Tiểu Dương Đà

Chương 83: Hành vi trẻ trâu



Phải nói là câu hỏi này của U Nghiên khó hiểu thật, Diệc Thu suy nghĩ rất lâu mà vẫn chưa hiểu ra ý đồ thật sự của câu hỏi này là gì.

Sau một lúc do dự ngắn ngủi, Diệc Thu chép chép miệng, thành thật trả lời mà không hề có bất kỳ cảm giác nguy cơ nào: “Đương nhiên là muốn rồi!”

Một con bạch lộc vừa sạch sẽ vừa ưu nhã vừa ôn hoà, hơn nữa còn mang theo ánh sáng nhu hoà thì thử hỏi ai lại không muốn cưỡi và cảm nhận một chút cơ chứ?

Nhìn thấy vật đẹp mọi người thường sẽ có xu hướng muốn đến gần, đây là cái thường tình của con người, không có gì phải xấu hổ khó mở miệng cả.

Nhưng mà, vào khoảnh khắc Diệc Thu mở miệng đáp lại, đột nhiên U Nghiên khẽ cười một tiếng, không nói hai lời bèn buông lỏng tay trái đang ôm eo Diệc Thu ra.

Phải biết rằng, cánh tay U Nghiên ôm Diệc Thu có chứa linh lực, như vậy vừa không làm đau Diệc Thu khi ôm vừa có thể giữ chặt làm cả người Diệc Thu không tụt xuống dưới.

Giờ này khắc này, cái tay kia chỉ mới hơi buông lỏng cũng đã làm thân thể Diệc Thu tụt xuống dưới vài phần, cảm giác mất trọng lực ấy lập tức nảy lên khiến nàng hoảng sợ như hồn muốn lìa khỏi xác, nàng cuống quít hét toáng lên rồi vội vàng vươn đôi tay, ghì chặt lấy cơ thể U Nghiên như cố bám víu vào thân cây để sống sót khi cơn hồng thuỷ ập đến.

Không ngoa khi mà nói rằng, không có linh lực của U Nghiên tương trợ nàng sẽ cảm thấy bản thân mình như gánh nặng ngàn cân, nhỡ mà sức lực trên tay hao hết khả năng cao là nàng sẽ rơi từ trên trời xuống bất cứ lúc nào.

“U Nghiên! U Nghiên! Ngươi đừng làm ta sợ!” Trong lúc nhất thời, Dương Đà tiểu yêu la hét thảm thiết không ngừng, hốc mắt lập tức cũng ngập đầy nước mắt.

U Nghiên nhìn người trong lòng mình, khóe môi hơi hơi cong lên vài giây, sau đó lại đặt tay lên eo nàng thêm lần nữa.

Cảm giác an toàn quen thuộc ấy đã trở lại nhưng Diệc Thu vẫn nhất quyết không chịu buông tay.

Nàng gắt gao ôm chặt lấy U Nghiên, cái mũi khụt khịt không ngừng, mặc cho nước mắt rơi từng giọt từng giọt, không bao lâu liền ướt đẫm vạt áo trái của U Nghiên.

“Được rồi, đừng khóc nữa.” U Nghiên cười an ủi, “Sẽ không ném ngươi xuống đấy thật đâu, Xuy Tuyết vẫn còn trên người ngươi mà.”

Diệc Thu tự nhận mình không phải người thích khóc, cũng chưa bao giờ để mắt đến vai chính thích khóc trong tiểu thuyết, nhưng vừa nãy nàng lại khóc khi bị U Nghiên dọa như vậy, nước mắt ào ào rơi xuống, dù cố kìm nén thế nào thì nó cũng vẫn không chịu quay trở về.

Nàng thật sự đã bị doạ chết khiếp, cái cảm giác sợ hãi ấy suýt chút đã khiến trái tim nhỏ vốn yếu ớt của nàng bay khỏi lồng ngực.

Nàng biết U Nghiên sẽ không thả nàng xuống dưới, nhưng nàng vẫn không ngăn lại được nỗi sợ hãi trong lòng…

“Ta… Ta không muốn khóc…” Nói rồi, Diệc Thu chợt nấc lên một cái, đôi mắt đỏ hoe ngước lên, hít hít cái mũi, tiếp tục nói, “Là, là thứ này nó, nó tự rơi xuống…”

Dứt lời, nàng lại hít hít cái mũi, vươn tay dụi dụi đôi mắt, cắn răng cố nhịn lại.

