Tiểu Dương Đà

Chương 61: Dương Đà dựa điểu



Buổi chiều hôm ấy, tiểu Dương Đà bị trói tới mức không thể cử động cố gắng ngẩng cổ nhìn chằm chằm chủ nhân nhà mình suốt một lúc lâu.

Cuối cùng bởi vì mỏi cổ, nàng dứt khoát gục đầu xuống, nằm ngửa ra đất, rơi vào trầm tư.

Nàng nhắc U Nghiên về độ thiện cảm, U Nghiên lại bảo nàng nói tiếng người.

Nói thật thì cũng không phải là nàng không muốn nói tiếng người, nàng thật sự đã cố gắng tự hỏi rất lâu nhưng kết quả lại phát hiện ra một sự thật hết sức phũ phàng —— nàng hoàn toàn không biết phải giải thích “hệ thống”, “độ thiện cảm” là cái gì để U Nghiên hiểu rõ hơn được.

Trừ cái này ra, nàng còn bi thương phát hiện thêm một chuyện.

Đó chính là lời mà hệ thống từng hứa hẹn với nàng, nàng không thể yêu cầu U Nghiên tới giúp nàng thực hiện được.

Tức giận, càng nghĩ càng tức giận.

Nghĩ trăm lần đều cảm thấy do cái hệ thống hố cha kia sai!

“Hệ thống, ngươi đi ra cho ta!”

【 Đây đây. 】

“Chẳng phải nói đủ độ thiện cảm là sẽ thành người sao?”

【 Cũng không hẳn là vậy! 】

“Ngươi gạt ta! Ngươi là đồ lừa đảo!”

【 Thuộc tính cần để hoá người ≠ Đủ thuộc tính có thể hoá người. 】

Lợi hại lắm, vô cùng lợi hại.

Hoá ra là cái hệ thống hố cha này ở đây để chơi chữ với nàng!

Mà câu nhắc “thuộc tính cần hoá người” này ngay từ đầu lại có nghĩa là “để hoá người cần phải có ít nhất như vậy”, cho dù kiếm đủ chỉ số thì cũng mới chỉ thỏa mãn được điều kiện hệ thống đưa ra, còn muốn có thể chân chính hoá người thì phải tìm cơ hội khác?

Mệt mỏi, không muốn cười nữa.

Bây giờ nàng chỉ muốn thỏa sức hô một đợt “666”, sau đó lại giơ ngón cái ở hai tay hai chân lên để khen ngợi đứa bé lanh lợi thiếu mắng này.

(*) 666 – 六 六六: từ này có cách phát âm tương đồng với trâu, bò 牛 – Niú; ý chỉ lợi hại, ngầu lòi, trâu bò.

Đến nỗi mạch truyện chính rồi hoá người gì gì đó, nàng chẳng còn tâm trạng để mà suy nghĩ nữa.

Tiểu Dương Đà mất niềm tin về đời nằm lẳng lặng trên đất như một cái “bánh chưng” lông trắng.

Không lâu sau, U Nghiên đứng dậy bước từ từ đến bên cạnh nàng, ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón trỏ chọt nhẹ hai cái vào chiếc bụng nhỏ của nàng.

Dưới sự kiềm chế Diệc Thu vặn vẹo cơ thể thành hình trái chuối, ngửa cổ trừng mắt nhìn U Nghiên nhưng không hề có ý muốn nói chuyện.

“Sao không nói tiếp?” Đầu ngón tay U Nghiên phất qua cái bụng của tiểu Dương Đà, cong mi cười hỏi, “Ta quên cái gì?”

Tiểu Dương Đà không đường tránh thoát, bất mãn đành phải xì xào một tiếng, nói: “Ngươi không quên gì cả, là do ta nhớ nhầm!”

U Nghiên lại hỏi: “Vậy ngươi nhớ nhầm cái gì?”

Diệc Thu nhất thời không biết trả lời thế nào, mở to hai mắt trừng U Nghiên hồi lâu, cuối cùng vì quá tủi thân mà nhắm mắt lại: “Ngươi trói ta, ta không để ý đến ngươi nữa!”

U Nghiên nghe vậy cười khẽ một tiếng, ngón trỏ tay phải phất lên, Xuy Tuyết liền quay trở lại vòng eo nàng lần nữa.

Diệc Thu vội vàng duỗi cẳng chân, mượn lực trở mình rời xa U Nghiên, chạy đến bên mép giường nằm sấp xuống.

