Mọi người thường nói: giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Điểu nữ nhân 500 trăm tuổi và điểu nữ nhân 3000 tuổi có thể chênh lệch lớn bao nhiêu?
Ngày thường trông điểu nữ hài phúc hậu và vô hại thế đấy, nhưng một khi đã bá đạo thì chẳng thua kém điểu nữ nhân chút nào!
Mà một con chim bá đạo muốn nâng một con Dương Đà nằm trên đất lên trên giường thì cũng chỉ mất khoảng ba giây thời gian.
Ba giây trôi đi, tiểu Dương Đà đã nằm trên giường, nàng chưa tắm rửa cũng chưa rửa chân, trên người ít nhiều gì cũng dính một chút bùn đất nên thoáng chốc đã làm dơ giường nệm.
Thế mà vào lúc này đây, hoàn toàn không có người quan tâm đến việc nhỏ ấy.
Đôi mắt tròn xoe của tiểu Dương Đà chứa đầy sự không vui, chiếc cổ dài của nàng lập tức duỗi ra, sau đó trừng mắt nhìn U Nghiên với vẻ hung dữ.
U Nghiên nghiêng đầu, lúng túng nhìn tiểu Dương Đà, đôi mắt dường như mang theo một chút mờ mịt khó hiểu.
“Ngươi giận hả? Diệc Thu…” U Nghiên nhẹ giọng hỏi, duỗi tay ôm choàng lấy cổ Diệc Thu, “Tại sao ngươi lại giận? Là bởi vì giận mơ kia ư? Đó chỉ là giấc mơ, ta che chở ngươi còn không kịp, cớ sao lại đá ngươi?”
“……” Tiểu Dương Đà nhe răng.
Đó không phải là một giấc mơ, nơi này mới là “mơ”.
Nếu là điểu nữ nhân thật sự thì chắc chắn sẽ không cho phép tiểu Dương Đà lên giường. Nàng chỉ biết dùng chân đá Dương Đà, sau đó lạnh lùng nói thêm một câu: “Không có chỗ cho ngươi.”
Hoặc là ngồi trên giường nhìn nàng rồi cười như không cười, bình tĩnh hỏi nàng một câu: “Tự đi xuống hay để ta đá ngươi xuống?”
Người sống một đời, không vì năm đấu gạo mà khom lưng.
Những chuyện khác có thể thương lượng, nhưng ở trên chiếc giường này, có chim không có Đà, có Đà sẽ không có chim!
“Ta không quan tâm, ta muốn ngủ một mình.” Nói rồi, tiểu Dương Đà nghiến răng bảo, “Chiếc giường này quá nhỏ, tướng ngủ của ta không tốt, có lúc thì đá chân, có lúc thì lăn qua lộn lại, ta không muốn nằm chen lấn trên một chiếc giường với ngươi!”
Vừa nói, cổ Diệc Thu vừa vặn vẹo hòng tránh khỏi đôi tay đang vòng lấy cổ mình của U Nghiên để đi xuống đất.
Đúng lúc này, U Nghiên nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Vậy, vậy ngươi chờ chút…”
Nàng vừa nói vừa dùng sức đẩy tiểu Dương Đà không tình nguyện vào trong giường. Thấy như vậy sẽ không ngã xuống nàng mới chịu đứng dậy, đi vòng qua cuối giường vài bước rồi mới nhảy xuống với đôi chân trần.
“Ngươi làm gì thế?” Diệc Thu hoang mang hỏi.
Chỉ thấy U Nghiên nhón mũi chân, chạy một mạch đến cái tủ nhỏ ở đằng trước, sau đó ôm một đống áo vải váy rách ra rồi lại chạy đến bên mép giường, trải từng cái từng cái ra trên sàn.
Diệc Thu hơi sửng sốt, cơn giận trong lòng thoáng chốc cũng vơi đi rất nhiều.
Ra là U Nghiên đang trải chăn cho tiểu Dương Đà.
Trong căn nhà này, có lẽ không còn đồ có thể mềm mại bằng đống quần áo rách này, bởi vì ngay cả giường nằm và đệm chăn đều rách tung toé, vừa thấy đã biết không có chiếc giường thứ hai.
Tuy đó chỉ một đống xiêm y rách, nhưng nếu đắp thành từng chồng cũng coi như không quá cứng và quá lạnh.
