Diệc Thu cũng chẳng thể nói rõ vì sao trong khoảng thời gian ở chung này, nàng càng ngày càng tò mò về U Nghiên.
Nàng tò mò về quá khứ, tò mò về những suy nghĩ thật lòng của U Nghiên, muốn biết bên ngoài sự vô tình tàn nhẫn được miêu tả trong tiểu thuyết, điểu nữ nhân khẩu thị tâm phi này rốt cuộc còn cất giấu một bộ mặt như thế nào.
Nhưng U Nghiên sẽ không nói, nàng cũng không dám hỏi nhiều.
Thí dụ như, nàng vẫn luôn cảm thấy U Nghiên và Thiên giới có thù oán, bởi vì mỗi khi nhắc đến tiên thần của Thiên giới U Nghiên đều sẽ mở miệng châm chọc, thậm chí còn từng hỏi nàng có phải đến từ Thiên giới không, giọng điệu ấy làm người ta có một loại cảm giác “ngươi dám nói phải, ta sẽ hầm ngươi liền”.
Tuy hai giới Thiên Ma đối lập đã lâu, khinh thường lẫn nhau là chuyện hết sức bình thường, nhưng cảm xúc giữa sự căm ghét và coi khinh trước nay đều không hề giống nhau.
Nếu có thể, nàng thật sự rất muốn biết về quá khứ của U Nghiên, muốn biết điều gì đã biến U Nghiên thành một người gặp chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, cho dù bên cạnh là bạn cùng chung hoạn nạn nàng cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng người đó.
Mà về vấn đề này, nàng cũng chỉ thuận miệng hỏi và chưa từng có quá nhiều hy vọng sẽ được đáp lại.
Bời vì đó chẳng qua chỉ là một bài hát thiếu nhi, sao có thể đáng giá nhận được lời hứa hẹn hệ trọng từ U Nghiên?
Mỗi người đều có bí mật trong lòng, U Nghiên gạt nàng, nàng cũng gạt U Nghiên.
Chuyện nàng không muốn nói, U Nghiên chưa bao giờ hỏi nhiều, chuyện U Nghiên không muốn nói, nàng cũng không muốn miễn cưỡng.
Nhưng ngay khi nàng quyết định trực tiếp bỏ qua thì U Nghiên đáp lại, tuy chỉ là một chữ ngắn ngủn cũng đã đủ khiến nàng kinh ngạc và kinh hỉ.
“Vậy, có thể nói cho ta nghe được không?” Nàng cẩn thận hỏi, đôi mắt vốn đã thích ứng với bóng tối trong phòng cứ thế nhìn chằm chằm vào U Nghiên.
Nàng sợ bỏ sót mỗi một biểu cảm trên mặt U Nghiên, cũng sợ bản thân mạo muội tới gần sẽ làm U Nghiên cảm thấy không khỏe.
Còn U Nghiên thì lại nhắm mắt trầm mặc trong chốc lát, nhàn nhạt nói: “Hoá ra ngươi không biết.”
“Ta?” Mày Diệc Thu hơi hơi nhíu, tiến lên ghé sát vào mép giường, nhỏ giọng hỏi, “Sao ta có thể biết được? Tại sao ngươi lại cảm thấy ta có thể biết? Ngươi lại đang ngầm hoài nghi ta…”
“Không có.”
“Chắc chắn có!”
U Nghiên mở hai mắt, bổ sung: “Không có ‘lại’.”
Diệc Thu bắt đầu phân tích kỹ càng ba chữ này một lúc, nhất thời không mở miệng.
Không có “lại”, vậy tức là “vẫn luôn” sao?
Diệc Thu hít sâu một hơi, rồi nặng nề thở ra, giải thích một cách nghiêm túc: “Ta thề, ta không có quan hệ gì với Thiên giới, nếu có ta sẽ chết ở trong miệng ngươi, bị ngươi tiêu hoá ở trong bụng!”
U Nghiên bật cười nói: “Không tệ, đúng là ngay cả chết ngươi cũng không muốn rời khỏi ta.”
