Mệt quá đi, rõ ràng là con Dương Đà vậy mà mỗi ngày đều phải trải qua chế độ công tác 007 giống hệt như xã súc.
(*) Chế độ công tác 007: là chế độ làm việc từ 0 giờ đến 0 giờ, một tuần 7 ngày không được nghỉ ngơi.
Cấp trên xinh đẹp lúc nào cũng khi dễ, áp bức nàng bởi vì hai ngày nay có tác phong hành sự quá quái đản nên đã bị đối thủ cạnh tranh đánh cho rớt đài, hai ngày tiếp theo sẽ đến chỗ của Mạnh Bà để đăng ký đi đầu thai, làm người một lần nữa.
Thân là một tiểu Dương Đà 007 trung thành, lúc này hiển nhiên là nàng sẽ không lựa chọn nương nhờ vào người khác.
Mặc dù tính tình của cấp trên xinh đẹp hay sáng nắng chiều mưa, nhưng mỗi khi tâm trạng tốt nàng vẫn đối xử tốt với nàng, trước lúc rơi đài còn đưa nàng thoát khỏi vòng vây bão tố một cách an toàn.
Cũng chính vì lý do ấy nên nàng quyết định đi theo cấp trên xinh đẹp xuống địa phủ để báo danh.
Địa phủ của thế kỷ 21 rất mới, khác xa so với những gì nàng từng được thấy, không thể không làm người cảm thán một câu, xã hội đang phát triển, khoa học kỹ thuật đang tiến bộ.
Thí dụ như, đèn đường được lắp ở hai bên đường đi đến suối vàng, nhìn từ xa là đã thấy sảng sủa.
Hay thí dụ như, canh Mạnh Bà đã chuyển từ bát sang hộp đựng, nghe nói là đóng gói bằng máy móc, vô cùng tiện lợi, mà Mạnh Bà cũng tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
Ngoài ra, các nhóm quỷ sai cũng đã sử dụng di động, mà dương gian có tín hiệu của dương gian, âm phủ có tín hiệu của âm phủ, mục đích phục vụ ở hai nơi cũng không tương đồng.
Có điều gần đây con đường luân hồi có hơi đông đúc, mọi người lấy số xếp hàng, đội ngũ xếp vô cùng vô cùng dài, qua hai ba ngày chưa chắc đã đến lượt.
Cũng may địa phủ của thế kỷ mới rất có nhân tính, bọn họ lập một cơ sở kinh doanh suối nước nóng ở bên cạnh suối vàng, làm nàng và cấp trên xinh đẹp có thể vừa tắm suối nước nóng vừa chờ tới lượt đầu thai.
Tiểu Dương Đà mệt mỏi hồi lâu cuối cùng cũng được thả lỏng một phen trước khi đi đầu thai.
Suối nước nóng, lâu rồi mới có thời gian ngâm mình ở suối nước nóng.
Khà…
Nhiệt độ nước ở đây thật là thoải mái.
Tiểu Dương Đà nhắm hai mắt, dựa vào đá cuội của suối nước nóng, toàn bộ cơ thể đều ngâm ở bên trong, chỉ có cái cổ dài ngoằn cùng cái đầu nhỏ là để lộ ra khỏi mặt nước ấm áp.
Đã quá đi, nếu cấp trên xinh đẹp có đôi mắt thon dài cùng đầu tóc nhuộm đỏ theo lối riêng kia cũng tới ngâm thì không biết sẽ mặc kiểu áo tắm gì đây.
Dáng người của nàng thật sự rất đẹp.
Nhưng mà vì sao ngâm một hồi lại cảm thấy phỏng chân vậy kìa?
Tiểu Dương Đà cảnh giác mở bừng mắt, chỉ thấy bên trong “suối nước nóng” bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều gia vị nấu lẩu, hơn nữa nơi nàng đang ngâm cũng không còn là suối nước, mà là một cái nội sắt rất to, bên cạnh nồi sắt có một con chó con đen xì đang phồng má, không ngừng thổi lửa dưới đáy nồi!
Thảo Nê Mã! Nàng sẽ bị nấu chín mất!
Vì sao chứ, vì sao chết rồi mà nàng vẫn không thể trốn khỏi vận mệnh trở thành nguyên liệu nấu ăn chứ…
Tiểu Dương Đà càng nghĩ càng thương tâm, nhịn không được mà dùng bốn cẳng chân nhỏ đá kịch liệt, bắt đầu giãy giụa điên cuồng trong nồi lẩu.
