Tiểu Dương Đà

Chương 87



Chương 87: Chưa chắc không thể cứu Phu Chư.

Vô số cành cây không ngừng mọc ra và hướng về phương xa, quấn lấy nhau rồi cuối cùng tạo thành một cây cầu gỗ vô cùng rắn chắc ở giữa vách núi.

Thấy vậy Phu Chư cũng vội gọi mưa bảo vệ phần trên của cầu gỗ để mọi người có thể đi qua.

“Đi mau!” Giang Vũ Dao lớn tiếng kêu.

Các đệ tử Tiên Lộc Môn bừng tỉnh lại từ bên trong nỗi sợ, lập tức nâng đỡ mọi người đi lên cây cầu mà không chút do dự.

Giang Hiên ngơ ngác nhìn Giang Vũ Dao, không tự chủ được mà lảo đảo bước hai bước đến gần nàng.

Giờ đây, con gái duy nhất của mình đã biến thành bộ dạng nửa người nửa cây, khiến đáy mắt Giang Hiên tràn đầy sợ hãi — Hắn không sợ dáng vẻ hiện tại của nàng, chỉ sợ nàng vẫn luôn cắm rễ ở vách núi bị biển lửa nuốt chửng này, mà một khi kẻ làm cha như hắn rời đi, hắn sẽ không thể bảo vệ nàng được nữa.

“Vũ Dao, con…”

Giang Vũ Dao ngước mắt nhìn vẻ mặt đầy phức tạp của Giang Hiên, mày không khỏi nhíu lại: “Cha, hai vị sư thúc, mọi người cũng mau qua đi, con không kéo dài được lâu nữa!”

Tình huống hiện tại của Giang Vũ Dao không khác gì Lạc Minh Uyên, bọn họ chưa độ kiếp thành công, chẳng qua chỉ mới thức tỉnh một bộ phận thần lực nên không có cách để hoàn toàn khống chế sức mạnh.

Nàng thật sự không còn đủ khả năng để chống đỡ cây cầu này quá lâu.

“Cha đi rồi, còn con thì sao?”

“Con không sao đâu!”

Mộc Thanh Sương tiến lên đỡ Giang Hiên, nhíu mày hỏi: “Hai vị cô nương, rốt cuộc Vũ Dao bị sao vậy? Tại sao lại trở nên như thế…”

“Giang cô nương là thần không phải yêu, dấn thân vào thế gian để lịch kiếp, hiện tại thần lực của nàng đã thức tỉnh, ngọn lửa này sẽ không thể gây thương tổn cho nàng trong chốc lát!” Diệc Thu nâng U Nghiên dậy, tiến lên thúc giục, “Giang chưởng môn, đi nhanh đi! Các ngươi đi qua sớm một chút, nàng sẽ tiết kiệm được chút sức lực để rút cơ thể ra khỏi đất!”

“… Lời này là thật sao?” Giang Hiên nghe vậy ngạc nhiên không thôi, vẻ đau khổ trong mắt cũng phai đi ít nhiều. Web đọc nhanh 𝒕ại { T𝘙uMT𝘙U𝑌e 𝙽﹒𝗩n }

“Lừa ngươi làm gì? Chẳng lẽ chúng ta lại có năng lực biến một người thành yêu tinh ư?” Diệc Thu nói, đỡ U Nghiên đến cây cầu gỗ, đi sát sau lưng người Tiên Lộc Môn để qua đầu bên kia.

Khi đang đi, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.

Mặt Diệc Thu lập tức nhăn lại: “Vào lúc này mà ngươi còn cười được!”

“Hai lần trước đi qua đây, ngươi đều bị dọa đến chết khiếp, một hai phải để ta cõng ngươi…” Nói xong, U Nghiên ho nhẹ hai tiếng.

“Thôi đừng nhắc nữa, chân ta sắp nhũn ra rồi nè!” Diệc Thu cắn răng quát, ánh mắt nhìn về phương xa.

Lúc này đây, Lạc Minh Uyên đã không còn sức chống đỡ, nằm bất tỉnh bên cạnh Phu Chư.

Mà vách núi bên kia đã hoàn toàn hoá thành một bức tranh thuỷ mặc khổng lồ.

Mưa to như trút nước, cỏ cây bốn phía hay thậm chí là ngọn lửa của Họa Đấu đều đã trở thành một vệt mực màu đen bên trong bức tranh, và càng có vô số chấm mực từ bốn phương tám hướng bay về phía cơ thể khổng lồ của Họa Đấu.

“Chiêu thức này…” Diệc Thu nhịn không được mà cảm thán, trông thật là lợi hại.

Nhưng mà giây tiếp theo, Họa Đấu liền dùng sự thật để chứng minh một chân lý, sức công kích của tất cả các chiêu thức hoa mỹ chưa chắc đã bằng những chiêu thức giản dị tự nhiên.

