ồ?”
“Ta, do ta…” Diệc Thu chần chừ một lúc lâu, mới thở dài nặng nề, đầu nhỏ gục xuống, ngượng ngùng trả lời, “Do ta cảm thấy, ta, ta giống như đang nằm mơ, cần phải tỉnh táo lại…”
“Nằm mơ?” Có vẻ U Nghiên cảm thấy hơi khó hiểu.
“Nếu không phải mơ, sao ngươi có thể tốt với ta như vậy…” Diệc Thu nhỏ giọng nói thầm, đầu càng gục xuống.
Nàng thật sự không muốn thừa nhận đây là lý do khiến mình bỗng nhiên đi cụng tường, bởi vì nó quá mất mặt.
Yên tĩnh, sau một lúc yên tĩnh, một tiếng bật cười truyền từ đỉnh đầu của tiểu Dương Đà xuống.
Diệc Thu: “……”
Quả nhiên, Ma Tôn đại nhân luôn thường xuyên ức hiếp và hù doạ nàng này, quả thật là sẽ không bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để cười nhạo tiểu Dương Đà.
Haiz!
Sinh hoạt không dễ, Dương Đà thở dài.
U Nghiên thấy vậy, nhịn không được mà vươn tay nhéo lấy cổ Diệc Thu.
Tiểu Dương Đà lập tức rụt cổ lại, giãy giụa ngẩng đầu lên, lắc lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngươi có thể đừng… Nhéo cổ ta mãi được không…”
U Nghiên trở tay vò đầu Diệc Thu một cách nhẹ nhàng, vò cả đôi tai nhỏ nhòn nhọn kia xong rồi mới hỏi: “Vậy bây giờ ngươi có thể trả lời, ngươi còn muốn ta làm gì được chưa?”
Diệc Thu nghe thế, vội vàng nhìn U Nghiên, hỏi với giọng điệu nghiêm túc: “Ngươi thật sự sẽ giúp ta à?”
U Nghiên trầm mặc trong chốc lát, nhướng mày đáp: “Không nhất định.”
Diệc Thu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới tìm được một cách nói hợp lý.
Nàng duỗi tứ chi, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Ta muốn, muốn Lạc Minh Uyên rời khỏi nơi này.”
“Vì sao?”
“Người nơi này không tốt với hắn, có vài lần ta vô tình nhìn thấy rất nhiều vết thương trên người hắn… Nhưng rõ ràng hắn không làm sai gì cả, vậy mà các sư huynh đệ vẫn đánh hắn, mắng hắn, châm chọc hắn bằng những lời nói khó nghe.” Diệc Thu nói, không khỏi than dài, trong mắt mang theo một chút áy náy, “Ngay từ đầu ta cũng chán ghét hắn, phun nước miếng lên người hắn, còn đẩy hắn lên đài thí luyện…”
Diệc Thu nói, cẩn thận quan sát cảm xúc trên mặt U Nghiên.
U Nghiên không nói lời nào, cảm xúc cũng không hề biến hoá quá nhiều, nàng chỉ nhìn tiểu Dương Đà như đang suy tư điều gì.
Diệc Thu thấy U Nghiên không tức giận, bèn nói tiếp, “Ta cảm thấy, ta cảm thấy vô cùng chán ghét cách làm của những người đó, nhưng ta… Có vẻ như ta cũng chẳng khác gì bọn họ. Cho nên ta mới nghĩ, nếu hắn có thể rời khỏi nơi này, phải chăng sẽ sống tốt hơn bây giờ…”
Có một số việc, thật giả nửa nọ nửa kia, chẳng biết đâu mà lần.
Ngay giờ phút này đây, Diệc Thu nói cũng sắp làm cho bản thân mình tin, sự áy náy nơi đáy mắt cũng trở nên càng nhiều.
Và chính vào lúc này, U Nghiên bất thình lình hỏi một câu: “Ngươi có biết hắn là ai?”
“Dạ?” Diệc Thu nghe nàng hỏi vậy chợt hoảng sợ, đầu óc cố nhảy số nhanh như vận tốc ánh sáng.
Đối mặt với vấn đề này, đáp thế nào cũng sẽ có rủi ro, câu trả lời tốt nhất, chính là không trả lời gì cả.
Vì thế, tiểu Dương Đà nghiêng nghiêng cổ, trong mắt hiện lên nghi hoặc.
U Nghiên trầm mặc một lát rồi nói: “Rời khỏi Tiên Lộc Môn, hắn chưa chắc sống được.”
“Tại sao chứ?” Mắt Diệc Thu trợn to hỏi, “Hắn chưa bao giờ gây ra chuyện xấu, chẳng lẽ bởi vì là bán yêu nên mới bị giết sao?”