Mắt Diệc Thu không khỏi trợn trắng lên —— vị Ma Tôn đại nhân này hình như tự luyến quá thì phải?
Nàng cạn lời, không biết nên tiếp tục nói lời gì cho phải, đành ngẩn người nhìn U Nghiên.
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, U Nghiên nhìn về phía Diệc Thu, hỏi hai vấn đề.
“Ngươi có tin trên đời này có người sinh ra đã là một tai họa không?”
“Ngươi cảm thấy, tiên yêu thần ma có gì khác nhau?”
“Hả?” Diệc Thu sửng sốt hai giây, lúc này mới muộn màng nhận ra, U Nghiên dường như đang muốn nói gì với nàng.
Nhưng nàng nên trả lời hai vấn đề này như thế nào đây?
Diệc Thu tự hỏi một hồi lâu mới ngập ngừng trả lời: “Ta không hiểu mấy thứ đó lắm… Nhưng ta nhớ rõ, Giang Vũ Dao từng nói, yêu có thể tu tiên, thần có thể đọa ma, thị phi thiện ác trước nay đều chỉ ở trong lòng, phải xem sức mạnh trong tay dùng để bảo vệ hay là dùng để huỷ diệt…”
“Nếu mỗi người đều như vậy, trên đời cũng đã không chia ra tiên yêu thần ma.” Giọng điệu khi U Nghiên rất bằng phẳng, “Nhưng trên thực tế, không phải vậy.”
Nàng nói, từ trước đến nay thiện ác trên thế gian này chưa bao giờ rõ ràng.
Chính phái nhân gian chỉ ai là tà, người đó là tà.
Tiên thần Thiên giới chỉ ai là ma, người đó là ma.
Có người, sinh ra đã được định sẵn là tai họa, cho dù cố gắng, nỗ lực thay đổi hay sử dụng sức mạnh của mình thế nào đi chăng nữa thì cũng vẫn không thể được “thiện” bao dung.
Nàng chính là kẻ như thế.
“Tại sao?” Diệc Thu nhịn không được mà truy hỏi.
“Tại sao? Ta cũng muốn hỏi tại sao…”
Tại sao có người vừa sinh ra đã không giống với người thường?
Tại sao chỉ vì sự khác biệt mà xứng đáng bị người khác chán ghét?
Tại sao… Người kia lại là nàng?
“Ngươi biết một con Khâm Nguyên bình thường lớn cỡ nào không?”
“Ngươi nói, nhỏ như uyên ương vậy…” Diệc Thu nghiêm túc nhớ lại những gì U Nghiên đã từng nói qua.
“Ta còn nói với ngươi, chúng nó đi đến đâu cũng không được hoan nghênh.”
“Ừm, ta nhớ rõ.” Diệc Thu gật gật đầu, “Vì thế nên ngươi cố gắng tu luyện, muốn một ngày nào đó sẽ lớn như chim Bằng trong trong truyền thuyết, không bao giờ bị người bắt nạt nữa.”
Nàng nhớ rõ, ngày ấy U Nghiên giết một người, máu bắn lên khắp người nàng, rồi sau đó đưa nàng đến tắm rửa ở một con suối nhỏ trong rừng và cũng chẳng biết vì sao lại đột nhiên hỏi nàng một câu: “Ngươi muốn lớn lên không?”
Bây giờ nghĩ lại, đó là lần đầu tiên U Nghiên nhắc đến chuyện trước đây, chỉ tiếc rằng nói đến một nửa nàng đã không còn nói tiếp.
“Ta lừa ngươi.” Nói rồi, U Nghiên nhìn vào trong đôi mắt chứa đầy kinh ngạc của Diệc Thu, cười cười, “Không được hoan nghênh chỉ có một mình ta.”
“A…”
“Ta là một ma thai.”
“……” Diệc Thu không nói nên lời.
Nàng lẳng lặng nhìn U Nghiên như muốn tìm ra được một chút cảm xúc khác thường từ vẻ ngoài bình tĩnh ấy, nhưng lại thấy U Nghiên nằm yên đó, nhắm hai mắt.