Ở trong lĩnh vực thuỷ mặc của Huân Trì, linh lực của tất cả mọi người đều sẽ bị suy giảm rất nhiều, nhưng Họa Đấu chỉ cần lao về phía trước, hệt như một con mãnh thú, dùng cách nguyên thuỷ nhất để tấn công kẻ trước mắt, không bao lâu liền giẫm đạp ở dưới chân, móng vuốt sắt nhọn đâm xuyên bả vai Huân Trì.

Ngay tức khắc, màu mực đen nhu hoà tiêu tán vô hình bên trong không khí.

“Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của ta! Đừng ép ta giết ngươi!” Họa Đấu nghiến răng cảnh cáo, dùng sức hất Huân Trì ra xa mấy thước.

Họa Đấu xoay người lại, thấy Phu Chư vẫn đang canh giữ ở bên cây cầu gỗ, không khỏi hít sâu một hơi: “Ngươi đúng là cố chấp… Dáng vẻ ngươi bảo vệ lũ người phàm này thật sự rất giống với lúc ngươi phong ấn ta.”

“Nguyệt Chước, đừng tạo thêm sát nghiệt nữa!” Phu Chư che chở mọi người đằng sau, khẩn cầu với giọng đau thương, “Lúc này đây, nếu ngươi muốn đi Ma giới, ta sẽ đi theo ngươi đến Ma giới, nếu ngươi muốn về Ngao Ngạn, ta sẽ dẫn ngươi về Ngao Ngạn! Trời đất rộng lớn, chắc chắn sẽ có chỗ để chúng ta dung thân, ngươi đừng chịu người lợi dụng nữa!”

“Ngươi muốn ta tin ngươi thế nào?”

“Ngươi phong ấn sức mạnh của ta, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng!” Phu Chư nói, lại lấy hết can đảm đến gần Họa Đấu lần nữa.

Trầm mặc hồi lâu, Họa Đấu lạnh lùng hỏi: “Nếu ta lật lọng, ngươi mất đi sức mạnh lại phải làm thế nào đây?”

“Ngươi sẽ không làm như vậy!” Phu Chư khẳng định, bước từng bước về phía trước, “Ta hiểu ngươi, ta rất hiểu ngươi, ngươi sẽ không gạt ta, đúng không?”

“……”

“Ngươi cho ta một cơ hội nữa, tha thứ việc ta từng làm… Chúng ta trở lại như trước được không?” Phu Chư nói, trên người phát ra ánh sáng nhu hoà, đi từng bước từng bước đến bên nàng, sau đó hóa thành hình dáng của con người yếu ớt, mặc một bộ bạch y, tựa như dáng vẻ năm ấy.

Đôi mắt đỏ đậm của Họa Đấu không khỏi hiện lên vài phần bối rối.

Nữ tử dáng người mảnh khảnh bước lại gần Họa Đấu, cuối cùng dừng chân bên cạnh thân thể vô cùng cao lớn kia.

Nàng vươn tay phải về phía Họa Đấu, đầu ngón tay khẽ vuốt ve bộ lông bị mưa to dội xối xả trên đùi Họa Đấu, vừa dịu dàng lại vừa cẩn thận.

“Ngươi đã cao lớn tới chừng này rồi.” Nữ tử ngửa đầu nhìn đôi mắt rũ xuống của Họa Đấu, nhẹ giọng cười nói, “Giờ ta khó mà ôm ngươi được.” Nàng nói, nhẹ nhàng ôm chặt chân trước của Họa Đấu.

Cơ thể Họa Đấu vì thế mà khẽ run lên, đáy mắt chứa đầy tức giận, nhưng rồi dần dần tan biến từng chút từng chút.

Tất cả mọi người nín thở nhìn con quái vật khổng lồ kia, ai cũng không dám phát ra tiếng quấy nhiễu nàng.

Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên nuốt hết thiên hỏa khắp bốn phía vào bụng, rồi hóa thành một ngọn lửa, bắt người đi trong tầm mắt của mọi người.

Đêm hôm đó, Họa Đấu mang Phu Chư đi, chỉ để lại một cơn mưa thâu đêm.

Đôi mắt Diệc Thu nheo lại nhìn các nàng đi xa, sau khi quay đầu cầu gỗ đã biến mất tăm, Giang Vũ Dao đứng ở một chỗ khác bên vách núi, phía sau là một đống phế tích bị biển lửa thiêu cháy.

Huân Trì che lại miệng vết thương trên vai rồi đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Diệc Thu và U Nghiên, cười khổ: “Đứa bé Nguyệt Chước kia luôn gây rắc rối ở khắp nơi…”

“Nàng không phải trẻ con.” U Nghiên hờ hững nói.

