Sau một lúc sợ bóng sợ gió, mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Diệc Thu vừa đi vừa tự hỏi, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
Nàng thừa nhận bản thân nàng rất nhát gan, hơn nữa còn thích suy diễn để tự hù dọa chính mình.
Nhưng nàng thật sự cảm thấy sự suy diễn của bản thân rất là hợp lý!
Ở một nơi bị ma khí làm ô nhiễm tới mức chim không thèm ỉa này thế mà lại có một con chó con đen thùi lùi đang nằm ngủ, hơn nữa còn ngủ rất ngon lành thì hợp lý sao được?
Ngay lúc nàng đang mở miệng muốn nói gì đó, cụ thể là vừa rồi, tất cả mọi người bao gồm cả U Nghiên đều bảo nàng đừng làm quá mọi chuyện lên.
Cũng chính vì lý do đó, nàng đem hết sự sợ hãi nén chặt trong bụng, không dám nói cũng chẳng dám hỏi, chỉ run bần bật đi theo sát bên cạnh U Nghiên.
Trực giác nói cho nàng, vào tối nay, ngay tại nơi này, chắc chắn sẽ xảy ra một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Mặc dù sau khi biến thành Dương Đà trực giác của nàng chưa từng chính xác, nhưng nó vẫn không thể ngăn cản trực giác mang đến cảm xúc lo lắng cho nàng.
Bởi vì mỗi người ở đây đều có năng lực tự bảo vệ mình, ngay cả Lạc Minh Uyên bị đồng môn sư huynh đệ cười nhạo vì không học được tâm pháp nhập môn cũng có một thân võ công cao cường.
Mà nàng thì lại khác, nàng chỉ là một con Dương Đà không có bản lĩnh gì, ngoại trừ phun được vài ngụm nước miếng khó phá vỡ được hàng phòng ngự ra, nàng thật sự không làm được gì cả. Nếu nàng gặp phải nguy hiểm, e là ngay cả tốc độ chạy trốn cũng không thể nhanh bằng tiểu trư chân bị thương chưa lành kia.
Nghĩ đến đây, Diệc Thu cầm lòng không đậu mà tiến đến gần U Nghiên hơn.
Nếu như nói ngày thường nàng chỉ đi theo U Nghiên một cách bình thường, vậy thì vào giờ phút này lại là cố gắng dính thật chặt, hận không thể trở thành một tấm thuốc cao bôi trên da chó, dán trực tiếp trên người điểu nữ nhân để cảm thấy an toàn.
Vì vậy, U Nghiên mới đi được vài bước thì bị tiểu Dương Đà lông xù xù, béo múp mềm mại ở bên cạnh đụng một chút, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, nàng không khỏi hít sâu một hơi, trực tiếp duỗi tay giữ chặt gáy của tiểu Dương Đà.
Nếu là trước đây, Diệc Thu chắc chắn sẽ vùng vẫy kịch liệt, nhưng lần này bị U Nghiên bắt lấy, nàng lại cảm thấy một sự yên tâm khó tả xiết, hoàn toàn không có ý định giãy giụa.
Một hang động lớn chung quy vẫn sẽ có cuối.
Diệc Thu cũng không biết mình bị U Nghiên kẹp cổ đi bao lâu, chỉ biết đi rồi đi, phía trước đã không còn đường.
Cuối hang động có mảnh đất trống không lớn bị một tầng kết giới phong tỏa, kết giới hiện lên một vầng hào quang chiếu sáng khắp bốn phía vách đá, nhưng bên trong kết giới lại rỗng tuếch.
“Kết giới này dùng để phong ấn gì thế?” Giang Vũ Dao đứng bên cạnh kết giới, trong ánh mắt cảnh giác kiềm chế một chút tò mò.
“Bên trong không có một thứ gì cả.” Lạc Minh Uyên đáp, cẩn thận tìm một vòng xung quanh như muốn tìm ra dấu vết còn sót lại của người đã đưa bọn đến đây, nhưng cuối cùng vẫn chưa tìm thấy gì.
Cái hang động này chỉ có một kết giới không biết đang phong ấn thứ gì đó.