“Nghe người ta nói, cha mẹ ta rất yêu nhau, ở trong núi Côn Luân cũng được xem như là một cặp vợ chồng làm người yêu thích và đáng ngưỡng mộ… Nếu ta là một đứa trẻ bình thường, có lẽ bọn họ sẽ được hạnh phúc cả đời.” U Nghiên nói, “Đáng tiếc, ta không phải.”
“Ta ấy à, sinh ra đã là tai họa, mang theo một cơ thể ma khí tà sát đi vào thế gian này, sinh sôi gặm cắn máu thịt của mẫu thân mới có thể tồn tại và thuận lợi ra đời…”
U Nghiên nói, nàng bò ra bằng cách cắn xé từng tất từng tất thịt trong cơ thể của mẫu thân.
Tựa như… Khoảnh khắc bướm phá kén, vỗ cánh bay ra ngoài, mà phía sau chỉ còn dư lại một lớp vỏ rỗng đã bị tàn phá.
Nàng là Khâm Nguyên đầu tiên ở trong núi Côn Luân, cũng là con duy nhất vừa sinh ra đã có được sức mạnh cường đại.
Nàng giáng thế, cùng với sự tử vong của mẫu thân và nỗi tuyệt vọng của phụ thân.
Nàng là “ma” được sinh ra ở tiên sơn, là bất tường, là tai họa, đáng lẽ phải chết vào ngày mới sinh ấy, nhưng lại được một vị thần minh cứu, dùng thần lực phong ấn ma khí trong cơ thể nàng.
Vị thần mình kia nói với nàng, ma thai có tấm lòng phàm cũng không phải là tai họa, tâm tồn thiện niệm có thể sẽ được trời đất bao dung.
Nàng tin.
Nhưng trời đất này chưa từng tin.
Phụ thân đối xử với nàng vô cùng đạm bạc, tuy chưa bao giờ bỏ rơi nhưng mỗi lần nhìn nàng từ đằng xa, ánh mắt ấy vẫn luôn chất chứa đầy sự chán ghét.
Những tiên yêu linh thú ở trong núi cũng cực kỳ chán ghét nàng, núi Côn Luân to như vậy nhưng không một ai là không xa lánh nàng.
Bọn họ nói, ngay cả chính mẹ đẻ của mình nàng còn ăn, nàng chính là Khâm Nguyên độc ác nhất trên thế gian, nàng đụng vào cỏ cây đều sẽ héo chết, chim bay cá nhảy đi ngang qua bên người nàng cũng sẽ mất đi tánh mạng của mình.
Bọn họ nói, nàng là ma, trời sinh đã là ma.
Nhưng nàng không muốn làm ma, nàng không muốn…
“U Nghiên…”
“Đáng lẽ ta nên biết sớm hơn, núi Côn Luân chính là nơi Tây Vương Mẫu che chở, sao có thể bao dung một ma đầu?” U Nghiên không khỏi cười lạnh một tiếng, nói, “Sống ở núi Côn Luân hơn 500 năm, ta chưa từng làm gì cả, ta chỉ cố gắng, cố gắng tồn tại dưới sự chán ghét của mọi người, nhưng sự tồn tại của ta cũng đã là sai lầm… Vào ngày sinh của Tây Vương Mẫu, đám tiên thần Thiên giới kia chỉ vì một cái gương mà phán tử hình cho ta.”
“Cái, cái gương gì…”
“Gương nát.” Nói đến đây, mày U Nghiên nhíu nhíu, im lặng hồi lâu rồi mới nói tiếp, “Vậy nên, ta đi Ma giới… Thật tốt, là nơi cá lớn nuốt cá bé, không có nhiều chính nghĩa dối trá và thiện niệm ép người ta đến mức không thở nổi.”
Nàng nói, thật sạch sẽ.
So với Côn Luân, so với nhân gian, nơi tối tăm tràn ngập chết chóc và máu tanh ấy cũng thật sạch sẽ.
Chuyện xưa U Nghiên kể đến đây liền kết thúc.
Nàng lược bỏ rất nhiều chi tiết, khi kể ra lại nhẹ nhàng bâng quơ, hiển nhiên không muốn kể thêm.
