Vào khoảnh khắc ấy, bốn phía lặng ngắt như tờ, Diệc Thu nghe xong cũng vô cùng sửng sốt.
Nàng cứ tưởng U Nghiên sốt ruột đến nơi này là vì cứu người…
Không, nói vậy không đúng, U Nghiên đúng thật là đến cứu người, nhưng người U Nghiên muốn cứu lại không phải toàn bộ Tiên Lộc Môn mà là cầm tiên Sở Thính Lan.
U Nghiên đã chứng kiến rất nhiều sự chết chóc trên đời này, đối với nàng mạng người còn chưa quan trọng bằng ngọn cỏ.
Nàng đến đây với một cơ thể chưa lành vết thương, không làm việc ác, không làm việc thiện, mà chỉ đơn giản là cứu một người.
Mà người nọ, có thể nhận được phần “vinh dự” này cũng chỉ vì cách đây không lâu, một con tiểu Dương Đà từng vô tình nhắc tới một lần, nói muốn chính tai nghe hắn gảy đàn diễn khúc.
Diệc Thu nhíu mày nhìn U Nghiên, không biết nên phản ứng như thế nào.
Trong lúc nhất thời, nàng chỉ cảm thấy tiếng lòng rối loạn, nỗi lòng giống như bị sương mù dày đặc bao phủ, hoàn toàn mất đi phương hướng để chạy trốn.
Biển lửa bốn phía lại lan đến nơi này lần nữa, ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Thính Lan, người duy nhất được U Nghiên lựa chọn, cũng là người duy nhất có thể quyết định ai sống ai chết.
Trong quá trình chờ đợi lời đáp lại, Diệc Thu vô thức nắm chặt lấy một góc ống tay áo, bên trong biển lửa nóng cháy chiếc áo lông vũ mềm mại này đã che chở cho mỗi một tấc da mỗi một tấc thịt trên người nàng.
Thật ra, nàng muốn cứu mọi người, nhưng nàng biết chỉ dựa vào sức lực hiện tại của U Nghiên sẽ không đánh bại được Họa Đấu, cứu mỗi người ở nơi này.
Các đệ tử Tiên Lộc Môn mặt xám mày tro, không ai dám nói một lời —— Chọn ra năm người là quá ít, ngoại trừ hai vị tôn giả, ba người còn lại sẽ là ai đây?
Sau một lúc yên tĩnh, Sở Thính Lan hít sâu một hơi, lui về nửa bước, nói với vẻ mặt kiên nghị: “Nhận được sự ưu ái, chỉ đành cảm ơn ý tốt của cô nương. Hôm nay cho dù phải hóa thành tro tàn, sức cùng lực kiệt Sở mỗ cũng muốn bảo vệ đệ tử của bọn ta. Nếu cô nương nguyện ý, xin hãy mang những đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong số này rời khỏi đây…”
Dứt lời, hắn bèn lôi vài đứa bé cỡ chừng mười tuổi ra, sau đó nhắm mắt thở dài một tiếng, xoay người bắt đầu gảy dây đàn.
Tiếng dây đàn vang, tiếng đàn lay động, đứng trước mặt thiên hỏa linh lực vốn không được xem là cường đại của người phàm chẳng qua chỉ như châu chấu đá xe, rồi lại không hề có ý chùn bước.
Không có người đưa ra bất kỳ dị nghị về lời này.
Ánh mắt bọn họ có thống khổ, hoặc có tuyệt vọng, mà những đứa trẻ kia thì lại khóc oà lên, la hét nhất quyết không chịu rời đi.
Diệc Thu xem ở trong mắt, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Đi hay ở không phải do ngươi quyết định!” U Nghiên nói, tiến lên muốn bắt Sở Thính Lan, sau đó lại bị Diệc Thu kéo lấy góc áo.
“U Nghiên.” Diệc Thu lắc lắc đầu, “Đừng như vậy…”
Đừng như vậy, đừng vì một câu nói của nàng mà ép một người khác vứt bỏ đi đức tin vẫn luôn giữ vững.