Hôm nay là sơ sót của nàng, vậy chỉ đành chấp vá cho qua đêm nay. Đợi đến ngày mai, nàng sẽ mang cả cỏ khô và khăn trải giường ở hốc cây về đây, có lẽ như vậy sẽ ngủ thoải mái hơn một chút.
Tiểu Dương Đà thầm nghĩ trong lòng, đến khi hoàn hồn, chăn đệm đã được U Nghiên trải xong. Nàng dẩu miệng, vừa định nhảy xuống giường thì chợt thấy U Nghiên ngã người nằm lên trên.
Diệc Thu lập tức sững người.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nàng đuổi U Nghiên xuống giường?
“Ngươi… ngươi cứ thế mà ngủ trên đất à?”
“Không sao, chỉ ngủ một buổi tối thôi mà, tạm chấp nhận là sẽ qua ngay.” U Nghiên nói, đưa mắt nhìn vào khuôn mặt ngỡ ngàng của tiểu Dương Đà đang nằm trên giường, “Đợi đến ngày mai, ta sẽ đi nhặt một ít cỏ khô về.”
“Ý của ta là ngươi… Ngươi lên đây nằm đi, ta đã quen với việc ngủ dưới đất rồi.” Diệc Thu nhỏ giọng khuyên.
“Không được!” U Nghiên chau mày, ngồi bật dậy, hai tay chống ở mép giường, nhìn đôi mắt của tiểu Dương Đà rồi nói một cách nghiêm túc, “Nếu mang ngươi về nhà, ta chắc chắn sẽ không để ngươi chịu khổ!”
“Nhưng…”
“Diệc Thu, ta nói rồi, ta sẽ tốt với ngươi, vậy nên ta sẽ dành cho ngươi những điều tốt đẹp nhất!” Giọng điệu của U Nghiên vô cùng kiên quyết khiến người ta không thể nghi ngờ.
Nhất thời, Diệc Thu không nói nên lời, đành phải ngơ ngác nhìn U Nghiên hồi lâu.
Các nàng nhìn nhau một lúc, mắt U Nghiên cong cong, nói một câu “ngủ ngon” với nàng, rồi lại tiếp tục nằm xuống nền nhà vừa cứng vừa lạnh ấy.
Tiểu Dương Đà nằm trên giường mê man một lúc, nhắm mắt muốn ngủ nhưng vẫn không tài nào ngủ được.
Trên đời này, làm gì có chuyện khách ngủ giường mà chủ nhà lại ngủ dưới đất?
Huống hồ, nàng cũng không được xem là khách, cùng lắm chỉ là một con Dương Đà thôi.
Liệu nàng có quá keo kiệt khi trút tất cả những nợ nần mà điểu nữ nhân làm lên người tiểu U Nghiên 500 tuổi không?
Diệc Thu càng nghĩ càng xấu hổ, trằn trọc trên giường, sau đó không ngừng lật tới lật lui hệt như uống nhầm thuốc.
Lăn qua lật lại một lúc thì nàng mở bừng mắt, vô thức nhìn sang U Nghiên đang nằm ngủ dưới đất.
Trời không quá lạnh nhưng cơ thể thiếu nữ lại co rúm, ôm lấy bản thân mình như thể không có bất kỳ cảm giác an toàn nào.
Nàng từng nói, không nằm dựa tường nàng sẽ không ngủ được… Là bởi vì không chỗ để dựa sao?
Nghĩ vậy, Diệc Thu bất giác dịch chuyển về phía bức tường, nhích lại gần để cảm nhận cái lạnh lẽo khi áp sát vào tường bằng chính cơ thể mình.
Cuối cùng, đối với những chuyện chưa hề trải qua, nàng cảm thấy thật sự rất khó đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Nhưng nàng biết, nàng không thể, hoặc ít nhất là không nên vì sự tuỳ hứng của bản thân mà cư xử như vậy với một người tốt với mình.
“U Nghiên.” Diệc Thu nhẹ giọng gọi tên thiếu nữ.
“Sao vậy?” Thiếu nữ cũng đáp lại ngay lập tức.
Quả nhiên, các nàng vẫn chưa ngủ.