Huân Trì nghẹn lời, hơn nửa ngày mới hít sâu một hơi, nói: “Ta biết chứ, Nguyệt Chước không hiểu thiện ác, chẳng rõ thị phi, trong mắt và trong lòng nàng cũng chỉ có mình Tiệm Li, chỉ cần Tiệm Li còn ở, trên đời này sẽ còn một ngọn đèn sáng có thể dẫn đường cho nàng… Nhưng Tiệm Li, e là không kéo dài được lâu.”

Xung khắc như nước với lửa, Phu Chư và Họa Đấu vốn là kẻ địch, lúc sức mạnh mất cân bằng sẽ là lúc kẻ mạnh cắn nuốt kẻ yếu, lúc sức mạnh cân bằng lại là lúc thương tổn lẫn nhau.

Hơn hai ngàn năm trước, sức mạnh của Họa Đấu yếu hơn Phu Chư, suýt chút nữa đã bị sức mạnh của Phu Chư cắn nuốt.

Mà lúc này đây, Họa Đấu phá tan phong ấn đi vào thế gian lần nữa, đáy lòng vốn đã sinh ra quá nhiều oán khí, sức mạnh hơn lúc trước quá nhiều, Phu Chư lại mất đi một nửa tu vi, hiện tại đi theo Họa Đấu tất nhiên sẽ là một phương bị cắn nuốt.

Năm đó Phu Chư đã học xong cách khống chế, biết thu liễm sức mạnh thiên phú của mình, thế nên nàng mới có thể làm chậm tốc độ tổn thương Họa Đấu.

Nhưng Họa Đấu thì khác, từ đầu đến cuối Họa Đấu chưa từng học được cách khống chế sức mạnh, bây giờ nàng đã mạnh hơn Phu Chư quá nhiều, e là tốc độ nàng thương tổn Phu Chư sẽ nhanh hơn những ngày tháng yên bình sống ở núi Ngao Ngạn vào hai ngàn năm trước.

Với tính cách của Phu Chư, có lẽ vẫn sẽ không nói ra chân tướng cho Họa Đấu biết, bầu bạn bên cạnh Họa Đấu như không có việc gì, chờ đợi một hồi ly biệt định mệnh giống năm đó.

Có điều, Họa Đấu vẫn sẽ biết được chân tướng, khi đó nàng lại nên giải quyết như thế nào?

Nàng không muốn sống một mình một người, nhưng lại không thể ở bên người mình yêu… E rằng lúc đó, nàng sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng lần nữa.

“Thượng thần Huân Trì nói những lời này cho ta nghe thì có ích gì?” U Nghiên hỏi, ngước mắt nhìn về phương hướng mà Họa Đấu rời đi, “Họa Đấu làm loạn ở nhân gian liên quan gì đến ta? Nàng đốt chỗ ở của ai thì ngươi phải đi xin lỗi người đó.”

“Đúng, đúng vậy… Chuyện hôm nay, chắc chắn ta sẽ đưa ra câu trả lời thích đáng cho Tiên Lộc Môn.” Huân Trì trầm giọng nói, xoay người gập người với đám người Giang Hiên, “Ta sẽ trợ giúp các vị xây lại tiên sơn, đồng thời sẽ chịu hết toàn bộ tiền thiệt hại, cầu mây bị đứt và sự hư tổn của kết giới đều sẽ do ta chữa lại.”

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người trong Tiên Lộc Môn ngươi xem ta, ta xem ngươi, ai cũng không biết trả lời thế nào.

Sau một lúc im lặng, Giang Hiên đứng dậy: “Tiên nhân đừng áy náy như thế, đệ tử của chúng ta không có ai tử thương trong trận tai kiếp này, tiên nhân đến đây tương trợ đã là điều may mắn của chúng ta… Hôm nay ta mới biết tiểu nữ vốn là tiên thần của Thiên giới xuống đây lịch kiếp, có lẽ đây chính là kiếp nạn không tránh khỏi được.”

“Dù thế nào thì chuyện này cũng có liên quan đến ta, nếu sau này Tiên Lộc Môn có yêu cầu gì, cứ mở miệng là được.” Huân Trì dứt lời, tạo một kết giới che mưa chắn gió cho mọi người, quay người thở dài một tiếng, đứng trầm tư trong đêm hồi lâu mà không nói nữa.

Giang Vũ Dao bay qua vách núi, nâng Lạc Minh Uyên đang bị thương nặng dậy, người trong Tiên Lộc Môn cũng bắt đầu chữa thương cho nhau.