“Mở nó ra đi.” Giang Vũ Dao nói.
“Đây có thể là một cái bẫy.” Diệc Thu nhỏ giọng nhắc.
“Ừm.” Giang Vũ Dao bình tĩnh đáp lời, xoay người nhìn thoáng qua Lạc Minh Uyên, sau đó nhìn sang phía U Nghiên, “Bạch cô nương, cái kết giới này vô cùng cổ quái, nếu phá vỡ cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chúng ta không muốn uổng công một chuyến. Nó đánh trọng thương sư đệ ta, hại chết cha mẹ hắn, hơn nữa còn làm hại những người thường khác trong thành Mạch Thuỷ. Bây giờ địch trong tối ta ngoài sáng, ngoại trừ bước vào bẫy rập của nó, ta không biết phải làm cách nào để làm nó xuất hiện… Cho nên dù có nguy hiểm cỡ nào, hôm nay ta và sự đệ đều sẽ thăm dò nơi này đến tột cùng. Có điều, việc này vốn không nên liên luỵ đến ngươi, ngươi có thể đưa tiểu dương…”
“Đừng nhiều lời, ra tay đi.” U Nghiên nói xong, lui về phía sau hai bước, tay phải nắm chặt, roi dài thuỷ sắc buộc ở bên hông cũng đã cầm trên tay.
Diệc Thu sợ tới mức trốn lùi về sau, tiếp theo liền nghe thấy tiếng vang khi roi dài kia quất xuống đất, sau đó vung về tầng kết giới trước mặt bằng một lực rất mạnh, một trận vang dữ dội trong khí trôi đi, kết giới nhìn như vô cùng kiên cố kia thế mà lại bị dập nát.
Một sự kinh ngạc chợt hiện lên trong mắt Giang Vũ Dao, nàng há miệng thở dốc nhưng chưa nói ra được lời nào.
Ngay vào lúc này, lại có một sợi linh hồn chưa từng bị bất kỳ kẻ nào phát hiện trước đó bay ra từ kết giới đổ nát kia.
Sợi linh hồn ấy tựa như một đốm tia lửa mỏng manh lơ lửng ở giữa không trung, như thể chỉ cần đụng nhẹ vào một chút là nó sẽ hoàn toàn vỡ vụn.
“Đây là…” Giang Vũ Dao không khỏi sửng sốt.
Giây tiếp theo, nó đột nhiên bùng cháy, bay lung tung va chạm khắp hang động như một con ruồi nhặng không đầu.
“Cẩn thận!” U Nghiên nói, roi dài trong tay vung lên, đánh về chỗ kia.
Vào khoảnh khắc roi dài đánh trúng ảnh lửa ấy, hang động trống vắng vang lên một tiếng gầm nhẹ, âm thanh nó vang vọng, đinh tai nhức óc.
Ngọn lửa vốn đã mỏng manh ngay lập tức hoá thành một ngọn lửa.
“Đây là cái gì!” Diệc Thu sợ hãi kêu lên, không ngừng dựa sát vào người U Nghiên.
Nàng sợ lửa, sợ đến mức ngay cả ăn sinh nhật dùng bật lửa châm nến đều sẽ run tay!
Giang Vũ Dao hoàn hồn, vội vàng lui đến bên cạnh Lạc Minh Uyên và U nghiên, niệm kiếm chú, dựng thẳng lên một tầng lá chắn để bảo vệ mọi người.
Ngọn lửa không ngừng bay trên không kia càng cháy càng lớn, nó va đập kịch liệt vào những thứ ở trong tầm mắt, đốt cháy xung quanh đến nóng bỏng.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ hang động giống phiếm ra ánh lửa chói mắt cứ như bị lửa đốt lên.
“Nơi này sao lại…” Đáy mắt U Nghiên hiện lên vẻ kinh ngạc, không khỏi nhíu mày thúc giục, “Đi!”
Vừa dứt lời, ngọn lửa nóng rực kia như bị triệu hồi đột ngột bay về phương hướng khi bọn họ đi vào đây.
Mọi người không kịp nghĩ nhiều, cũng vội vàng chạy ra khỏi.
