Tiểu Dương Đà

Chương 60:  Ngươi cũng đã đủ thích ta



10 điểm độ thiện cảm là khái niệm gì?

Nếu phán đoán dựa trên kinh nghiệm thì độ thiện cảm sẽ tăng lên tối thiểu là 10, thế nên chỉ cần không bị trừ bớt, tăng thêm một lần nữa là có thể đạt tới con số 1000.

Diệc Thu nghĩ đến đây bèn vội vàng lôi bảng thuộc tính ra nhìn xem.

【 Thuộc tính hiện tại 】

Chỉ số thông minh: 185

Sức mạnh: 115

Linh căn: 200

Nhanh nhẹn: 95

Sức khoẻ: 100

Thể lực: 100

Độ thiện cảm của U Nghiên: 990

Trong những ngày đi theo U Nghiên vào Nhân giới, nếu loại bỏ trừ độ thiện cảm thì về cơ bản những thuộc tính khác cũng đã chầm chậm tăng trưởng.

Có điều nàng cũng không để ý mấy, bởi vì ngoại trừ độ thiện cảm, yêu cầu của các thuộc tính kia cũng không quá cao, đã đạt tiêu chuẩn từ rất lâu về trước rồi.

Hiện tại chứng kiến độ thiện cảm chỉ còn kém 10 điểm, đột nhiên nàng lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

Tất cả mọi thứ đều giống như một giấc mộng, nàng chưa kịp làm ra phản lại thì cũng đã đi đến trước ngạch cửa của “mộng tưởng”.

Nghĩ lại mới phát hiện ra độ thiện cảm hình như đã lâu rồi chưa bị trừ, hay đây là sự dung túng cùng cưng chiều từ đại vai ác sau khi độ thiện cảm vượt qua mức 900?

Và 10 điểm cuối cùng này sẽ được tăng thêm bằng cách nào đây?

Sau khi đủ 1000 độ thiện cảm, liệu mối quan hệ giữa sủng vật và chủ nhân có thể bước lên được chiếc thuyền tình bạn không?

Mà điểu nữ nhân liệu sẽ truyền công cho tiểu Dương Đà nhà mình chứ?

Nghĩ như vậy, Diệc Thu nhịn không được mà ôm chặt lấy gối mềm trong lòng ngực, ngây ngô cười khúc khích rồi sau đó lật người trên tấm đệm trải sẵn.

Cái tiếng cười ngây ngô này cứ thế truyền vào trong tai U Nghiên, U Nghiên xoay người nhìn thoáng qua liền thấy tiểu Dương Đà đang ôm gối đầu nằm lăn lộn trên tấm thảm trải trên sàn trông rất là ngốc nghếch, nàng im lặng không nói.

Mấy giây sau, hàng mi dài của nàng rũ xuống, khẽ cười thành tiếng.

【 Độ thiện cảm của U Nghiên +5 】

Tiểu Dương Đà kích động nửa giây ngắn ngủi, kích động trôi đi, nàng tập trung nhìn vào bảng số liệu, cơ thể đang cựa quậy cũng nhanh chóng đơ lại. Truyện Võng Du

Má!

Thêm một chữ số thôi hả?

Ý gì đây? Chẳng lẽ càng tới giá trị cực hạn nó sẽ càng khó tăng sao?

Sự thật chứng minh phỏng đoán này là đúng.

Từ ngày hôm đó trở đi, mỗi ngày Diệc Thu vẫn luôn cố gắng thể hiện bản thân trước mặt U Nghiên nhưng khi nàng cho rằng chính mình đã sử dụng hết tất cả thủ đoạn vốn có thì độ thiện cảm lại chẳng hề tăng dù chỉ một lần.

Chuyện tới hiện giờ làm nàng cũng không biết là hệ thống đang chơi nàng hay vẫn là U Nghiên chơi nàng nữa.

Thậm chí nàng còn dần dần bắt đầu hoài nghi rằng độ thiện cảm đạt tới 999, nó sẽ lấy hình thức số thập phân chậm rãi tiến về phía trước.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến nàng lo lắng đến mức phát hoảng!

Diệc Thu cực kỳ không hề lạc quan về cái độ thiện cảm quỷ quái này.

Nàng Phật, nàng hoàn toàn Phật.

Nàng cảm thấy dưới sự tra tấn lặp đi lặp lại này mà bản thân mình đã hoàn toàn được đến sự thăng hoa nào đó, từ đấy tự siêu thoát ra khỏi túi da Dương Đà biến thành một con Phật Đà.

