Chương 86: Thần mộc làm cầu.
Khoảnh khắc ấy, ngoại trừ nước và lửa không liên quan suốt ngàn năm vạn năm, trong thiên địa cũng chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng.
Tròng mắt đỏ đậm của Họa Đấu lẳng lặng nhìn Phu Chư ở đối diện, mưa to cũng không tẩy được nỗi oán hận đang thiêu đốt hừng hực ấy.
“Tiệm Li, ngươi vẫn luôn như vậy.” Họa Đấu nhẹ giọng nói, “Kể từ lần đầu tiên chúng ta trông thấy nhau, ngươi vẫn luôn như vậy, để bảo vệ những người không hề liên quan đến ngươi, ngươi vẫn luôn liều mạng đối nghịch với ta.”
Giọng nói nàng nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại tựa như đá tảng, nặng nề mà vang vọng khắp cái nơi đổ nát này.
Cứ thế, nàng đứng giữa cơn mưa nặng hạt, nhẹ giọng nói ra những lời nàng vẫn luôn muốn nói với Phu Chư suốt nhiều năm qua.
“Tiệm Li, ngươi thật là lương thiện… Rõ ràng chúng ta rất giống nhau, sinh ra đã bị coi là hung thú, bị người chán ghét, bị người đuổi đi, ta hận mình không thể đốt sạch thế gian, còn ngươi lại hướng về những nhân loại và tiên thần luôn muốn chúng ta biến mất khỏi trần đời này!” Nàng nói với giọng điệu chứa đầy uất ức, “Ta đã từng, đã từng rất căm hận bọn họ, mà ngươi lại càng muốn kêu ta buông bỏ thù hận…”
“Buông, vậy buông đi… Ngươi kêu ta buông, ta liền buông, ta nghe lời đến nhường nào.” Họa Đấu nói, cơ thể khẽ nằm sấp xuống, gác cái đầu to bị mưa xối tới trước mặt Phu Chư, hạ thấp người xuống để cùng nhìn thẳng vào nhau, “Ngươi nói ta sẽ thích núi Ngao Ngạn, cũng sẽ thích hình dáng của con người… Rõ ràng, rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa là ta cảm thấy mình như có được tất cả rồi, nhưng tại sao, tại sao ngươi lại rời đi?”
“Tại sao chứ? Ngươi tốt với tất cả mọi người, nhưng tại sao lại chỉ chán ghét một mình ta?” Nàng tủi thân hỏi, một lần rồi lại một lần hỏi ra vấn đề vẫn chưa có câu trả lời suốt hai ngàn năm qua.
“Ta chưa bao giờ chán ghét ngươi…” Phu Chư muốn tiến gần về phía trước.
Ngay lúc nàng vừa tiến lên, Họa Đấu lại đứng dậy, lui về phía sau mấy bước.
“Ngươi có biết cảm giác mất đi tâm hồn, mang theo thù hận, bị nhốt ở một nơi không thấy ánh mặt trời, sống mơ màng hồ đồ hơn hai ngàn năm là như thế nào không?” Họa Đấu trầm giọng, khe khẽ nói, “Mỗi một lần ý thức được thanh tỉnh trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ta đều không kìm lòng được mà nhớ đến ngươi… Mỗi một lần nhớ đến ngươi, ta không biết mình nên oán hận, hay nên cố gắng bảo vệ sự dịu dàng ngươi từng cho ta trong quá khứ…”
Phu Chư ngước mắt nhìn Họa Đấu, há miệng thở dốc, muốn nói rồi lại thôi lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ nói ra được một câu: “Thực xin lỗi…”
Thì ra, đứa trẻ năm xưa từng muốn dùng hết toàn lực để tới gần nàng, đã bị nàng tổn thương triệt để trong nỗi cô đơn bất tử suốt hai ngàn năm nay rồi.
“Ta không cần phải vẫy đuôi lấy lòng ngươi nữa.” Họa Đấu nói, xoay người sang chỗ khác, ánh mắt nhìn về vách núi bên kia bờ, “Vài ngày trước, không biết ai đã che giấu linh tức của Kim Ô và Phù Tang khiến ta phải tìm thật lâu. May là hoà thượng chạy nhưng miếu vẫn còn đó, ta chỉ cần chờ ở đây một ngày, bọn họ cũng đã tự chui đầu vào lưới.”