“Vừa rồi là thứ gì?” Lạc Minh Uyên cả kinh hỏi.
“Là một thứ kỳ quái!” Diệc Thu hùng hùng hổ hổ đuổi theo sau ba người, bốn cẳng chân vừa ngắn vừa nhỏ chạy cực nhanh cứ như được trang bị thêm chân ngựa.
Đây là lần đầu tiên dưới trạng thái chạy vội, nàng có thể theo kịp tốc độ của ba người trước mắt này —— làm một con Dương Đà, một con Dương Đà không có tu vi cũng không biết khinh công, điều này chẳng phải dễ dàng gì!
Nàng dám thề với trời, đời này nàng chưa từng chạy nhanh như vậy, đây quả thật là bản năng sinh tồn ép ra tốc độ sinh tử!
Nhưng chạy vội chạy vội, trên con đường từng đi qua chợt truyền đến một tiếng bước chân nặng nề.
Một chút, một chút rồi lại một chút.
Cái tiếng ấy tựa như tiếng bước chân của một tên quái vật khổng lồ.
Ánh lửa phía trước ngút trời, hoàn toàn chiếu sáng hang động tăm tối lạnh lẽo này.
Bốn phía vào giờ khắc này lại trở nên rực cháy lên.
Sự sợ hãi không biết tên làm mọi người phải ngừng lại bước chân.
“Nơi vận rủi bị thiên hỏa thiêu rụi…” U Nghiên không cấm cười lạnh một tiếng, “Thì ra là nó.”
“Hả?” Giọng nói của Diệc Thu cũng trở nên run rẩy hơn.
Nàng không nhớ, thật sự không nhớ bên trong nguyên tác ngoại trừ Lạc Minh Uyên ra, còn có thứ gì có thể điều khiển lửa tạo ra loại cảnh tượng này.
Cái thứ chặn đường kia hoàn toàn đã vượt qua sự hiểu biết của nàng!
U Nghiên nhắc đến thiên hỏa thiêu rụi…
Hai chữ thiên hỏa, chẳng lẽ là đang nói về ngọn lửa mà thứ kia đang điều khiển sao?
Ở trong thể giới《 Cành Héo Úa 》từng đặt ra giả thiết, cho dù là tiên yêu thần ma, chỉ cần hồn phách bị thiên hoả thiêu đốt, bọn họ sẽ không có cơ hội sống lại và luân hồi.
Quả nhiên, đưa Giang Vũ Dao đến nơi này, chim Ế thật sự đã động sát tâm.
Nhưng Lạc Minh Uyên cũng ở chỗ này, chẳng phải con chim Ế kia rất yêu Kim Ô sao? Tình cảnh trước mắt rõ ràng là muốn giải quyết luôn hai người bọn họ mà!
Vào lúc Diệc Thu đang miên man suy nghĩ, con quái vật khổng lồ đang bước tới gần cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trong nháy mắt, Diệc Thu xem tới mức choáng váng.
Đó là một con chó, một con chó màu đen cao khoảng 4 mét.
Diệc Thu chưa bao giờ thấy một con chó lớn đến như vậy, lớn đến mức chỉ đứng ở đó cũng đủ để lấp đầy toàn bộ hang động. Phía trên bộ lông đen tuyền kia dường như có những hoa văn lửa ám sắc chậm rãi chuyển động, mỗi lần nó tiến về phía trước một bước, phía sau con đường đi ngang qua sẽ nhanh chóng bốc cháy lên ngọn lửa hồng.
“Đây là yêu quái gì…” Giang Vũ Dao nhíu mày, rót linh lực vào trong thân kiếm.
“Hung thú Họa Đấu, không ngờ nó lại bị phong ấn ở chỗ này.” U Nghiên nói, duỗi tay ngăn cản Giang Vũ Dao đang muốn tiến lên, “Đừng thể hiện, thiên hỏa có thể đốt sạch mọi thứ trên thế gian, bao gồm ba hồn bảy phách của ngươi.”
“……” Đáy mắt Giang Vũ Dao hiện lên một tia kinh hoảng, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Thế giờ phải làm sao đây?”