Diệc Thu không dám hỏi tiếp, chỉ biết mờ mịt ngơ ngác mà nhìn U Nghiên, muốn mở miệng an ủi, rồi lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Căn phòng đen nhánh bỗng dưng trở nên im ắng vài giây.
Không lâu sau, U Nghiên hít sâu một hơi, mở mắt hỏi: “Có phải thấy những gì tên nhóc kia trải qua ở kiếp này có nhiều phần tương tự với ta lắm phải không?”
Sau một lúc im lặng, Diệc Thu khẽ “ừ” một tiếng.
Nàng biết, U Nghiên đang nói đến Lạc Minh Uyên.
Thân phận bán yêu lại lớn lên ở trong tiên môn, ai cũng khinh khi, xem thường, đâu đâu cũng bị người trào phúng và xa lánh.
Hèn gì có một ngày, U Nghiên nhìn mặt trời đang dần dần lặn ở đằng tây, nói ra một câu cảm thán làm người liên tưởng như đang thương hại Lạc Minh Uyên.
Thì ra, ngày ấy U Nghiên đang nhớ về bản thân của lúc trước.
Có lẽ, U Nghiên buông sát niệm, giúp đỡ Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao đến tận đây cũng chẳng phải vì nhàm chán hay vì bị chim Ế chọc giận.
“Hắn may mắn hơn ta.”
“……”
Dù sao cũng là nam chủ nguyên tác, bên cạnh có nữ chủ giúp đỡ, phía sau có nữ hai che chở, cho dù đoạn sau của truyện hắn nhập ma cũng chưa từng bị thế gian vứt bỏ hoàn toàn —— ít nhất Thiên Đế còn muốn cứu hắn, ít nhất Câu Mang còn muốn cứu hắn.
Nhưng năm đó, dường như không có người muốn cứu U Nghiên.
Là nàng đã tự trốn khỏi núi Côn Luân rồi đến Ma giới một mình sao?
Vậy trong suốt quá trình đó, rốt cuộc nàng đã chịu bao nhiêu đau khổ, đã chịu đựng bao nhiêu lần cửu tử nhất sinh…
Có lẽ, nàng kháng cự chuyện bị người đụng vào, vẫn luôn dựa vào vách tường khi đi ngủ là bởi vì nàng đã trải qua quá nhiều ngày ngày đêm đêm không có cảm giác an toàn.
Đột nhiên Diệc Thu lại không đành lòng nghĩ tiếp nữa, nàng chỉ nhẹ nhàng cầm lấy tay trái lạnh lẽo của U Nghiên.
Nàng nhận thấy U Nghiên muốn rút tay ra theo bản năng nên lại dùng thêm sức để giữ chặt hơn nữa.
Sau một khoảng lặng im ngắn ngủi, U Nghiên không hề bài xích đôi tay nhỏ ấm áp kia, lông mi dài của nàng cụp xuống, trầm giọng nói: “Ngươi còn có thể đưa ra một yêu cầu.”
“Tạm thời ta vẫn chưa nghĩ ra được.” Diệc Thu nhỏ giọng đáp.
“Vậy nó sẽ hết hiệu lực, ngủ đi.” U Nghiên nói.
“Không được, ngươi chờ một lát để ta nghĩ đã.” Diệc Thu nhíu nhíu mày, ra sức nhéo nhéo tay U Nghiên, “Không được ngủ!”
“Vậy ngươi nghĩ nhanh lên.”
“Ừ…”
Nghĩ, nghĩ, nghĩ…
Vấn đề muốn hỏi đã hỏi xong, chi phí ăn mặc cũng không cần sầu, nên hỏi thêm vấn đề bây giờ?
“Ta đột nhiên không nghĩ ra được.”
“Vậy ngủ đi.”
“Ta còn có một câu muốn nói!” Diệc Thu vội nói.
“Nói.”
Diệc Thu do dự một chút, nói: “Ngươi cực kỳ tốt, trời đất không tin, ta tin.”
Đêm hôm đó, nàng nắm tay nàng, nhỏ giọng thầm thì với nàng ——
“Ta cũng không chỉ thích ngươi có chừng ấy thôi.”
– —o o—-