U Nghiên nhíu nhíu mày, sau một lát trầm mặc, tay phải siết chặt, giữ chặt Xuy Tuyết trong lòng bàn tay.
Giây tiếp theo, chỉ thấy chiếc roi dài màu xanh vung lên, đẩy lùi lửa cháy đang lan ra xa một chút.
Nhưng sức mạnh của nàng cuối cùng lại đánh thức Họa Đấu.
Chó đen có đôi mắt đỏ ấy chậm rãi đi ra từ biển lửa, thân thể cao lớn làm mặt đất phải chấn động sau mỗi bước đi.
“Lại là ngươi.” Giọng nói của thiếu nữ phát ra từ trên người con chó đen ấy, “Nói mới nhớ, ngươi cũng được xem là nửa ân nhân của ta.”
“Ngày ấy mới vừa thoát khỏi phong ấn, không được thanh tỉnh nên xuống tay hơi nặng, ngươi sẽ không để ý đâu nhỉ?” Chó đen nói, cười khẽ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, “Hôm nay ta có chuyện quan trọng trong người, nói lời cảm ơn ngày nào đó sẽ bàn lại sau, ngươi mang tiểu yêu bên cạnh rời khỏi đây đi, chớ có bị ta ngộ thương.”
Giọng nói ấy rõ ràng rất non nớt, nhưng lại mang theo vài phần tối tăm và cố chấp, từng câu từng chữ đều làm lòng người lạnh buốt.
U Nghiên xoay người nhìn Diệc Thu một cái, thấy đáy mắt nàng tràn đầy không đành lòng, tựa như hạ quyết tâm, dưới ánh mắt của mọi người nàng đi về phía trước vài bước.
“Nếu ta đã được xem như là nửa ân nhân, chi bằng đền ơn vào ngày hôm nay.” U Nghiên nói, ngừng nửa giây, nâng mi nhấn mạnh từng chữ, “Bây giờ, mời ngươi rời đi thôi.”
Giọng nàng không lớn, thậm chí có vài phần trầm thấp nhưng lại được linh lực truyền ra khắp bốn phía, cách thật xa cũng vẫn còn văng vẳng bên tai.
Họa Đấu nghe vậy, nở một nụ cười khẩy.
Tiếng cười trong veo như trẻ con lại mang theo hàm ý “huỷ diệt”.
“Ta chưa từng nói sẽ đền ơn.” Họa Đấu nói, ngâm nga hai câu ca dao không biết tên, rồi sau đó nói tiếp, “Mà dù có muốn đền ơn, chắc cũng sẽ không thèm để ý đến —— Lấy oán trả ơn đâu nhỉ.”
Nói xong, Họa Đấu phun một ngọn lửa về phía trước.
U Nghiên sải cánh giữa không trung, roi dài đánh bật ngọn lửa kia.
Giây tiếp theo, những tia lửa phân tán khắp nơi tựa như mưa rơi, bay từ giữa không trung xuống.
Ba người Giang Hiên, Mộc Thanh Sương, Sở Thính Lan nhanh chóng hợp lực dựng thẳng một lá chắn bảo vệ các đệ tử.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngắn ngủn mấy giây, U Nghiên và Họa Đấu cũng đã đánh được mấy chiêu.
Lúc trước, trong hang động nhỏ hẹp ở Vu Châu, ưu thế tốc độ vũ tộc của U Nghiên không được phát huy hoàn toàn, giờ này khắc này lại tốt hơn rất nhiều, tuy là hoàn cảnh xấu nhưng vẫn chưa hiện rõ sự thất bại nào.
Đúng vào lúc này, bên trong đám người lại truyền ra một tiếng kêu sợ hãi.
“Chim yêu! Lại thêm một con chim yêu nữa!”
Chữ “lại” này phải nói là vô cùng kích thích, vô số đôi mắt vội nhìn về giữa không trung lần nữa.
Diệc Thu ngửa đầu lên nhìn theo những cặp mắt kia, thấy đôi cánh chim màu vàng tựa như ánh lửa trên không trung, trong lòng dâng lên cảm giác vui mừng, lớn tiếng kêu to.