“Á…” Lạc Minh Uyên bỗng nhiên kêu rên một tiếng.
Triều Vân đang pha thuốc trên bàn nghiêng đầu nhìn thoáng qua: “Không sao chứ?”
“Không sao ạ.” Lạc Minh Uyên hơi ngửa người ra sau theo bản năng.
Hắn im lặng nhìn tiểu Dương Đà đang giãy giụa kịch liệt trước mặt một lát rồi sau đó vươn đôi tay, mỗi tay bắt lấy hai chân, dùng sức đè lại bốn cẳng chân đá loạn xạ của tiểu Dương Đà.
“Đừng nấu, đừng nấu! Ta không ngon đâu!” Tiểu Dương Đà trở mình sợ hãi hét lên.
Chiếc cổ dài của nàng dựng thẳng, vừa vùng vẫy bốn chân bị ấn xuống, vừa mở to đôi mắt tràn đầy hoảng sợ ra, trong tình huống tứ chi bị người trói chặt, tư thế đó của nàng trông có vẻ vô cùng buồn cười.
Nàng nhìn chằm chằm hai cặp chân nhỏ của mình với vẻ mặt đờ đẫn, còn đầu óc thì lại chứa đầy ký ức về giấc mơ kỳ kỳ quái vừa nãy.
Nàng cảm thấy có lẽ nàng đã hoá ngu rồi, là do bị điểu vai ác đang bãi công ở thế giới này chi phối không đủ nhiều sao? Tại sao ngay cả nằm mơ sang thế giới khác cũng phải bị nữ cường điểu ở chốn công sở chi phối vậy chứ?
Từ từ, nàng hôn mê lúc nào thế?
Trước khi hôn mê đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Dương Đà suy tư “hừm” một tiếng, rơi vào hồi ức ngắn ngủi.
Nàng nhớ rồi, bọn họ gặp phải hung thú Hoạ Đấu trong một hang động kỳ quái ở Vu Châu, U Nghiên vì yểm hộ cho mọi người chạy trốn mà lưu lại cản ở đằng sau một mình.
Đầu óc nàng động kinh, vốn dĩ có thể thoát khỏi vậy mà lại không muốn sống quay trở về.
Sau đó, Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên cũng trở về, cơ thể nàng bỗng nhiên biến lớn, chở U Nghiên chạy trốn, nào ngờ thể lực tiêu hao quá nhanh liền biến thành số “0” không rõ nguyên do.
Rồi sau đó, nàng ngất xỉu.
Trước khi ngất xỉu, hình như nàng thấy Lạc Minh Uyên bị Hoạ Đấu đánh tơi bời…
Vậy nàng có lẽ là đã chết rồi.
Giây tiếp theo, Diệc Thu bắt gặp ánh mắt mờ mịt của Lạc Minh Uyên.
Rồi giây tiếp theo, sự hoảng sợ trong mắt nàng cũng dần dần hoá thành mờ mịt.
Sao nàng lại ở trên giường?
Lạc Minh Uyên ngồi xổm trước giường nàng, hơn nữa còn giữ chặt chân nàng làm gì?
Cứ thế, một người một Đà mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng tiểu Dương Đà nghiêng đầu chớp chớp mắt.
“Không, không hiểu nên muốn hỏi tí… Đây là địa phủ à?”
“Đây là Hi Thành.” Triều Vân cười nhạt đứng dậy, bện tóc dài của nàng rủ trước ngực, trong tay bưng cối thuốc, đi vài bước rồi ngồi xuống mép giường, tay phải trắng nõn buông chày giã thuốc ra, xoa nhẹ hai cái lên chiếc đầu xù xù lông của tiểu Dương Đà, “Ngoan một chút, chân nhỏ đừng nhúc nhích, trước tiên rửa sạch sẽ rồi đổi thuốc cho ngươi được không?”
Diệc Thu nghe vậy bèn nhìn xuống bốn cẳng chân đang bị đè của mình, rồi ngẩng đầu nhìn Lạc Minh Uyên, lúc này mới phát hiện mặt bên trái gần đôi mắt hắn có một cái vết đỏ bằng với kích thước chân Dương Đà.