Cố nhịn cố nhịn, rơi xuống hai giọt nước mắt.

Cố nhịn cố nhịn, cơ thể lại hơi hơi co rúm, đánh nấc một cái rồi nước mắt rơi tiếp.

Thấy dáng vẻ ấy của Diệc Thu, U Nghiên hơi hoảng hốt, vội vàng thu hồi ý cười trên mặt lại: “Lần sau ta sẽ không như vậy.”

“… Ta không tin ngươi.” Diệc Thu nhỏ giọng nói, tiếp tục hít hít cái mũi lần nữa.

U Nghiên vội vàng biến ra một chiếc khăn tay, đưa đến trước mặt Diệc Thu.

Diệc Thu trở tay hất văng ra, lấy một chiếc khăn khác từ trong linh túi, dùng sức hỉ hỉ mũi, rồi sau đó gấp gọn lại, siết chặt trong tay của mình.

“Lại giận nữa hả?” U Nghiên nhỏ giọng hỏi.

“Không có!” Diệc Thu rống lên một cách dữ dằn.

“Rõ ràng là có.” U Nghiên khẳng định chắc nịch.

“Đó chẳng phải là do lỗi của ngươi sao!” Diệc Thu nghiến răng nhỏ giọng lẩm bẩm.

U Nghiên nghĩ nghĩ, nói: “Do ngươi muốn cưỡi lộc trước.”

Diệc Thu hít sâu một hơi, hỏi ngược lại: “Muốn cưỡi lộc thì làm sao nào!”

“Ta mang ngươi bay, ngươi còn chưa hài lòng?” U Nghiên nhíu nhíu mày, một tia không vui hiện lên trong mắt.

“Ngươi…” Diệc Thu ngước mắt đang định phản bác lại thì thấy vẻ mặt U Nghiên còn tủi thân hơn vẻ mặt của mình, nhất thời nói không thành lời.

Cái gì vậy nè? Chẳng phải nàng chỉ muốn thử xem cảm giác được cưỡi lên lưng thần thú thượng cổ Phu Chư một chút thôi sao?

Lúc trước nàng đi du lịch xa nhà, gặp ngựa ở thảo nguyên, gặp lạc đà ở sa mạc, bởi vì giá cả không đắt nên nàng đều sẽ thử cưỡi một lần để xem cảm giác nó như thế nào.

Vậy mà tại sao khi đến nơi này, trước mắt có một con bạch lộc, nàng vừa chỉ mới nghĩ một chút, còn chưa cưỡi lên mà đã chọc U Nghiên không vui rồi?

Rốt cuộc điểu nữ nhân đang tủi thân cái gì?

Gì mà “ta mang ngươi bay, ngươi còn chưa hài lòng” chứ?

Bộ đang ghen đấy hả? Ăn giấm của một con bạch lộc với một con Dương Đà tiểu yêu á?

Có lầm không vậy, điểu nữ nhân dù gì cũng là một Ma Tôn mà? Sao lại có thể ấu trĩ như vậy chứ?

“Ngươi…” Diệc Thu nghẹn họng một hồi lâu, cuối cùng lau nước mắt, kinh ngạc hỏi, “Ta, ta suy nghĩ một chút cũng không được luôn hả?”

“Không được.” U Nghiên đáp.

“……” Diệc Thu không khỏi cắn cắn môi.

Điểu nữ nhân thật là bá đạo, trước đây không cho nàng xem trai xinh gái đẹp, bây giờ lại không cho nàng nghĩ đến chuyện cưỡi thú khác… Trên đời này, liệu có còn việc nàng được phép làm không?

Tức quá đi, đột nhiên cảm thấy máu trong cơ thể đang sôi sùng sục lên.

Diệc Thu cáu giận, quay đầu sang một bên, không thèm nhìn U Nghiên nữa.

Nàng quyết định!