Suy cho cùng, tất cả các yêu tinh trên thế gian này đều thèm muốn sức mạnh của Kim Ô, Lạc Minh Uyên chưa từng tu luyện bất kỳ thuật pháp nào, chỉ dựa vào một mình võ công, chắc chắn hắn sẽ không thể nào bảo vệ được bản thân khi đối đầu với yêu tinh có đạo hạnh cao thâm. Nếu không phải vậy, dưỡng phụ dưỡng mẫu cũng sẽ không đưa hắn đến Tiên Lộc Môn lúc hắn vẫn còn nhỏ.
Nguyên nhân trong đó nàng đều hiểu, nhưng nàng vẫn phải giả ngu.
Nếu không đoán sai, U Nghiên chỉ biết trong lòng nàng có rất nhiều tính toán, chứ chẳng hề biết nàng rốt cuộc đến từ đâu, lại có mục đích gì. Tuy nàng dám thề với trời rằng mình không đến từ Thiên giới, nhưng nếu để U Nghiên phát hiện ra chuyện nàng biết Lạc Minh Uyên là con trai Thiên Đế, hơn nữa còn cố ý hỗ trợ, e là sẽ lật xe ngay tại chỗ, chết không có chỗ chôn thây.
Kẻ nói dối thường hay chột dạ.
Để bản thân không bị U Nghiên phát hiện ra mình đang chột dạ, trong lúc nhất thời Diệc Thu cố gắng nhìn thẳng vào mắt U Nghiên, không cho ánh mắt của mình có nửa phần tránh né.
Thế là, nàng bắt gặp được một tia phức tạp bên trong đôi mắt U Nghiên.
Tuy chỉ ngắn ngủi cỡ một cái chớp mắt, nhưng nàng chắc chắn mình không hề nhìn lầm.
Cuối cùng, U Nghiên hồi phục tinh thần, nghiêm túc hỏi: “Ngươi thật sự muốn giúp hắn?”
“Dạ.” Diệc Thu thành thành thật thật gật đầu.
U Nghiên suy nghĩ một lát mới nói: “Đưa hắn xuống núi cũng đơn giản, nhưng hắn có chân, tóm lại sẽ tự đi về.”
“A…”
“Nếu không thì đánh gãy chân hắn đi.” U Nghiên hờ hững nói.
Diệc Thu lại hít ngược một ngụm khí lạnh nữa.
Nàng có thể nhìn ra được rằng vẻ mặt nghiêm túc của U Nghiên không giống như đang nói giỡn.
Vì để cho U Nghiên ngừng nghĩ lung tung, Diệc Thu vội vàng há miệng ngáp một cái thật to.
U Nghiên: “……”
Sau vài giây im lặng, U Nghiên đứng dậy đến bên mép giường, nhàn nhạt nói: “Mệt mỏi, việc này ngày sau lại bàn.”
Tiểu Dương Đà lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, tung ta tung tăng chạy về ổ chăn của mình.
Sau đêm hôm đó, U Nghiên không nhắc đến chuyện đó nữa.
Nhưng Diệc Thu biết, U Nghiên chắc chắc đang chuẩn bị làm gì đó, nếu không nàng cũng không đột ngột chơi trò mất tích.
Đúng vậy, không sai, mấy ngày gần đây, điểu nữ nhân thường thường sẽ mất tích vào một khoảng thời gian.
Có đôi khi là buổi sáng, có đôi khi là giữa trưa, lại có đôi khi là buổi tối.
Không biết khi nào rời đi, cũng không biết khi nào trở về, tóm lại chẳng hề có bất kỳ một quy luật nào cả.
Vào lúc U Nghiên đi vắng, Diệc Thu cảm thấy rất tự do, để bản thân không buồn chán, mỗi ngày nàng đều đi xem đại hội thí luyện. Đến giờ cơm tối, nếu U Nghiên vẫn chưa về, nàng sẽ mặt dày đi tìm người duy nhất có thể trò chuyện với nàng là tiểu trư chân để cọ cơm.
Mỗi một trận tỷ thí tựa như đãi cát tìm vàng, những người trụ lại toàn là người xuất sắc, càng về sau càng trở nên hấp dẫn.
Ở trong tiểu thuyết, Lạc Minh Uyên đánh bại Hạ Tu Trúc, rồi sau đó may mắn không gặp phải Giang Vũ Dao và Triều Vân, một đường tiến vào bảng tám người mới bị Triều Vân đánh bại, trong khoảng thời gian ngắn vô cùng vô cùng nổi bật.
Còn Hạ Tu Trúc lại bởi vì lần thất bại này mà chôn vùi hạt giống oán hận dưới đáy lòng, sau đó bị nữ ba ác độc lừa gạt lợi dụng, không ngừng quạt gió thêm củi trên con đường hắc hoá của Lạc Minh Uyên.