Vậy là, vừa nãy nàng… Đạp hắn một chân?
Chết tiệt! Đánh người không vả mặt, chỉ nằm mơ thôi mà sao nàng lại có thể đá vào mặt người ta…
May mà vết đỏ kia khá nhạt, không rõ ràng lắm nên có thể giả vờ không biết.
Tiểu Dương Đà nghĩ vậy, chớp chớp mắt bày ra vẻ mặt vô tội, quay đầu về phía Triều Vân rồi gật đầu liên tục, nhỏ giọng giải thích: “Vừa nãy ta mơ thấy ác mộng, ta mơ thấy con chó đen kia muốn nấu ta thành đồ ăn…”
Lạc Minh Uyên nghe vậy, muốn bật cười nhưng lại ngại nên nhất thời buông lỏng bốn chân của tiểu Dương Đà ra, cúi đầu cố nén ý cười, tiếp tục chà lau cái cẳng chân bị phỏng kia.
“Shhh ——” Chân tiểu Dương Đà không tự giác run rẩy một chút.
Triều Vân vuốt vuốt lông tiểu Dương Đà, nói: “Nó sẽ hơi đau, ngươi cố chịu đựng một chút.”
“Ừm…” Diệc Thu ngoan ngoãn gật gật đầu, như chợt nhớ đến điều gì nàng vội nhìn thoáng qua bảng thuộc tính.
Linh căn giảm xuống còn hai trăm.
Nhưng mà dòng “Độ thiện cảm của U Nghiên” lại thình lình xuất hiện một con số kinh người ——6005!
Diệc Thu chợt cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt một chút, nàng vội vàng nhìn về phía Triều Vân, lo lắng hỏi: “U… Chủ nhân của ta đâu? Nàng còn, còn…”
“Nàng không có vấn đề gì, bây giờ đang ngủ.” Triều Vân nhẹ giọng trả lời.
“Ừm!” Hai mắt tiểu Dương Đà bỗng chốc sáng ngời.
Tốt quá đi! U Nghiên còn sống!
Quả nhiên tai hoạ thường để lại ngàn năm, một đại vai ác không có chết dễ dàng như vậy được.
Có điều Họa Đấu lợi hại như thế, mọi người sống sót bằng cách nào?
Mà Triều Vân tại sao lại xuất hiện ở đây?
Trong lúc nàng hôn mê, rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện?
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Diệc Thu giương mắt hỏi.
“Cũng được năm ngày.” Triều Vân đáp.
“Năm ngày!” Diệc Thu không khỏi kinh ngạc, nàng không hề bị thương gì, sao lại hôn mê lâu như vậy?
“Ngươi đúng là không sợ chết chút nào.” Triều Vân vỗ về lông tơ trên cổ tiểu Dương Đà, nhíu mày hỏi, “Chiêu thức đi ngược dòng yêu lực để biến ảo hình thể là ai dạy ngươi?”
Ngược, ngược… Đi ngược dòng yêu lực?
Tuyệt, hèn gì lúc ấy lại cảm thấy mệt mỏi và khó chịu như vậy!
Cái hệ thống này đúng là bảo tài, tính ra là nàng nhặt được quỷ rồi phải không?
(*) Bảo tài, nhặt được quỷ: dùng để châm chọc, cười nhạo một người làm những chuyện quá ngu xuẩn. Câu gốc là “xx là một nhân tài, xxx nhặt được bảo rồi”.
Diệc Thu nghĩ vậy, thở dài một hơi, tiếp tục hỏi: “Con chó lớn kia đâu? Đã chết rồi à?”
Nàng nghiêng đầu nhìn Lạc Minh Uyên: “Ngươi giết con có đen kia rồi hả tiểu trư chân?”
“Ta? Không có khả năng…” Lạc Minh Uyên lắc lắc đầu, “Ta ngất xỉu, lúc tỉnh lại thì đã ở chỗ này rồi, là lục sư tỷ đã cứu chúng ta.”
“Ta xuống núi rèn luyện, đi đến Hi Thành, nghe nói ngày ngày này Vu Châu ở gần đó không yên được bình lắm nên mới đi đến thăm dò một phen, yêu ma không gặp mà chỉ thấy mấy người các ngươi đang nằm nửa sống nửa chết.” Triều Vân nói, nhíu nhíu mày. “Các ngươi rốt cuộc đã trêu trọc thứ gì? Một đám đều bị thương thành như vậy.”
