Tiên Nữ Giang Đậu Hồng

Chương 12



Edit: Yunchan

Kể từ chuyến du lịch ba ngày Yêu giới tới nay đã chừng mười ngày trôi qua, và ta đã sớm bị Thiên Thanh đuổi về Thiên đình từ đời tám hoánh nào.

Thiển Giáng làm lực lượng tuyên truyền cốt cán của Phương Thảo môn, chốc chốc lại giục ta phát hành cuốn Du Kí, nhưng mỗi tội ta quá lười, nên tới giờ vẫn chưa đụng được vào cây bút.

Ngập đầy trong mắt trong tim ta đều là hình ảnh và tung tích của Hương thú Pháp Lang, cùng với khoản nợ trăm vạn khổng lồ, mà sau lưng nó là tên Nhị Lang Thần đang nhe răng cười nham hiểm.

Công ty du lịch Hữu Nghị đã bị cục công thương của Thiên đình niêm phong, tiên bàn tính áo vàng đã gom hết tài sản bỏ trốn, Kim Thu Quỳ cũng bặt vô âm tín.

Từ xưa hồng nhan vốn bạc mệnh, dưới sự đòi nợ ráo riết của Nhị Lang Thần, đường thoát của ta cũng càng ngày càng ít đi, cuối cùng ta bèn rắc hạt giống hoa mang về từ Yêu giới vào vườn ươm ở hậu viện. Thiên giới nhiều người ái mộ GODFIVE như vậy, nhất định sẽ có tiên tử thấy hứng thú với “Cuồng kết hôn”. Vì kiếm tiền, vì sinh tồn, nếu nghề thợ khóa đã vô duyên, thì đổi sang thợ trồng hoa cũng không tệ.

Hôm nay ta đang ngồi xổm trong vườn ươm tưới nước, chợt nghe Phong Linh ngoài cửa rung lên.

“Ôi đến rồi, ôi đến rồi!”

Phong Linh của ta có công dụng báo tin khách đến, chỉ có đệ tử của Phương Thảo môn mới hát bài này. Ta nghĩ có lẽ là Thiển Giang đến giục ta viết Du Kí, nên nói mà không ngẩng đầu lên: “Đừng nóng đừng nóng, trước khi tờ Chân Lý Thiên Đình kết bản thảo, nhất định sẽ có bài.”

Người sau lưng cười khúc khích, kiểu cười hết sức yêu kiều.

Ta quẳng cái bình nước quay đầu lại, thấy khách là Phương Chủ rất ít khi tới chơi nhà, trong lòng có hơi ngạc nhiên.

“Ngọn gió nào thổi tỷ tới đây thế?”

Phủi phủi đất trong tay, ta nhanh nhảu xách tới cho tỷ ấy cái ghế đẽo bằng gỗ nhãn thơm ngát.

“Tới thăm xem muội thế nào rồi.”

Phương chủ lấy tay áo che miệng, đôi mặt đẹp cong lên như nửa vầng trăng, toàn thân nũng nịu mềm mại hệt như cỏ cói đầm hồ vậy.

Ôi, rõ ràng là lão tiên ngàn năm, bề ngoài lại y hệt một thiếu nữ hai tám, quả là khiến người ta đố kỵ!

“Không bị đánh đòn, không bị cấm cửa, vậy là tốt lắm rồi.” Đứng trước một mỹ nhân tuyệt sắc, nói cho cùng ta cũng có chút căng thẳng.

“Đừng lo, chuyện Pháp Lang, Ngọc Đế sẽ không truy cứu nữa.” bàn tay ngọc trắng trẻo của Phương chủ lộ ra khỏi ống tay áo, phủ nhẹ lên năm ngón tay đang nắm hờ của ta: “Ta đã tới tìm Vương Mẫu thỉnh cầu, vả lại Thánh quân…”

Nghĩ ngợi một lúc, tỷ ấy mỉm cười, không nói tiếp nữa.