Diệc Thu bước lên hỏi: “Vậy Tiệm Li và Nguyệt Chước…”

“Ta sẽ đi tìm các nàng, luôn có một số việc cần phải được chấm dứt. Những việc này đều do sự ích kỷ của ta mà ra, ta sẽ không mặc kệ hết thảy… Có điều, ta hy vọng các nàng có thể trải qua những ngày tháng bình thường cuối cùng, đợi đến khi Tiệm Li không chịu được nữa, ta sẽ tru sát Nguyệt Chước, rồi về Thiên giới chịu phạt. Từ đây và sau này, ta cũng rời khỏi Ngao Ngạn, đi khắp nhân gian chuộc tội cho các nàng…”

U Nghiên im lặng lúc lâu, đôi mắt nhắm lại, cảm nhận nước mưa đang dần dần trở nên lạnh buốt.

Cuối cùng, nàng khẽ nói: “Chưa chắc không thể cứu Phu Chư.”

Trong đôi mắt ảm đạm của Huân Trì chợt hiện lên một tia sáng: “Ý của Ma Tôn là, thật sự có cách để các nàng có thể cộng sinh ư?”

U Nghiên mở mắt ra nhìn sang Diệc Thu, nói: “Chẳng phải nàng nói đã có cách rồi sao?”

Huân Trì: “……”

Diệc Thu sửng sốt một chút, sau đó ngửa đầu trả lời: “Có chứ! Đương nhiên là có!”

Lúc trước nàng vẫn còn mơ màng về lời nhắc nhở của hệ thống, mãi đến khi thấy thiên hỏa không đốt được cành Phù Tang, nàng mới lập tức hiểu ra.

Hệ thống bảo tài tuy vô dụng, nhưng lời nhắc nhở của nó lại rất đúng chỗ, muốn đánh vỡ số mệnh nước lửa không liên quan giữa Phu Chư và Họa Đấu, thì điểm mấu chốt nằm ngay trên người Phù Tang!

“Nước lửa tương khắc, nhưng vừa rồi mọi người đều thấy Phù Tang không sợ lửa đốt, liệu có cách gì để Tiệm Li đạt được sự bảo vệ từ Phù Tang không?”

– —o o—-

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đều hỏi vì sao Phu Chư không nói thẳng ra, thật sự đã viết rõ ở những chương trước rồi. Năm đó vì sợ Họa Đấu hận nàng, hiểu lầm nàng, sợ Họa Đấu biết được sự thật sẽ cam tâm tình nguyện chết bên cạnh nàng, nhưng nàng không biết rằng trốn tránh và giấu giếm sẽ tạo thành kết quả như hiện tại, nếu biết chuyện thành ra thế này nàng cũng sẽ không làm vậy. Mà bây giờ lại tiếp tục giấu giếm là vì nàng biết Họa Đấu không có nàng sẽ điên mất, nàng sợ nàng nói ra sự thật, Họa Đấu sẽ lập tức bất chấp tất cả mà kéo mọi người chôn cùng nàng, cho nên kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Tất cả đều do tính cách cho phép, Phu Chư dịu dàng nhưng cũng rất nhút nhát, còn Họa Đấu lại là một con hung thú chân chính, nếu có thần cảm hoá được nàng, vậy thì với nàng Phu Chư chính là thần duy nhất trên đời này.

Vẫn luôn có người nói Họa Đấu không xứng HE, nhưng nếu đổi vị trí rồi tự hỏi một chút thì sao?

Lúc trước đã từng nhắc đến, nhân gian chia tam giới, thần theo Thiên, ma theo Ma, Nhân giới vốn không có người, chỉ có yêu thú, người do Nữ Oa tạo ra, nhưng vì bảo vệ con người mà không ngừng đuổi đi hoặc thậm chí giết yêu thú. Phu Chư hay Họa Đấu cũng vậy, các nàng đều giống như U Nghiên, bởi vì mang trong mình một sức mạnh cường đại mà bị định nghĩa thành “ác”, dù có đả thương người hay không, “thiện” trên thế gian này cũng không từ bỏ ý định buông tha các nàng, có ai là kẻ vô tội tuyệt đối đâu chứ? Vừa sinh ra, Họa Đấu đã là sự tồn tại không thể dung thứ, vậy dựa vào đâu mà phải ôm thiện ý với thế gian này? Nếu chưa từng gặp được Diệc Thu, U Nghiên cũng sẽ không bao giờ có bất kỳ thiện ý gì với thế gian.

Muốn nói vô tội, Phu Chư từng hại người, U Nghiên từng hại người, Kim Ô cũng từng tạo ra mười mặt trời hại người, đây chẳng qua chỉ là một đoạn viết về quá khứ của Họa Đấu, nếu thật sự lôi hết những kẻ từng hại người ra so, ai lại càng xứng đáng chết già hơn những kẻ khác?

Yêu ma vốn dĩ đã không có tâm lý đồng tình với con người, nói cách khác, trước khi ăn thịt người hổ sẽ không bao giờ suy xét xem người này có vô tội hay không. Yêu ma muốn có nhân tính, thì cần phải tu mới được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.