“Ngươi… Ngươi cứ đi lên đây đi.” Diệc Thu nói, cái móng nhỏ vỗ vỗ nửa chiếc giường đang để trống, rũ mi chột dạ nói, “Thật ra tướng ngủ của ta khá tốt, những lời ta nói khi nãy là… Những lời trong lúc tức giận, ta không nên trút cơn giận ở trong mơ lên người ngươi, ngươi đừng ngủ trên đất.”
“Hả?” U Nghiên ngẩn người, hơn nửa ngày mới hoàn hồn lại.
Vào khoảnh khắc ấy, nàng nở nụ cười, đứng bật dậy, vui vẻ bò lên trên giường, sau đó duỗi tay muốn sờ tiểu Dương Đà trước mặt mình, nhưng rồi cuối cùng lại do dự nằm yên bất động.
Bên trong căn phòng lờ mờ tối tăm, U Nghiên và tiểu Dương Đà gần trong gang tấc, ấy vậy lại giữ một khoảng cách nhất định, hơn nữa còn nằm rất gò bò.
Diệc Thu nghĩ, có lẽ U Nghiên bị phản ứng lúc nãy của nàng dọa sợ. Nàng cũng không ngờ rằng mình làm vậy sẽ dọa đến U Nghiên, vốn dĩ từ trước đến nay, nàng vẫn thường làm những hành động giận dỗi như vậy với điểu nữ nhân.
Xem ra, những tiểu cô nương chưa trưởng thành này cũng cần phải dỗ dành thật nhiều mới được.
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Diệc Thu không thể không nhích lại gần U Nghiên hơn, rồi sau đó nàng dùng bộ lông trên người khẽ cọ vào người thiếu nữ đang câu nệ.
Thoáng chốc, như nhận ra được tín hiệu nào đó U Nghiên nhanh chóng vươn tay ôm tiểu Dương Đà vào lòng, rồi lại nhịn không được mà phát ra tiếng cười mừng thầm.
“Diệc Thu, ta tưởng ngươi không để ý đến ta nữa.”
“Sao vậy được…”
“Không biết nữa, ta không biết tại sao ngươi lại giận, nhưng ngươi giận làm ta rất sợ…” Nói rồi, trán U Nghiên vùi vào chiếc cổ xù lông của tiểu Dương Đà, vui vẻ cọ cọ như một đứa trẻ, “Ngươi đừng phớt lờ ta nhé.”
“Ta sẽ không phớt lờ ngươi.” Diệc Thu đáp, hỏi theo tiềm thức, “Ngươi có muốn ngủ sát tường không? Ta có thể đổi vị trí với ngươi.”
“Ta ôm ngươi ngủ được không?”
“Được…” Diệc Thu trả lời.
Mặc dù ngủ như vậy sẽ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng nếu đã quyết định dỗ tiểu cô nương thì ít nhất cũng phải theo ý của người ta.
“Vậy không đổi.” U Nghiên nói, yên tâm nhắm mắt lại.
Đêm hôm ấy, nàng ôm chặt tiểu Dương Đà cứ như muốn dính chặt cơ thể mình vào cơ thể mềm mụp xù xù lông ấy.
Lúc đầu, Diệc Thu không quen với cảm giác bị người ôm ngủ kiểu này. Mặc dù cơ thể U Nghiên vô cùng lạnh lẽo, nhưng nàng vẫn cảm thấy người mình có chút nóng nực.
Ấy thế mà dần dần, cơn buồn ngủ chậm rãi dâng lên đến mắt, nàng cũng chìm vào giấc ngủ một cách bình yên.
Sáng hôm sau, nàng choàng tỉnh sau giấc mộng, trên giường đã không còn U Nghiên. Váy áo chất đống trên đất vào ngày hôm qua cũng đã được cất gọn vào trong tủ.
Nàng há mồm ngáp to, dùng sức duỗi tứ chi ngay trên giường, rồi sau đó dùng móng vuốt hất hết tất cả bùn đất và cỏ dại mà mình đã mang lên giường vào tối hôm qua xuống đất.
Đúng lúc này, U Nghiên bưng bữa sáng vào phòng.
“Ngươi tỉnh rồi! Vừa khéo, bữa sáng mới vừa nấu xong, vẫn còn đang nóng hổi!” Nói xong, U Nghiên nhấc chân đá vào cánh cửa phía sau trong vô thức.
Thấy vậy, Diệc Thu không khỏi “xì” cười, lập tức nhận được ánh mắt nghi hoặc của U Nghiên.