U Nghiên đứng dậy đi theo, ngồi xổm bên cạnh nàng lần nữa, duỗi tay xoa xoa đầu nàng, thấy nàng không nói gì bèn nhẹ nhàng bóp gáy nàng vài cái.

Diệc Thu nằm liệt trên mặt đất, nói với giọng điệu bất chấp tất cả: “Chơi hoa của ngươi đi!”

Ý cười ở đáy mắt U Nghiên không giảm, một tay túm lấy cổ sau của tiểu Dương Đà, một tay bẻ khuôn mặt nhỏ chứa đầy kinh ngạc sang một bên để đối diện với mình.

Rồi sau đó, nàng cúi người về phía trước, tiến đến bên cái tai nhòn nhọn của tiểu Dương Đà.

Nghiền ngẫm nói khẽ với nàng một câu.

“Ngươi không cảm thấy mấy ngày gần đây ngươi càng lúc càng làm càn sao?”

Giọng U Nghiên rất bình đạm nhưng ngón tay tinh tế giữ chặt cái gáy của tiểu Dương Đà lại vô cùng mạnh mẽ.

Diệc Thu không khỏi rùng mình.

Vốn dĩ nàng còn muốn tiếp tục giận dỗi, nhưng suy xét đến chuyện độ thiện cảm vượt qua 1000 không dễ, nàng lập tức từ bỏ.

“Ta… Ta sai rồi được chưa?” Ánh mắt của tiểu Dương Đà cực kỳ tủi thân.

“Sai chỗ nào?” U Nghiên lại hỏi tiểu Dương Đà cái câu “hóc búa” ấy nữa.

Tiểu Dương Đà im lặng một lúc lâu mới dẩu dẩu miệng, trả lời: “Chỗ nào cũng sai hết!”

Vào lúc đó, đáy mắt U Nghiên dường như có kinh ngạc chợt lướt qua, có lẽ là không dự đoán được cách nhận sai của tiểu Dương Đà nhà mình càng ngày càng khéo đưa đẩy.

Sau một thoáng kinh ngạc, U Nghiên buông lỏng cổ Diệc Thu, đứng dậy ngồi lên mép giường, dùng mũi chân đá nhẹ hai cái vào mông Diệc Thu: “Còn không mau đi ngửi giúp bọn họ, nếu không ngày mai biết đi đâu đây?”

Diệc Thu đứng dậy, bất mãn dậm dậm chân, xoay người chạy ra khỏi phòng.

Ngày gần đây U Nghiên rất ít ra cửa, nhưng Diệc Thu chắc chắn với năng lực của điểu nữ nhân, chỉ cần thiệt tình muốn bắt con chim Ế kia, cho dù không ra khỏi cửa cũng có thể cảm ứng được một phương hướng cụ thể.

U Nghiên nói cái mũi Dương Đà thính, vậy cái mũi Dương Đà nhất định phải thính.

U Nghiên nói đi theo hướng mặt trời lặn, vậy cái mũi Dương Đà liền đánh hơi đi về hướng mặt trời lặn.

Bởi vì hai lần trước thiết lập thành công hình tượng “cái mũi thính”, nên vào lúc này cái mũi nhỏ của Diệc Thu vừa hành động, Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên đang định đến nhà hai vợ chồng Lạc thị tìm kiếm tung tích ma vật liền thay đổi chủ ý.

Không thể không nói, lúc này vai chính tuổi còn trẻ nên hơi non chút, ngay cả lời nói của một con Dương Đà cũng tin.

May nàng không phải là con Dương Đà xấu xa, nếu không chuyện xưa chắc sẽ rất dễ BE.

Và sau khi xác định được phương hướng, ba người một Đà rời khỏi quán trọ đã ở hồi lâu, bắt đầu bước lên một lữ trình hoàn toàn mới.

Mà trong lữ trình hoàn toàn mới này, thứ duy nhất tiểu Dương Đà cần phải làm chính là hoá thân thành Thảo Nê Cẩu, thi thoảng ngửi hoa, ngửi cỏ, ngửi bùn đất rồi sau đó dẫn mọi người đi theo phương hướng U Nghiên đã chỉ.

Ra khỏi thành Mạch Thuỷ, một đường về phía tây, đi xe ngựa suốt sáu ngày, vào một nơi hoang vu thưa thớt dân cư.