Gần đây, Lạc Minh Uyên vẫn luôn dưỡng thương, tất cả cốt truyện cũng chững lại ngay tại chỗ.

Diệc Thu thường thường sẽ hồi tưởng đến mạch truyện trong nguyên tác rồi cố gắng tìm ra một phương án mới, nhưng nghĩ mãi mới phát hiện không có bất kỳ một phương án nào.

Mạch truyện chính đã sụp đổ, hoàn toàn sụp đổ rồi.

Nếu nói ở những tiết điểm trước hai tuyến thế giới đi ngược lại nhau ít nhiều gì cũng có vài điểm tương tự —— thí dụ như ngẫu nhiên gặp được ở sườn núi, thí dụ như trừ ma trong thành, thí dụ như đại hội thí luyện hay thí dụ như nam chủ xuống núi.

Thì chính vào lúc này, nàng thật sự vẫn chưa tìm ra được một điểm tương tự nào.

Trong nguyên tác, sau khi vợ chồng Lạc thị chết, Giang Vũ Dao vì bảo vệ Lạc Minh Uyên chu toàn mà giấu giếm chuyện ma chủng, tự gánh vác tội lỗi “lạm sát kẻ vô tội” một mình, bị phụ thân Giang Hiên nhịn đau trục xuất khỏi Tiên Lộc Môn.

Chuyện xưa phía sau tóm tắt lại cũng chỉ cảm thấy đáng tức giận, hai người bởi vì điều đó mà càng ngày càng hiểu lầm nhau, dưới một đống máu chó mà các vai phụ hoạ vô đơn chí hỗ trợ, yêu đến chết đi sống lại nhưng rồi lại hận đến chết không dứt được.

Cốt truyện như vậy căn bản không hề có khả năng xảy ra lần nữa.

Không phải Diệc Thu chưa từng hỏi hệ thống mạch truyện kế tiếp nên đi như thế nào, mà là hệ thống vĩnh viễn chỉ biết nói duy nhất một câu.

【 Tiết điểm quan trọng xảy ra biến hóa, mạch truyện chính vì thế mà đã đổi theo, xin ký chủ hãy tự tiến hành thăm dò. 】

Tự tiến hành thăm dò…

Được rồi, vậy chờ tiểu trư chân dưỡng thương xong, trực tiếp đi theo hắn để hắn và nữ chủ khỏi lãnh cơm hộp, cũng đừng để cho hắn và nữ chủ cãi nhau, chắc là được rồi phải không?

Ôm ý nghĩ ấy nên ngày nào Diệc Thu cũng quan tâm đến vết thương của Lạc Minh Uyên.

Kim Ô không hổ là Kim Ô, cho dù bây giờ đang ở phàm trần thì sức mạnh bán thần trong cơ thể vẫn mạnh mẽ như cũ. Người bình thường dưỡng thương một hai năm chưa chắc có thể lành hẳn, vậy mà chưa đầy nửa tháng Lạc Minh Uyên đã bình phục đến năm sáu phần, tuy còn khập khiễng nhưng cũng đi được nhảy được, có thể chống có thể gánh.

Nếu không phải sắc mặt hắn vẫn luôn tái nhợt, cách hai ba ngày phải thay thuốc một lần chắc có lẽ Diệc Thu còn tưởng rằng hắn đã khỏi hẳn.

Nói đến chuyện dưỡng thương, Lạc Minh Uyên còn sốt ruột hơn những người khác.

Từ ngày có thể xuống đất đi đường, hắn vẫn luôn chứng minh cho Giang Vũ Dao thấy vết thương trên người mình đã lành hẳn, không cần tiếp tục nghỉ ngơi.

Người đứng phía sau màn gieo ma chủng vào trong cơ thể vợ chồng Lạc thị từ ngày hôm ấy liền biến mất tăm, đến nay cũng chưa biết được tung tích.

Đầu tiên là bị yêu quái bắt sống, sau là chí thân bị hại chết.

Lạc Minh Uyên biết, tất cả những điều này đều nhằm vào hắn, hắn không muốn vẫn luôn nằm trên giường dưới sự chăm nom cùng bảo vệ của Giang Vũ Dao.

Giang Vũ Dao thấy Lạc Minh Uyên kiên trì như thế nên ngày thứ chín sau khi hắn tỉnh lại nàng cũng đồng ý.