“Hả?”
“Dáng vẻ lúc ngươi đóng cửa rất giống một con Dương Đà.” Diệc Thu giải thích, đứng ở trên dường, như muốn thị phạm nàng nâng chân sau lên rồi đá vào bức tường đằng sau.
U Nghiên há miệng thở dốc, mãi một lúc mới híp mắt cười thành tiếng: “Mau đến ăn cơm đi.”
Diệc Thu gật đầu, nhảy xuống giường, bước đến bên bàn, ngửa đầu nhìn bữa sáng của ngày hôm nay rồi hỏi: “Thúc thúc ăn chưa?”
“Ta mới vừa đi đưa cho ông ấy.” U Nghiên đáp lời, ngồi xuống bên cạnh Diệc Thu, sờ sờ đầu Diệc Thu, trong mắt chứa đầy ý cười.
“Hôm nay có chuyện gì vui à?” Diệc Thu hỏi, há miệng ăn ngụm cháo mà U Nghiên đút cho mình.
U Nghiên suy nghĩ, trả lời nghiêm túc: “Có chứ.”
“Chuyện gì?” Diệc Thu tò mò hỏi.
“Hôm nay, vừa mở mắt ra là ta đã nhìn thấy ngươi.” U Nghiên nói, bẻ một miếng bánh thịt đút đến bên miệng Diệc Thu, cười nói, “Thế là ta nghĩ, sau này mỗi một ngày, trước khi nhắm mắt thứ nhìn thấy cuối cùng là ngươi, sau khi mở mắt thứ nhìn thấy đầu tiên cũng là ngươi —— nghĩ đến đây ta lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, cảm thấy… Ta không còn một mình nữa.”
Diệc Thu bật cười thành tiếng.
Điểu nữ hài học bổ túc mấy lời yêu sến súa này ở đâu vậy?
Chẳng lẽ không cảm thấy kỳ lạ khi một con chim nói những lời này với một con Dương Đà ư?
“Ngươi cười gì vậy?”
“Ừm, thì… Những lời ngươi nói nghe khá buồn cười.”
“Buồn cười ở đâu?”
“Ngươi không cảm thấy những lời này rất giống những lời mà các cặp tình nhân thường nói với nhau sao?”
“Hả?” U Nghiên nhíu mày, có vẻ như chưa hiểu được.
Nghĩ kỹ lại thì 500 tuổi đối với yêu ma chỉ là độ tuổi mới vừa thành niên, cũng tương đương với độ tuổi 15 – 16 của người thường, quả thật là có nhiều chuyện không hiểu.
“Ngươi còn nhỏ, không hiểu nhiều chuyện lắm.” Tiểu Dương Đà nói, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, giải thích, “Nói sao đây nhỉ, nếu như cha ngươi nói những lời này với mẹ ngươi thì nó rất thích hợp, nhưng ngươi nói với ta thì lại không thích hợp.”
“Tại sao?”
“Bởi vì bọn họ là vợ chồng, bọn họ yêu nhau, mối quan hệ của bọn họ khiến nó trở nên thích hợp!” Diệc Thu trả lời, quay đầu lại để ăn thêm một miếng bánh, vừa nhai vừa nói ậm ừ, “Còn chúng ta chỉ là bạn bè nên miễn bàn đến chuyện mỗi ngày sau này.” Ít nhất, đợi đến khi điểu nữ nhân trở lại, nàng sẽ bị đá thẳng xuống giường.
U Nghiên ngẩn người, đầu tiên là chớp mắt, sau đó là mím môi.
Cuối cùng, nàng nhấc những ngón tay dính đầy dầu mỡ lên, dùng cánh tay giữ chiếc đầu xù xù của tiểu Dương Đà lại, rồi sau đó cúi người tiến gần đến trước mặt Diệc Thu, nghiêm túc nói một câu: “Vậy ta không muốn làm bạn với ngươi nữa!”
“Hở?”
“Chúng ta cũng làm vợ chồng được không?”
“……”
Tiểu Dương Đà nuốt bữa sáng đang nhai xuống, đợi đến khi tim đập đã trở lại bình thường nàng mới khẽ áp trán mình lên trán U Nghiên.
Tối hôm qua nằm trên đất lâu quá nên con chim nhỏ này bị sốt rồi hả?