Nơi này tên là Vu Châu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, ban ngày vô cùng nóng bức nhưng tới ban đêm lại cực kỳ rét lạnh, nơi nhìn đến đều là cỏ hoang sườn núi, ít có cây cối núi sông, vừa nhìn liền biết đây cũng chẳng phải là nơi thích hợp để ở lâu dài.

Tương truyền, đây là nơi vận rủi bị thiên hỏa thiêu rụi, những người từng sinh sống ở đây theo mỗi một thế hệ đã sớm di dời suốt một đoạn năm tháng dài dòng.

Diệc Thu nhớ mang máng, nữ ba ác độc trong nguyên tác đã từng nhắc tới nơi này nhiều lần, làm người đọc cho rằng nơi đây có ẩn ý, nhưng đợi đến kết thúc, nơi thần bí này vẫn chưa hề xuất hiện trong chính văn dù chỉ một lần.

Hay là do vai ác của nguyên tác bãi công, nữ ba ác độc thành công đảm nhiệm vị trí vai ác, cho nên dưới sự thiết kế của nữ ba cốt truyện mới này mới bắt đầu triển khai?

Suy nghĩ kỹ càng thì thấy rất có khả năng.

Nhưng mà hiện tại Diệc Thu lại không có tâm trạng để tự hỏi hướng đi của cốt truyện, bởi vì nơi đây thật sự quá nóng!

Nơi này nóng nực tới mức cho dù có linh lực của U Nghiên trong cơ thể, Diệc Thu cũng vẫn sinh ra ảo giác như mình đang tắm ở phòng xông hơi.

Giờ này khắc này, Lạc Minh Uyên đang đánh xe ngựa ở bên ngoài, bên trong xe ngựa có hai nữ tử ngồi đối diện vô cùng yên tĩnh cùng với một con Dương Đà sống dở chết dở.

Diệc Thu thề với trời, nàng dùng cái từ sống dở chết dở này để mô tả không hề khoa trương một tí nào.

Linh lực của U Nghiên cực kỳ mạnh mẽ, nóng bức cùng giá lạnh ở nhân gian hoàn toàn không lọt được vào mắt nàng.

Có lẽ Giang Vũ Dao sẽ cảm thấy rất nóng, nhưng dù sao nàng cũng là người tu hành, hiển nhiên sẽ có tâm pháp làm nội tâm thanh tịnh.

Còn tiếu trư chân đang lái xe ở ngoài kia…

Tiểu Dương Đà mới lười đi quan tâm đến một tên nam nhân thúi có nóng hay không!

Tiểu Dương Đà chỉ biết nàng một không có linh lực hộ thể, hai không có tâm pháp tĩnh tâm.

Nàng thật sự, vô cùng không thích cái nơi này!

Vì để cho bản thân mát mẻ một chút, tiểu Dương Đà bị cái nóng làm cho choáng đầu đến suýt ngất mạnh dạn tiến sát cơ thể vào người U Nghiên.

Mày U Nghiên không khỏi nhíu lại, theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng không chịu nổi tiểu Dương Đà nhà mình quá dính người, vừa dán lên người nàng liền cọ tới cọ lui.

Diệc Thu biết hành vi ấy của mình rất có khả năng sẽ bị U Nghiên đánh, nhưng bây giờ nóng đến mức không để tâm được nhiều như vậy.

Cơ thể U Nghiên lúc nào cũng lạnh lẽo, ngay cả vật liệu may mặc trên người cũng lạnh, đặc biệt là vào lúc nóng, chỉ cần dính vào người U Nghiên sẽ cảm thấy thoải mái rất nhiều.

Loại cảm giác này làm nàng không thể không nhắm mắt, yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Cơ thể lông xù xù của tiểu Dương Đà tại nơi nóng bức này quả thực tựa như một ngọn lửa. Mà ngọn lửa nhỏ này lại đột ngột chui vào lòng U Nghiên, còn hay trở mình ngáp dài hết lần này đến lần khác.

Tay U Nghiên vẫn đặt ở giữa trán tiểu Dương Đà.

Ai cũng chưa phát hiện ra đầu ngón tay nàng có vài sợi linh lực vô cùng mỏng manh, chui qua giữa mày đi vào trong cơ thể tiểu Dương Đà từng li từng tí, rồi sau đó chậm rãi lưu động khắp nơi trong linh mạch.