Nghe thấy tin tức này Diệc Thu bèn nói cho U Nghiên ngay lập tức.

U Nghiên nghe vậy, nhắm mắt nhấp nháp một hớp nước trà rồi mới thản nhiên hỏi: “Bọn họ có biết đi hướng nào không?”

Tiểu Dương Đà ngơ ngác nhớ lại.

Hình như không biết thì phải.

“Ờ ha, vậy bọn họ sẽ xuất phát đi đâu?” Mày Diệc Thu hơi hơi cau lại.

U Nghiên khẽ cười một tiếng, nói: “Ngươi biết.”

Diệc Thu bị lời nói của U Nghiên làm cho hoảng sợ, lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Ta có biết đâu!”

Vì sao U Nghiên lại cảm thấy nàng sẽ biết chứ? Chẳng lẽ mấy ngày nay nàng đã để lộ ra thứ gì?

Nhưng cho dù có bại lộ đi chăng nữa thì hiện tại mạch truyện chính đã sụp đổ rồi, nàng cũng không có khả năng biết được!

Ngay lúc tiểu Dương Đà đang cực kỳ hoảng loạn, U Nghiên đặt chén trà xuống, chậm rãi mở hai mắt ra, nói một câu: “Cái mũi ngươi thính.”

“Ta…” Diệc Thu nghẹn nửa ngày, cuối cùng hít một hơi thật sâu.

Được rồi!

Thảo Nê Cẩu có cái gì mà không biết chứ?

Chỉ cần điểu nữ nhân vui vẻ, Thảo Nê Cẩu cái gì cũng phải biết.

Diệc Thu: “Chủ nhân nói đúng đó, vậy cái mũi này của ta nên đi hướng nào mới thính?”

U Nghiên trầm mặc một lát, sau đó giương mắt nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Hướng mặt trời lặn.”

“Ngươi chắc chứ?” Diệc Thu ngửa đầu hỏi.

U Nghiên thu hồi ánh mắt, nhướng mày nhìn Diệc Thu: “Ngươi đang nghi ngờ ta?”

“Ta nào dám!” Diệc Thu nói, xoay người đi đến cửa, vươn móng trước định mở cửa.

“Tiểu Diệc Thu.” U Nghiên bỗng nhiên gọi tên nàng.

“Dạ?” Diệc Thu dừng cái móng nhỏ cào kẹt cửa của mình lại, quay đầu nhìn về phía U Nghiên.

“Xong chuyện này ngươi về Ma giới cùng ta?”

Đáy mắt Diệc Thu không khỏi lộ ra vài phần hoang mang.

Cũng không biết có phải ảo giác không mà khi U Nghiên nói ra lời này, không hề có ý mệnh lệnh, ngược lại càng giống như đang thương lượng cùng với nàng hơn.

Nhưng đại vai ác nói một không hai sao có thể đi thương lượng với một con tiểu Dương Đà chứ?

Có phải là lý giải sai không nhỉ?

“Trả lời.” U Nghiên không kiên nhẫn mà mở miệng thúc giục.

Diệc Thu hoàn hồn, phát hiện U Nghiên thật sự đang hỏi ý kiến của nàng, đáy lòng liền cảm thấy ấm áp vài phần, nghiêng đầu chớp chớp mắt với U Nghiên, nghiêm túc đáp: “Cái này mà cần phải hỏi nữa à? Ngươi ở đâu thì ta ở đó.”

U Nghiên nghe xong, ngóng nhìn Diệc Thu lúc lâu mới dời ánh mắt đi, khẽ “ừ” một tiếng.

“Ta… Ta đi ra ngoài ‘đẩy mạnh tiêu thụ’ cái mũi của ta đây!” Diệc Thu dò hỏi.

“Ừ.”

Được cho phép, tiểu Dương Đà khều cửa, nghênh ngang đi ra cửa phòng.

【 Độ thiện cảm của U Nghiên +10 】

Diệc Thu:!!!

Trong chớp nhoáng tiểu Dương Đà đứng đơ ở trên hành lang lầu hai của khách điểm.

Sau một lát sững sờ, nàng nhìn thoáng qua bảng thuộc tính với tâm trạng không dám tin tưởng.

Sau dấu hai chấm của dòng độ thiện cảm của U Nghiên thình lình xuất hiện con số “1005”.