Đúng vậy, nàng vẫn luôn đưa ra cùng một quyết định —— Nàng không muốn để ý đến U Nghiên nữa, ít nhất trước khi dùng cơm sẽ không để ý.

Sau khi Diệc Thu hạ quyết tâm, bầu không khí giữa nàng và U Nghiên nhanh chóng trở nên trầm xuống, trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía chỉ còn lại tiếng gió thổi không ngừng thoảng qua bên tai.

Có điều sự im ắng ấy cũng không diễn ra lâu lắm.

Nàng bỗng nhiên nghe thấy U Nghiên nhỏ giọng nói một câu: “Ta chưa từng mang người khác bay qua bao giờ.”

Giọng điệu ấy nghe thì rất thản nhiên, nhưng chẳng hiểu sao lại mang theo một cái mùi cực kỳ tủi thân.

Diệc Thu quay đầu lại nhìn thoáng qua U Nghiên theo bản năng, thấy vẻ mặt nàng bình thường mới hoài nghi bản thân mình vừa sinh ra ảo giác.

Vào lúc nàng đang tự hoài nghi về bản thân, U Nghiên lại bình đạm nói một câu: “Ngươi là người đầu tiên.”

“À… Hả?” Diệc Thu đáp lời một cách thẫn thờ ngơ ngác, mà U Nghiên cũng không hề nói thêm gì nữa.

U Nghiên bay rất nhanh, vì vậy gió thổi qua khuôn mặt cũng trở nên rất lớn.

Diệc Thu vô thức rụt rụt cổ, chợt có một vầng sáng hiện lên, không ngờ chiếc áo lông vũ ngày hôm qua lại xuất hiện ở trên người nàng, chặn đi cái lạnh lẽo của gió to mang đến.

Diệc Thu nhìn thoáng qua chiếc áo trên người mình, rồi sau đó nhìn thoáng qua U Nghiên đang ôm mình.

Khoé mắt U Nghiên nhìn lướt qua, thấy ánh mắt Diệc Thu rốt cuộc đã nhìn về phía mình, khoé miệng nhịn không được mà hơi hơi nhếch tạo thành một độ cong khó thấy được.

Diệc Thu bắt giữ được độ cong đó, đáy lòng chợt dâng lên một tia nghi ngờ.

Nàng há miệng thở dốc, muốn nói rồi lại thôi hơn nửa ngày.

U Nghiên nhịn không được hỏi: “Có chuyện muốn nói?”

Diệc Thu nhíu nhíu mày, lại hất đầu sang hướng khác.

Hôm nay đã quyết tâm trước khi dùng cơm mới để ý đến điểu nữ nhân rồi, giờ không thể vì một chiếc áo mà dễ dàng tha thứ được.

Nghĩ vậy, bụng nàng đột nhiên kêu “ọt ọt ~” một tiếng.

U Nghiên nghe xong, nghiêng đầu nhìn Diệc Thu một cái, hỏi: “Đói bụng à?”

Diệc Thu: “……”

Nàng im lặng nuốt nước miếng, sau đó thấy tay phải của U Nghiên biến ra một bọc chà bông gói lá sen, đưa đến trước mặt nàng: “Ăn lót bụng trước, đợi lát nữa tìm một cái trấn nào đó rồi ăn thêm một bữa nữa cho no.”

“Ừ.” Diệc Thu nhỏ giọng đáp lời, buông lỏng tay trái đang ôm U Nghiên một cách cẩn thận, cứ mãi xác định U Nghiên đã ôm mình kín mít mới chịu buông hẳn hai tay ra, tiếp nhận bọc chà bông mà U Nghiên đưa tới, mở dây thừng được cột ra, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng nhỏ.

Ăn rồi ăn, mới vừa cảm thấy miệng có chút khô, U Nghiên bèn đưa một túi rượu chứa đầy rượu gạo đến.

Diệc Thu ngẩn người, duỗi tay nhận lấy, đang tự hỏi nên mở nút bằng cách nào thì thấy U Nghiên thuận tay mở nút ra rồi.

Coi bộ “dịch vụ hàng không” của điểu nữ nhân chu đáo thật đấy…

Diệc Thu uống hai hớp rượu gạo, sau đó trả túi rượu về.