(*) Hoà thượng chạy nhưng miếu vẫn còn đó (跑得了和尚跑不了庙): nghĩa là có thể tránh được nhất thời nhưng không tránh được cả đời.
“Tiệm Li, không vội, chỉ cần ta giết Kim Ô và Phù Tang, thế gian này sẽ có một chỗ để ta dung thân. Đến lúc ấy, ta sẽ phong ấn sức mạnh của ngươi, mang ngươi đi nơi đó, làm ngươi không thể rời khỏi ta nữa.” Nàng dùng giọng điệu vô cùng ngây thơ nói ra những lời tựa như ác ma, “Chẳng phải ngươi thích bảo vệ nhân loại lắm sao? Ngươi cứ thử xem, hôm nay rốt cuộc có còn bảo vệ được bọn họ không!”
Nghe đến đây, Diệc Thu cũng đã hiểu lý do vì sao Họa Đấu nguyện ý làm việc thay chim Ế.
Hai ngàn năm trước, Họa Đấu phạm phải tội tày trời, chắc chắn sẽ không thể quay về núi Ngao Ngạn được nữa, cho dù bắt được Phu Chư nàng cũng không có được một chỗ ở cố định. Lúc này, chim Ế hứa hẹn cho nàng một chỗ dung thân, điều kiện trao đổi vô cùng đơn giản, đó chính là giết chết Kim Ô và Phu Tang chưa thức tỉnh thần lực đang lịch kiếp ở nhân gian.
Diệc Thu cảm thấy Họa Đấu rất hoài niệm về cuộc sống ở núi Ngao Ngạn, nàng quá muốn một ngôi nhà, ai đồng ý cho nàng, nàng sẵn sàng để người đó lợi dụng.
Giờ này khắc này, chính là như vậy!
Thoáng chốc, sát ý quanh người Họa Đấu bùng nổ, chân trời đột nhiên xuất hiện một lốc xoáy lửa khổng lồ, mà sâu bên trong vòng xoáy là một ngọn lửa đen nằm lẳng lặng tựa như vực thẳm, nó như một con mắt nhìn chăm chú vào thế giới có thể hoá thành tro tàn vào bất cứ lúc nào này.
Bên trong lốc lửa, chợt có vô số lửa khói lũ lượt trút xuống vách núi bên kia như thiên thạch rơi.
“Nguyệt Chước!” Theo bản năng, Huân Trì định ngăn cản, nhưng rồi lại thấy cây cối bốn phía đang bắt đầu bốc cháy hắn đành phải tụ linh lực ở tay, cố gắng ngăn chặn thế lửa lan rộng.
Cùng lúc đó, Phu Chư bỗng nhiên bật người nhảy qua vách núi kế bên, ngưng tụ nước mưa thành một cây dù khổng lồ, chặn lại mưa lửa rơi từ trên không xuống.
Mưa lửa dừng ngay trên cây dù khổng lồ, chỉ nghe được tiếng xì xì bốc cháy, cả bầu trời đều là lửa và hơi nước bốc lên.
Đây còn gì là nhân gian nữa!
Đây rõ ràng là một cái nồi hấp! Có lửa, có nước, có thịt, khi nấu xong sẽ thành một nồi canh!
Đây rõ ràng là hiện trường tai nạn đại biểu cho câu “Thần tiên đánh nhau, tai họa cá trong chậu”.
Sức nóng làm người gần như không thể hô hấp dần dần đánh tan tấm chắn linh lực được tam tôn Tiên Lộc Môn dựng lên để bảo vệ đệ tử.
Diệc Thu không thể không che lại ngực, cơn choáng váng do cái nóng khiến đầu nàng đột nhiên hiện lên một ý nghĩ rất kỳ lạ —— Nồi canh này thật phong phú, có nam có nữ, có già có trẻ, có thần tiên và cả yêu tinh nữa. Nếu nói Dương Đà và những người khác đều là món mặn, vậy một cái cây lớn như Phù Tang nhất định sẽ có rất nhiều lá, cũng được xem là món chay rồi nhỉ? Nếu đã vậy đây cũng được coi là chay mặn phối hợp, dinh dưỡng cân đối rồi.