“Ngươi còn thấy thứ gì nữa không?” Diệc Thu bắt đầu miêu tả không chút khoa trương, “Có một con chó đen rất lớn, đi đến đâu cháy đến đó, còn biết phun lửa!”
Triều Vân nghe xong cũng chỉ lắc lắc đầu: “Lúc mà ta chạy đến, ngoại trừ các ngươi ra ta chưa từng thấy thứ khác.”
Diệc Thu nghe vậy không khỏi sửng sốt, sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, trong lòng đã đoán ra được vài phần.
Ở trong tiểu thuyết gốc, Triều Vân vẫn luôn là nữ hai si tình, ầm thầm bảo vệ nam nữ chủ, nàng sẽ không ở bên cạnh nam nữ chủ thời thời khắc khắc, nhưng viễn vĩnh sẽ theo dõi ở nơi tối tăm, cho dù có phải trả giá nàng cũng sẽ không dễ dàng nói ra chân tướng.
Hoạ Đấu kia hung tàn như vậy, sao có thể buông tha cho bọn họ?
Lúc nguy nan, chắc chắn là Triều Vân ra tay cứu giúp mọi người!
Hợp lý, cái này rất hợp lý.
Lạc Minh Uyên vỗ vỗ cẳng chân Diệc Thu: “Xong rồi, bôi thuốc đi.”
Diệc Thu bị hắn vỗ một cái mới phát hiện ra một vấn đề.
Lạc Minh Uyên đang rửa chân cho nàng!
Ngay lúc nãy, con trai cưng của Thiên Đế, Thái Tử Thiên giới đang rửa chân cho nàng!
Mà giờ này khắc này, cái chân nhỏ của nàng lại bị Triều Vân cầm lên, bắt đầu bôi thuốc.
Cứu mạng, Mộc thần Thiên giới thế mà lại đang bôi thuốc cho cái chân nhỏ của nàng!
Một con Thảo Nê Mã như nàng có tài đức gì mà được đãi ngộ như vậy chứ!
Liệu có giảm thọ không trời?
Tiểu Dương Đà run bần bật mà nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình bôi thuốc, thấy chân nhỏ bị băng gạc bọc từng vòng từng vòng, dây thần kinh đang căng chặt mới nới lỏng ra một chút.
Lạc Minh Uyên và Triều Vân vừa mới rời đi, nàng liền nhảy xuống giường.
“Á ——”
Vào lúc bốn chân chạm phải mặt đất, trong đầu nàng chỉ có duy nhất một chữ —— đau!
Tiểu Dương Đà khập khiễng lắc mông đi ra phòng.
Đây là một tiểu viện không lớn, chỉ có mấy căn phòng, nàng đi đến dò xét từng căn phòng một, chẳng mấy chốc ở căn phòng thứ ba nàng liền tìm được U Nghiên.
Diệc Thu thả nhẹ bước chân, đi từ từ đến bên mép giường.
Hiếm khi U Nghiên nằm ở giữa giường, nàng có vẻ ngủ rất ngon, vết thương trên người cũng được băng bó rất kỹ càng.
Diệc Thu thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được duỗi cổ, cọ hai cái lên mu bàn tay U Nghiên.
Cọ xong tay nhỏ, tiểu Dương Đà ngẩng đầu lên, chỉ một cái chớp mắt nàng liền bắt gặp ánh mắt thâm thuý của U Nghiên.
“U Nghiên…” Diệc Thu sửng sốt nửa ngày, lúc này mới hoàn hồn, sợ hãi hỏi, “Ngươi bị ta đánh thức hả?”
“Ngươi…”
“Ta?” Tiểu Dương Đà nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc.
“Ngu…” U Nghiên nhíu nhíu mày, duỗi tay lung tung xoa bóp lông tơ sau cổ tiểu Dương Đà với sức lớn hơn thường lệ.
Diệc Thu rướn cổ lại gần hơn, hiếm lắm mới an tĩnh ngoan ngoãn thuận theo U Nghiên một lần.
Sau khi xoa bóp xong, U Nghiên nhìn nàng một lúc lâu.
Cuối cùng, nàng cong cong mi, hỏi: “Ngươi muốn… Trở thành người, đúng không?”
– —o o—-