Giang Vũ Dao nghe thấy tiếng động, kéo cửa phòng ra, liếc mắt một cái liền thấy tiểu Dương Đà đứng ở trên hành lang vẫn chưa nhúc nhích: “Tiểu dương, chúng ta dự định sẽ xuất phát đi đến thành phía đông để tra tung tích ma vật vào ngày mai, Bạch cô nương nói sao?”

Diệc Thu nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua Giang Vũ Dao, lại nhìn thoáng qua độ thiện cảm.

Nàng không muốn đẩy mạnh tiêu thụ cái mũi của mình nữa!

Nàng phải biến thành người! Phải biến ngay bây giờ!

Tiểu Dương Đà nghĩ vậy liền uốn éo cơ thể, tung ta tung tăng quay trở về phòng U Nghiên.

Giang Vũ Dao: “……?”

Cửa phòng mới vừa đóng lại bị tiểu Dương Đà mở ra lần nữa, U Nghiên theo quán tính nhìn sang phía cửa một cái.

Rồi sau đó nàng hỏi: “Về nhanh vậy sao?”

“Đợi lát nữa rồi đi cũng chưa muộn!” Diệc Thu nói, đá cánh cửa sau lưng, tung ta tung tăng nhảy tới bên cạnh U Nghiên với vẻ mặt tràn đầy vui mừng.

Nàng ngửa đầu, mỉm cười, đôi mắt nhỏ tròn xoe trợn to, nhìn U Nghiên với cõi lòng chờ mong.

Độ thiện cảm đủ rồi, đã đến lúc U Nghiên truyền công cho nàng.

Nàng chờ, chờ rồi lại chờ, chờ đến lúc sự chờ mong phai nhạt, chờ đến nụ cười tươi trên mặt tắt lịm đi, U Nghiên vẫn ngồi bên cạnh bàn, nhàm chán đùa nghịch chậu thiên hương quế mới vừa được ôm từ cửa số đến bàn vào giữa trưa.

Mày Diệc Thu không khỏi nhíu nhíu, đưa mắt trừng chậu thiên hương quế.

Không…

Điểu nữ nhân ngươi đừng nghịch nó nữa, nó có vui gì đâu!

Ngươi liếc mắt nhìn ta một cái đi!

Tiểu Dương Đà của ngươi mới vừa vượt qua 1000 độ thiện cảm nè, chẳng lẽ không vui bằng nghịch một chậu hoa sao!

Còn nghịch nữa, ngươi còn ngồi đó nghịch nữa!

Tiểu Dương Đà đứng bên cạnh càng coi càng bực bội, thở hồng hộc đưa mặt tiến sát đến bồn hoa, há mồm ngậm lấy một đóa hoa nhỏ trong đó, bắt đầu nhấm nuốt với vẻ mặt không vui.

“Đừng quậy.” U Nghiên đẩy nhẹ cái đầu xù xù lông của nàng, đồng thời cũng thuận tay vỗ vỗ gáy nàng.

Diệc Thu nghe xong tức giận hít một hơi thật sâu, phun cánh hoa trong miệng ra đất, đứng dậm chân tại chỗ nửa ngày rồi sau đó nằm bệt xuống lăn qua lăn lại vài lần, bắt đầu phát ra tiếng kêu “hừm” ý chỉ “bây giờ ta cực kỳ không vui”.

U Nghiên rốt cuộc nhịn không được nữa mà rút Xuy Tuyết bên hông ra, trói tiểu Dương Đà đang cáu kỉnh kia lại.

“Dở chứng hả?”

Diệc Thu nằm ngửa trên mặt đất, bị cây roi dài trói đến mức không động đậy được, chỉ đành quật cường nâng cổ lên nhìn U Nghiên rồi hung dữ rống lên câu: “U Nghiên! Có phải ngươi đã quên mất thứ gì rồi đúng không?”

“Cái gì?” U Nghiên bình tĩnh hỏi.

“Độ thiện cảm đủ rồi!” Diệc Thu xoắn người hét lên.

U Nghiên nhìn Diệc Thu trầm tư một lát, bỗng nhiên nghiêng người tới, ngồi chống cằm, không mặn không nhạt mà chậm rãi nói với nàng ba chữ.

“Nói tiếng người.”

“……”

Diệc Thu không khỏi rơi vào suy tư.

Tính sai rồi, điểu nữ nhân căn bản không biết chuyện về độ thiện cảm này.

Rồi giờ nàng phải làm cách nào để uyển chuyển nhắc nhở điểu nữ nhân —— ngươi cũng đã đủ thích ta vậy nên truyền công cho ta đi đây?

– —o o—-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.