Đúng lúc này, U Nghiên dùng linh lực hộ thể, bay người tới cạnh nàng, tay phải chạm nhẹ vào trán nàng, ngay lập tức một cảm giác mát lạnh ập đến.
Ngày lập tức, Diệc Thu cảm thấy mình như được sống lại lần nữa.
Nàng vô thức nhìn thoáng qua người của Tiên Lộc Môn ở xung quanh, phát hiện mọi người sắp chịu đựng không nổi, sắc mặt ai cũng trắng bệch đến phát sợ.
Diệc Thu nhìn U Nghiên, sốt ruột hỏi: “Làm sao bây giờ?”
U Nghiên ngước mắt nhìn về phương xa, bình tĩnh nói: “Tiểu tử kia sắp đến giới hạn rồi, nếu cứ kéo dài như vậy, e là sẽ không có ai rời đi được.”
Diệc Thu nhìn sang theo ánh mắt của U Nghiên, xuyên thấu qua mưa lửa và từng lớp sương mù, nàng thấy Họa Đấu chuyên tâm đánh gãy quá trình làm phép của Phu Chư, Lạc Minh Uyên mang theo thương tích chưa lành trên người hợp lực với Huân Trì để ngăn cản nó, ngặt nỗi thực lực cách nhau quá xa hoàn toàn không đánh bại được, tuy có thể trì hoãn một lúc nhưng vậy thì sao chứ?
Cầu mây đã đứt, mọi người đều bị nhốt ở nơi này, nếu linh lực trong cơ thể của ba người Giang Hiên, Mộc Thanh Sương và Sở Thính Lan cạn kiệt, cái chắn bảo vệ cuối cùng kia không còn khả năng chống đỡ, tất cả mọi người chắc chắn sẽ bị nướng chín.
“Không còn cách nào khác sao?” Diệc Thu nắm lấy ống tay áo U Nghiên.
Nàng biết U Nghiên nhất định sẽ bảo vệ nàng, ít nhất là vào giờ này khắc này, U Nghiên vẫn còn dư sức đưa nàng chạy trốn.
Nhưng nếu nàng và U Nghiên cùng rời đi ngay lúc này, những người đang sống sờ sờ trước mặt phải làm sao đây?
Cho dù, cho dù nàng có thể hoàn toàn không màng đến sự sống chết của những người này, vậy Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên thì sao? Sao có thể để bọn họ chết ở chỗ này được? Nếu nhiệm vụ mà thất bại, nàng cũng sẽ bị hệ thống rách nát này xoá sổ!
“Cách, thật ra không phải không có.” U Nghiên nói, mày hơi hơi nhíu lại.
“Cách gì!” Đôi mắt Diệc Thu lập tức sáng rực.
“Tạo lại một cây cầu mới.” U Nghiên trả lời.
“……” Câu này thật sự không buồn cười chút nào.
Với khoảng cách xa và vách núi sâu hun hút, bên cạnh còn có hai con hung thú đấu đến ngươi chết ta sống, ai lại có năng lực tạo ra một cây cầu mới vào lúc này chứ?
Thay vì tin tưởng cách của U Nghiên có khả năng thực hiện được, chi bằng cầu nguyện Phu Chư chỉ còn một nửa tu vi có thể đánh bại Họa Đấu, hoặc là chờ đợi Họa Đấu đột nhiên cảm thấy cắn rứt lương tâm xoay người rời đi.
Cũng đúng vào lúc này, nàng thấy U Nghiên xoay người đi đến chỗ Giang Vũ Dao đang chật vật chống đỡ cái chắn bằng linh lực.
Giang Vũ Dao nhìn thấy U Nghiên đi đến đằng sau mình, trong mắt chợt hiện lên kinh ngạc.
“Giang cô nương, đắc tội rồi.” U Nghiên nói, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, tay phải hóa thành vuốt nhọn, đâm vào trái tim Giang Vũ Dao từ sau lưng.
Sau một lúc lặng im, tiếng kêu thảm thiết đầy thê lương của Giang Vũ Dao vang lên, đánh thức những kẻ đang đứng sững người.