“Ta có thể kéo chân nó trong chốc lát.” U Nghiên nắm chặt Xuy Tuyết trong tay, rũ mi nhìn sang Diệc Thu, thản nhiên nói, “Các ngươi đưa nàng đi trước.”
“Vậy ngươi có nắm chắc mình rời đi được không?” Lạc Minh Uyên nhịn không được hỏi.
“Bớt nói nhiều, một là đi hai là chết.” U Nghiên dứt lời, vỗ vỗ gáy tiểu Dương Đà, “Chạy nhanh đi, ta sẽ theo sát phía sau.”
“Ừm!” Diệc Thu gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.
Nàng không lo lắng cho U Nghiên chút nào, bởi vì lấy bản lĩnh của điểu nữ nhân, cho dù không giải quyết được con chó đen kia, sau một lúc kéo chân chắc chắn cũng sẽ dễ dàng thoát thân.
Vào thời điểm này, không sợ U Nghiên kéo không được, chỉ sợ Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao là kẻ ngốc nghếch, làm cách nào cũng không chịu bỏ lại đồng đội, một hai phải chơi cái trò “đồng sinh cộng tử” ngu ngốc kia.
May mà khi đối mặt với chuyện chênh lệch thực lực tuyệt đối, Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên xem như vẫn tỉnh táo, cũng không hề đưa ra loại lựa chọn làm người tức tới nghẹn thở này.
Có điều, con đường đằng trước quả thật đã trở thành một biển lửa…
“Ta, ta phải đi qua bằng cách nào đây? Ta sẽ bị nướng chín mất!” Tiểu Dương Đà không thể ngăn lại sự run rẩy trong giọng nói.
Giây tiếp theo, Diệc Thu chỉ cảm thấy thân thể chợt mất đi trọng lượng, khi lấy lại tinh thần Lạc Minh Uyên đã vác nàng ở trên vai, lao thẳng về “biển lửa” phía trước.
Trong phút chốc, bả vai gầy gò của thiếu niên cộm vào bụng khiến nàng hơi khó chịu, nhưng nàng nào dám không biết xấu hổ đi bắt bẻ? Vết thương trên người tên nhóc này vẫn chưa lành hẳn đâu!
“Tiểu trư chân ngươi có bị gì không!”
“……”
“Ngươi là người tốt! Về sau ta sẽ ăn ít lại, tranh thủ giảm béo!”
“…… Không cần.”
Thấy có người chạy về phía mình, Họa Đấu gầm nhẹ một tiếng, nâng chân trước lên, tát về hướng này.
“Á á á!” Tiểu Dương Đà bỗng nhiên hét lên như tiếng heo bị chọc tiết.
Tưởng chừng như cơ thể Dương Đà của mình đã bị tát thành đống thịt nát nướng chín, một cái bóng xanh lam chợt lóe lên, đánh bay cái chân chó khổng lồ sắp hạ xuống kia ra mấy thước.
Con chó đen to tướng không kịp đứng vững liền bước loạng choạng sang bên cạnh.
Toàn bộ hang động thậm chí còn rung chuyển hai lần như xảy ra cơn động đất.
“Đi mau!” Giang Vũ Dao vung kiếm chém về phía trước, chém ngang ngọn lửa đỏ trên mặt đất, xông thẳng về phía trước.
Diệc Thu ngoẹo cổ nhìn phía sau, chỉ thấy U Nghiên bay giữa không trung, roi dài trên tay, roi ảnh chói mắt cứ như dệt thành một cái lưới lớn, vây khốn Họa Đấu ở trong đó.
Khoảnh khắc ấy, nàng bỗng dưng lại cảm thấy bóng dáng mảnh khảnh kia tựa như một sát thần đẫm máu bước ra từ bên trong địa ngục.
Hoàn toàn không khớp với bộ dáng ở trong trí nhớ của nàng.
Sau một lúc hoảng hốt ngắn ngủi, nàng nhìn bóng dáng Họa Đấu rồi bi ai ba giây.
—— Đêm nay qua đi, e rằng ngươi chỉ còn là một con chó chết.