“Tiểu trư chân! Mau tới cứu người đi!”
Diệc Thu kêu to, làm đệ tử Tiên Lộc Môn đứng bên cạnh vui mừng khôn xiết —— Không cần biết có cứu được hay không, ít nhất con chim yêu này không tới giết bọn họ!
Chim yêu ở nơi xa bay nhanh đến, dần dần tiến sát lại dưới vô số ánh mắt chờ mong của mọi người.
Bỗng nhiên, có người cả kinh nói: “Sư tỷ! Là Vũ Dao sư tỷ!”
“Con chim, con chim yêu ấy là… Là Lạc sư đệ!”
“Lạc sư đệ là yêu! Sao hắn lại là yêu… Á!”
Một đệ tử nọ kêu to lên, sau đó đột ngột bị người đánh mạnh một cái vào ót.
“Yêu thì sao chứ! Yêu ăn gạo nhà ngươi chắc!” Diệc Thu hùng hùng hổ hổ nói, “Người khác bận trước bận sau hầu hạ các ngươi nhiều năm, vậy mà lúc trước bị yêu bắt đi lại chẳng có ai quan tâm, bây giờ các ngươi xảy ra chuyện còn muốn hắn gấp gáp quay về cứu các ngươi! Còn yêu yêu yêu nữa, yêu cái đầu ngươi chứ yêu! Ngươi làm ơn có tâm chút đi!”
Giọng nói của Dương Đà tiểu yêu không nhỏ, nói xong mấy câu mắng, không ít người đều ngậm miệng.
Không lâu sau, Lạc Minh Uyên bèn mang theo Giang Vũ Dao vững vàng đáp xuống trước mặt mọi người, Giang Vũ Dao giương mắt nhìn U Nghiên đang giao đấu với Họa Đấu ở đằng xa, cau mày nói: “Phụ thân, hai vị sư thúc! Con chó đen kia tên là Họa Đấu, hung thú thời thượng cổ, U cô nương không phải đối thủ của nó…”
Giang Hiên không dám giảm bớt sức mạnh, cố gắng chống đỡ cái chắn kia, cắn răng hỏi: “Vậy con trở về làm gì!”
“Con không thể không trở lại!” Giang Vũ Dao nói, cũng rót linh lực vào lá chắn bằng linh lực kia, “Lạc sư đệ, cứu người!”
“Tiểu trư chân, nắm bắt thời gian đưa người đi đi!” Diệc Thu gấp đến mức tiến lên đẩy Lạc Minh Uyên một chút.
Lạc Minh Uyên sửng sốt nửa giây, vội bước lên: “Sư tôn, con có thể đưa mọi người qua!”
Đáy mắt Giang Hiên thoáng hiện lên một tia vui mừng, rồi lại không che đậy được sự áy náy trong đó, suy nghĩ một lúc hắn bảo: “Minh Uyên, sư phụ và sư thúc sẽ đi cuối cùng, con đưa những người khác rời đi trước.”
Lạc Minh Uyên gật gật đầu, vội vàng bế hai đứa trẻ được Diệc Thu đẩy tới, bay về phía vách đá khác trong tiếng kinh hô của lũ trẻ.
Một bên có người ngăn Họa Đấu, một bên có người đưa qua vách núi, cảm xúc của các đệ tử Tiên Lộc Môn cuối cùng cũng hơi ổn định được một chút.
Tuy là vậy, nhưng vẫn có một số người vẫn luôn nói ra những lời tiêu cực.
“Sao Lạc sư đệ chậm vậy, lửa sắp lan đến rồi…”
“Với tốc độ như vậy, e là những người đợi không được đều sẽ chết ở đây mất!”
“Hắn sẽ không cứu ta đâu, lúc trước ta…”
Diệc Thu cắn răng mắng: “Mấy người các ngươi câm miệng đi! Có bản lĩnh thì tự mọc cánh bay qua!”
Nàng gằn giọng gào xong, lập tức không còn người lên tiếng nữa.