Người ta thường nói nếu làm sẽ chết, Hạ Tu Trúc làm nhiều việc xấu như vậy cho nên kết cục tất nhiên là vô cùng thê thảm. Ở giai đoạn giữa và cuối của tiểu thuyết, dựa theo lời gợi ý của U Nghiên, hắn bị Lạc Minh Uyên rút lưỡi đục mắt, cắt mất tứ chi, nửa cơ thể bị chôn vùi trong đất, ngày đêm đều được nuôi nấng bằng cơm heo, muốn sống không được muốn chết không xong cho đến cuối đời.
Khi đó, xem đến đoạn miêu tả chi tiết của tác giả, Diệc Thu nổi hết cả da gà, cầm di động hô to đm, liên tục cảm thán —— vai ác và nam chủ sau khi hắc hóa, đúng là một kẻ dám nghĩ, một kẻ dám làm.
Bây giờ thế giới đã có điều thay đổi, Hạ Tu Trúc dễ dàng tiến vào bảng tám, rồi sau đó lấy thực lực chênh lệch không lớn mà bại trong tay Triều Vân. Đối với hắn, bị thua như vậy không tính mất mặt, đồng thời cũng không hề sinh ra oán hận, cốt truyện trong tương lai chắc chắn sẽ có sự biến hoá lớn.
Vào ngày đại hội thí luyện kết thúc, số đệ tử được cho phép xuống núi rèn luyện đã chọn xong, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết được không có khả năng có phần của Lạc Minh Uyên.
Sau khi cọ cơm ở chỗ Lạc Minh Uyên xong, Diệc Thu lắc lư lảo đảo đi về khách xá một mình.
Nàng vào cánh cửa đang khép hờ, vừa chờ U Nghiên về, vừa suy nghĩ một số chuyện loạn tùng phèo trong đầu.
Đệ tử Tiên Lộc Môn nếu chưa được cho phép thì khi xuống núi không được đi quá một ngày.
Bây giờ tất cả mọi chuyện đã định rồi, không biết U Nghiên định giúp nàng bằng cách nào đây.
Mà cũng vào khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ kỳ quái đột nhiên hiện lên trong đầu Diệc Thu.
Giống như mỗi một tiết điểm bắt đầu, dù thế giới này không hề có sự can thiệp của nàng, nó vẫn sẽ tiếp tục phát triển theo một chiều hướng tốt.
Nếu đã vậy thì hiện tại rốt cuộc nàng đang làm cái gì đây?
Cố gắng thúc đẩy tình tiết đến mức hỏng bét, lại lần nữa biến những chuyện mới vừa trở nên tốt đẹp hơn thành một mớ lộn xộn?
Bỗng dưng cảm thấy bản thân mình thật là thừa thãi.
“Hệ thống.”
【 Đây đây. 】
“Ta không hiểu, tại sao phải có tình tiết truyện không thể tránh khỏi vậy? Các ngươi làm hệ thống chẳng phải là vì muốn tạo ra một kết thúc có hậu sao? Bây giờ mọi chuyện đang đi theo chiều hướng tốt, cứ để bọn họ thuận theo tự nhiên, không phải sẽ có một kết thúc có hậu sao?”
【 Ký chủ thật sự nghĩ như vậy ạ? 】
“Chẳng lẽ không phải?”
【 Đương nhiên không phải rồi! 】
“Không phải ở đâu nào!”
【 Nội dung quan trọng, xin ký chủ hãy tự tìm tòi. 】
Tiểu Dương Đà nhịn không được mà khinh bỉ nhìn không khí.
Hít sâu, đừng tức giận, tức hư cơ thể không ai gánh cái đau cho mình.
Ngoài phòng trời đã nhá nhem tối, ánh trăng đêm nay xám xịt, U Nghiên vẫn chưa trở về.
Không khí trên núi se se lạnh, sau khi vào đêm, sương mù luôn giăng đầy che khuất tầm nhìn của mọi người.
Không biết có phải là do hoa mắt, mà Diệc Thu lại cảm thấy phía trên Trường Thanh các có một lớp sương mù mỏng màu xanh lục, trông rất kỳ lạ.
Sau một thoáng nghi ngờ, nàng đứng bật dậy, cổ duỗi dài, đôi mắt trừng to, ngẩn ngơ nhìn về hướng kia.
Không phải ảo giác! Cũng không phải sương mù gì gì đó!
Đó là một vầng sáng cổ quái, rất lạnh lẽo, nhưng nàng lại thấy vô cùng quen thuộc.
Là U Nghiên!
Điểu nữ nhân kia tạo ra một màn này là muốn làm gì đây?!
– —o o—-