Thiên Thanh làm chuyện gì ta hoàn toàn không muốn biết, thành ra ta cũng không gặng hỏi thêm.

“Muội muội ngoan, lần này muội xuống Yêu giới, có tiếp xúc với món đồ chơi nào hay không?”

Đề tài đột nhiên thay đổi, Phương chủ bắt đầu quan tâm tới kỳ ngộ của ta ở Yêu giới, mắt vô tình thổi về hướng vườn ươm.

Ta không kìm nổi cơn buồn cười, bất kể là Thiển Giáng hay Phương chủ, sao người nào cũng muốn biết trải nghiệm của ta ở Yêu giới thế? Chẳng lẽ hai tỷ ấy ở mãi trên Thiên đình nên bức bối, cũng muốn tới Yêu giới vớt một mỹ nam tuyệt thế sao?

“Yêu giới toàn những người quái dị, không có gì thú vị hết.” Xuất phát từ nội tâm tà ác, ta quyết định giấu nhẹm chuyện gặp được Tễ Lam: “Nhưng hoa cỏ thì rất đặc biệt, muội có mang ít hạt giống về đây trồng chơi.”

“Làm càn!” Phương chủ hờn dỗi một câu, rồi như thở phào nhẹ nhõm: “Hoa Yêu giới đương nhiên phải lớn lên ở Yêu giới, sao có thể trồng được ở Thiên đình?”

“Chữa ngựa chết thành ngựa sống mà.” Ta cười vô lại, tuy trong lòng cũng thất vọng phần nào: “Không thử thì làm sao biết được?”

“Nha đầu ngốc, ta là Phương chủ của Phương Thảo môn, quản lý trăm hoa vạn cỏ, muội nói xem ta có biết hay không!” Phương chủ nhíu mày lườm ta.

Cái lườm này khiến ta lâng lâng bay bổng thoải mái cả người, hệt như mỗi sợi tóc gáy đều thoát khỏi sự khống chế, phấp phới phấp phớp.

“Không trồng không trồng.” Ta nhanh chóng kéo tay Phương chủ làm nũng: “Phương chủ nói gì thì muội làm đó.”

Nói xong còn đá cho cái bình nước một đá.

Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, ta nghĩ nếu kiếp trước ta làm nam nhân, thì nhất định là chết dưới váy của mỹ nhân.

“Muội đấy…” Ngón tay ngọc mảnh dẻ của Phương chủ chọc nhẹ vào chóp mũi ta, ba phần đành chịu bảy phần cưng chìu: “Nghe nói lần này là Hắc Vô Thường truyền tin cho muội à?”

Ta gật đầu, chôn mặt vào vai tỷ ấy hít một hơi.

Ôi chao, thơm quá, đây là mùi hoa khiến lão sắc lang Lã Động Tân nhớ mãi không quên sao!

Nếu có thể biến Phương chủ thành người ngọc nho nhỏ bỏ vào trong tay áo, mỗi ngày nhìn tỷ ấy ném cho ta một cái mỵ nhãn, mỗi đêm trước khi ngủ tắm chung với tỷ ấy trong một cánh hoa, không biết là hạnh phúc biết bao nhiêu?

Tâm hồn ta đang phơi phới, nghĩ ngợi miên mang, lại nghe giọng Phương chủ vang lên buồn bã: “Hắc Vô Thường đã có hôn ước với Tử Trúc tiên tử từ lâu, tuy họ ngàn năm qua vẫn chưa thành hôn, nhưng dù sao hôn sự cũng là do Ngọc Đế khâm ban, Tử Trúc tiên tử lại là người tọa hạ của Quan Thế Âm, muội đừng nên qua lại nhiều với Hắc Vô Thường nữa thì tốt hơn.”

Nhắc tới Hắc Vô Thường, ta lập tức từ trong sung sướng rớt phịch xuống bi thương, thất thểu rút khỏi người Phương chủ: “… muội biết rồi.”