Tầng tầng biển lửa bị ngăn trở ở bên ngoài mấy thước, trong làn khói đặc và hơi nóng, Lạc Minh Uyên cứ bay tới bay lui hết lần này đến lần khác cũng chỉ cứu được bảy người.
Tuy nói sức lực của Lạc Minh Uyên không nhỏ, có thể đưa hai đứa trẻ cỡ mười mấy tuổi cùng một lần, nhưng người lớn tuổi hơn chút chắc chắn chỉ đưa được một người một lần.
Sức người có hạn, khi vòng vèo từ đối diện đến đây lần nữa, đầu hắn đã đổ đầy mồ hôi, vết thương cũ trên người cũng vỡ toang ra.
“Ngươi không sao…” Lời lo lắng của Diệc Thu còn chưa hỏi xong, tiểu tử kia lại mang thêm một người rời đi nữa rồi.
Cái quái gì đây trời, sao lại xuất hiện loại tình huống chết người này chứ!
Tại sao Tiệm Li và Huân Trì còn chưa tới?
Chạy trên đất chậm hơn bay trên trời nhiều như vậy sao?
Vào lúc Diệc Thu đang sốt ruột, chân trời đột nhiên đổ mưa to tầm tã, mang đến hy vọng cho mọi người.
Bờ bên kia vách đá, bạch lộc bốn sừng tản ra quang mang thanh khiết, sừng hươu trắng tinh của nàng không ngừng vươn dài ra như cành cây, tạo ra mưa rền gió dữ, sấm sét ầm ầm.
Khoảnh khắc ấy, Họa Đấu ngừng tấn công U Nghiên, ánh mắt nàng nhìn về phương xa.
“Tiệm Li…” Họa Đấu khẽ nói, nói ra cái trên trong trí nhớ.
Bạch lộc đứng nhìn chó đen từ xa xa: “Nguyệt Chước, đừng đả thương người nữa!”
“Bây giờ ngươi chỉ còn một nửa tu vi, ngươi có thể ngăn ta bằng cách nào đây?” Họa Đấu cắn răng hỏi, chợt hoá thành một ngọn lửa cháy, vụt qua bên người U Nghiên, bay đến trước mặt bạch lộc.
Chó đen khổng lồ cao lớn hơn bạch lộc quá nhiều, nàng lẳng lặng nhìn bạch lộc và thượng thần Thiên giới trước mặt mình, sau một lúc lâu, phát ra từng tiếng cười khẽ tự giễu đứt quãng.
Tiếng cười vang vọng khắp đất trời, gió hay mưa cũng chẳng hề thê lương được như vậy.
“Bây giờ, ngươi vẫn còn có khả năng cứu người từ trên tay ta sao?” Nàng hỏi, đáy mắt hiện lên sự phẫn hận, “Bây giờ, ngươi vẫn còn có khả năng phong ấn ta ngàn năm sao!”
“Nguyệt Chước, ngươi…”
“Huân Trì, ta khuyên ngươi câm miệng, ngươi đã từng đối xử rất tốt với ta, nhưng ta cũng không ngại giết ngươi đâu.” Họa Đấu nói, trên người bốc cháy lên ngọn lửa đỏ, cỏ cây xung quanh hoàn toàn bị đốt thành tro tàn.
Một vài đệ tử Tiên Lộc Môn đứng gần đó sợ tới mức không nhúc nhích được.
Huân Trì đưa bọn họ ra sau che chở, ánh mắt khi nhìn về Họa Đấu tràn đầy sự áy náy: “Đều là lỗi của ta…”
“Đúng vậy, đều là lỗi của ngươi!” Họa Đấu cắn răng chất vấn, “Chắc bây giờ ngươi hối hận lắm, hối hận lúc trước không thẳng tay giết ta đúng không?”
“Nguyệt Chước.” Bạch lộc chậm rãi tới gần Họa Đấu, giọng điệu của nàng vẫn dịu dàng tựa như trước đây, “Buông tha mọi người, ta đi theo ngươi.”
“……”
“Oán cũng được, hận cũng thế, lúc này đây, ta mặc cho ngươi xử trí…”
– —o o—-