Lúc đưa nó vào lại linh túi, U Nghiên nhẹ giọng hỏi một câu: “Còn giận ta không Diệc Thu?”

Câu hỏi này đến quá bất ngờ làm Diệc Thu sửng sốt một hồi lâu, hơn nửa ngày vẫn chưa biết trả lời thế nào.

U Nghiên chưa bao giờ hỏi nàng như vậy.

Trước đây, mặc kệ nàng giận dỗi ra sao, U Nghiên dường như sẽ không thèm quan tâm dù chỉ là một phân một hào, nửa câu an ủi cũng chưa từng có.

Nhưng hôm nay, tại sao U Nghiên lại quan tâm đến cảm xúc của nàng chứ?

“Ta… Ta có đang nằm mơ không vậy?” Diệc Thu ngước mắt nhìn về phía U Nghiên, hỏi với vẻ mặt mờ mịt, “Ngươi đang… Dỗ ta đấy hả?”

U Nghiên sửng sốt một chút, sau khi lấy hoàn hồn nhanh chóng bày ra vẻ mặt hờ hững: “Thuận miệng nên hỏi!”

“Ò~” Diệc Thu đắc ý nhướng mày cười, nói, “Thuận miệng nên hỏi à~~”

“……” U Nghiên vô thức chuyển dời tầm mắt.

Diệc Thu thấy ánh mắt né tránh của U Nghiên, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác vui mừng, cầm lòng không đậu mà bật cười thành tiếng.

Mày U Nghiên nhíu nhíu lại, đoạt lấy bọc chà bông trong tay nàng.

Diệc Thu: “Ơ…”

Giây tiếp theo, chà bông bị U Nghiên bỏ vào linh túi.

Diệc Thu nghiến răng, lấy mứt hoa quả đang ăn dang dở trong linh túi của mình ra, vừa mới chuẩn bị ăn U Nghiên lại giơ tay đoạt lấy, bỏ vào linh túi.

Diệc Thu: “Ngươi!”

Mắt nàng trợn to lên, trong mắt viết đầy kinh ngạc.

Trời đất ơi, hành vi trẻ trâu gì thế này?!

“U Nghiên, ngươi như vậy không đúng tí nào!” Diệc Thu nhíu nhíu mày, bày ra vẻ nghiêm trang định dạy bảo lại hành động trẻ con của đại vai ác hơn 3000 tuổi trước mắt.

Chợt, U Nghiên chau chau mày.

“Sao vậy, bộ ta không được ý kiến với ngươi hả?” Diệc Thu liên tục được một tấc lại muốn tiến một thước.

U Nghiên: “Im lặng!”

Hai chữ ngắn ngủn nhưng ngữ khí lại nghiêm túc đến mức kinh người, Diệc Thu nghe vậy hoảng sợ, hơn nửa ngày cũng không dám nói một lời.

Sao điểu nữ nhân đột nhiên lại trở nên nghiêm túc thế?

Đừng nói là bị chê cười vài câu nên mới tức giận nhé?

Không đúng, không giống đang tức giận lắm.

U Nghiên nhắm hai mắt lại, có vẻ như đang cảm nhận điều gì đó.

Diệc Thu há miệng đang định nói thì bỗng dưng U Nghiên giương cánh giải phóng ra một lượng linh lực, nhanh chóng thay đổi phương hướng, bay nhanh đi.

Tiệm Li và Huân Trì ở trên mặt đất trông thấy U Nghiên phóng ra linh lực cũng vội vàng xoay người đuổi theo U Nghiên.

Tình huống này không đúng lắm…

“U Nghiên! Xảy ra chuyện gì thế?!” Diệc Thu cả kinh hỏi nàng, “Chúng ta không đi Hi thành sao? Chúng ta đang đi đâu đấy?”

“Mạch Thủy!”

Diệc Thu cau mày.

Thành Mạch Thủy? Chỗ đó xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại đột nhiên trở về bên kia?

– —o o—-

– Editor: Thân gửi tới Ma Tôn U Nghiên và Dương Đà Diệc Thu sau khi ngồi edit chương này trong đêm tối hiu quạnh ?

chapter content

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.