Tiểu Dương Đà ngủ ngon lành, hoàn toàn không để ý đến tiếng nhắc nhở của hệ thống.

Đột nhiên, cỗ xe ngựa dừng lại.

Giang Vũ Dao đang ngưng thần tụ khí ở kế bên vội mở hai mắt, U Nghiên lập tức thu hồi linh lực, khẽ vuốt ve lông tơ trên cổ tiểu Dương Đà.

“Sư tỷ, Bạch cô nương!” Lạc Minh Uyên ở ngoài xe ngựa la lớn, “Ngựa… Bỗng dưng không chịu đi!”

Giang Vũ Dao nghe vậy, nhanh chóng đứng dậy đi vài bước rồi nhảy xuống xe ngựa, nheo mắt nhìn về phía trước.

Sau đó, lòng bàn tay nàng ấn vào giữa trán con ngựa kia.

Một vầng sáng hiện lên, con ngựa gục đầu xuống, bắt đầu ăn cỏ trên mặt đất.

“Phía trước hình như có thứ gì làm nó sợ.” Giang Vũ Dao nói, nhìn khắp nơi xung quanh, nhíu mày nói tiếp, “Tìm một nơi cột nó lại, con đường phía trước e là chúng ta phải tự đi rồi.”

“Dạ.” Lạc Minh Uyên đáp lời, lau mồ hôi trán, nói, “Sư tỷ, ta cảm ứng được ma khí.”

“Ta cũng cảm ứng được, nhưng nó rất mỏng manh, hẳn là cách nơi này khá xa, không phân rõ được phương hướng cụ thể.” Giang Vũ Dao nói xong quay đầu vén màn xe, hỏi U Nghiên ngồi trên xe ngựa, “Bạch cô nương, ngựa không đi nổi, chúng ta phải tự đi về phía trước, tiểu dương có vẻ không thoải mái lắm, nó có cần nghỉ ngơi thêm không?”

“Không cần.” U Nghiên nói, cười nhéo nhéo cái mũi của tiểu Dương Đà.

Tiểu Dương Đà ngay lập tức nhe răng trợn mắt tỉnh dậy từ trong mơ, mở đôi mắt nhỏ mê ly ra, ngưỡng đầu bất mãn kêu hai tiếng.

U Nghiên vò trán nàng một phen: “Dậy dậy, ăn cơm.”

“Hở? Ăn cơm thôi…” Diệc Thu mê man đứng lên, bị U Nghiên đánh mông đuổi xuống xe ngựa.

Sau khi đứng vững trên đất, Diệc Thu nhìn thoáng qua bảng thuộc tính mới phát hiện linh căn của mình đã tăng từ 200 đến 250!

Một giấc ngủ tăng lên thuộc tính, dưới bầu trời còn có loại chuyện tốt như thế này sao?

Rõ ràng là thời tiết nơi này nóng như vậy nhưng vẫn ngủ rất yên ổn, giờ phút này khi tỉnh lại cũng không hề thấy khô nóng, chẳng lẽ là U Nghiên lại độ linh lực cho nàng?

Chà, điểu nữ nhân này cũng có lương tâm đấy chứ.

Có điều…

Tại sao cái chỉ số này lại là 250 (đồ ngốc) vậy hả?

Thôi kệ, ăn cơm trước đã.

Nghĩ vậy, nàng ngẩng đầu nhìn U Nghiên, đúng lúc thấy điểu nữ nhân cũng cúi đầu nhìn nàng.

Tiểu Dương Đà nghiêng nghiêng cổ.

Điểu nữ nhân bèn mỉm cười, bắt chước nghiêng nghiêng cổ.

Diệc Thu: “Cơm đâu?”

U Nghiên: “Ngươi ngửi thử xem.”

Diệc Thu khụt khịt cái mũi, không ngửi thấy cái méo gì, nhất thời căm tức giương mắt trừng U Nghiên.

Nàng có quyền hoài nghi mình lại bị trêu chọc lần nữa.

Quả nhiên, giây tiếp theo, U Nghiên dùng ánh mắt ý bảo một phương hướng.

Tiểu Dương Đà hít sâu một hơi, tâm không cam tình không nguyện mà hất đầu chuyển sang hướng kia, cắn răng nói một câu: “Ma khí phát ra từ bên kia…”

Giọng điệu ấy, muốn bao nhiêu uể oải liền có bấy nhiêu uể oải.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.