“Vũ Dao!”
Đôi mắt Giang Hiên lập tức đỏ lên, không màng đến tấm chắn linh lực nữa, hắn cầm kiếm bổ về phía U Nghiên, nhưng rồi lại bị một luồng linh lực mạnh mẽ đẩy lùi mấy thước, linh kiếm văng khỏi tay, cơ thể vốn đã chống đỡ hết nổi cũng phun ra một ngụm máu tươi.
Giây tiếp theo, ánh sáng xanh bao trùm lấy cả cơ thể Giang Vũ Dao.
Đột nhiên, có một cành cây vươn ra từ bên trong vầng sáng ấy, uốn lượn rồi đâm xuống từng tấc đất một.
“Đó là gì thế!”
“Yêu, yêu… Nàng biến sư tỷ thành yêu rồi!”
Trái tim Diệc Thu khẽ run, bất chợt nhớ đến điều gì đó.
Thần thụ Phù Tang, trên có thể mọc đến chín tầng mây, dưới có thể thông u tuyền, trước khi sinh ra tâm hồn, đã từng thông thiên triệt địa, là một gốc cây nối liền với tam giới.
Tạo lại một cây cầu mới sao…
Thì ra ý của U Nghiên là vậy, nàng dùng linh lực buộc Giang Vũ Dao phải thức tỉnh thần lực của mình!
Nhưng rõ ràng vết thương của nàng vẫn chưa lành, rõ ràng lúc giao đấu với Họa Đấu mất rất nhiều linh lực, rõ ràng nàng…
Rõ ràng nàng có thể không màng đến sự sống chết của những người này…
Diệc Thu ngơ ngác nhìn vầng sáng không ai có thể đến gần kia, nghe tiếng cầu xin và mắng chửi ở bên tai, hốc mắt dần dần đỏ bừng lên.
Đợi đến lúc vầng sáng tan đi, Giang Vũ Dao mở hai mắt, nửa người nàng đã là thân cây, tay biến thành cành lá, dưới vô số ánh mắt hoảng sợ, nàng xoay người đỡ lấy U Nghiên đang loạng choạng sắp ngã, nhẹ giọng nói một câu cảm ơn.
Diệc Thu lập tức chạy đến đỡ lấy từ tay nàng, rồi lại bị cơ thể nặng nề ấy đè ngã ngồi trên mặt đất.
Giây tiếp theo, chỉ thấy đôi tay của Giang Vũ Dao cắm vào bùn đất, vô số cành cây bắt đầu sinh sôi và không ngừng tiến về phía bờ bên kia của biển mây.
Mưa lửa từ trên trời rơi xuống không ngừng bỗng dưng dừng ngay trên cành cây đang sinh trưởng tươi tốt kia, mà thiên hoả vốn nên thiêu rụi hết vạn vật vào lúc này đây lại chẳng tài nào bậc lửa được.
—— Kim Ô thuộc hoả, Phù Tang thuộc mộc, nhưng Kim Ô chưa từng tổn thương Phù Tang.
Thì ra, không phải Kim Ô chưa từng gây thương tổn cho Phù Tang, mà là cành Phù Tang vốn dĩ không hề sợ lửa đốt.
“Ngươi xem đi, vậy chẳng phải có cầu rồi sao?” Giọng U Nghiên vang lên bên tai, yếu ớt đến mức khiến người đau lòng.
“Ngươi…” Diệc Thu nghẹn một chút, nhìn màu môi trắng bệch của U Nghiên, nửa ngày vẫn chưa nói nên lời.
U Nghiên thấy đôi mắt đỏ hoe của Diệc Thu, khóe môi nhịn không được mà cong lên, vươn đầu ngón tay lạnh lẽo gạt đi giọt lệ nơi khoé mắt nàng, rồi nhẹ giọng hỏi: “Khóc gì chứ? Ta nghỉ ngơi vài ngày là ổn rồi.”
“Ngươi làm như vậy là bởi vì ta sao?” Diệc Thu nhỏ giọng hỏi với đôi mắt đỏ bừng.
U Nghiên im lặng một lát, cười nói: “Ban ngày chọc ngươi giận… Bây giờ đã nguôi đi phần nào chưa?”
– —o o—-