Phương chủ gật đầu vui mừng, sau đó lại do dự nói: “Lần này Thánh quân đích thân hạ phàm đón muội, tin tức đã lan ra ngoài rồi, mọi tiên tử đều rất hâm mộ muội, vậy muội đối với Thánh quân… có suy nghĩ gì không?”

Ta nhìn cặp mắt hạnh tròn xoe, thần sắc mập mờ của tỷ ấy, thật lòng không kiềm được ham muốn chọc ghẹo tỷ ấy một phen.

“Không suy nghĩ, không cảm giác, không xúc động.” Lời thốt ra miệng vẫn cực kỳ thật lòng, dù sao người ta cũng là chủ nhân trực tiếp của ta, động chạm người có quyền nhiều lần quá cũng không tốt lắm đâu.

Lông mày Phương chủ giật lên, như không thể nào tin được: “… Thánh quân… có rất nhiều người thích, vậy mà muội vẫn không …”

Ta biết tỷ ấy ấp a ấp úng như vậy là không muốn nói ra hai chữ “Tưởng nhớ”, trong lòng không dằn được cơn cảm thán, Phương chủ đúng là Phương chủ, không to gan nói trắng ra như Thiển Giáng, người ta suy nghĩ chu toàn, sợ làm mất thể diện của ta.

“Phương chủ đại nhân.”

Ta dịch qua trước người tỷ ấy, nhìn tỷ ấy với ánh mắt thâm tình mà nóng bỏng.

“Như tỷ biết đó, muội là người đi theo con đường tao nhã. Làm một nữ thanh tiên tao nhã, tất nhiên càng thiểu số càng thích, càng không ai thích thì muội càng thích. Nếu có ai đang được rất nhiều người thích, vậy thì, thật có lỗi, muội nhất định cực kỳ không thích.”

Ngụ ý là —- Tỷ không cần lo lắng nữa đâu.

Phương chủ nhìn chằm chằm mắt ta lâu thật lâu, như đang cố gắng nhìn thấu vào nội tâm của ta.

Quân tử thẳng thắng vô tư, ta cũng thanh thản ưỡn ngực lên cho tỷ ấy nhìn thoải mái.

Nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc Phương chủ cũng chịu nhận thua.

Chậc, tỷ ấy thở dài yếu ớt, như đã bỏ cuộc.

“Cái tính lơ mơ này của muội, không biết là tốt hay xấu nữa…” Phương chủ đưa tay áp lên hai má ta, giữa chân mày như bao phủ sương mù không thể xua tan.

“Lơ mơ hiếm có, lơ mơ hiếm có.” Ta tranh thủ tóm lấy tay tỷ ấy giở trò sỗ sàng.

Phương chủ lắc đầu bật cười, hết sức bất đắc dĩ.

“Muội thích trồng hoa nuôi cỏ thì cũng tốt, hoa cỏ dễ hỏng cần phải dốc lòng chăm sóc, không thể vắng bóng người chăm một ngày nào, sau này chớ chạy lung tung nữa.”

Ta lập tức gật đầu lia lịa, giờ này phút này, mỹ nhân nói cái gì thì đúng cái đó.

Phương chủ để lại một bình ngọc lộ, nói là phân thượng hạng để nuôi hoa, sau đó bay đi mất.

Tỷ ấy đi đã tròn ba ngày, vậy mà trong căn phòng nhỏ của ta vẫn còn phảng phất dư hương thanh nhã.

Bất kể ta có chưng diện mình tao nhã tới mức nào, cũng không đuổi kịp được thiên phú bẩm sinh, Phương chủ đại nhân mới là nữ thần đích thực!

Có thể ngắm không thể chạm, có thể xem không thể ăn, trong lòng ta thất vọng não nề, quyết định về nhà tắm một cái rồi đi ngủ cho lành.

Thế nhưng suốt mấy ngày liền ta vẫn chưa được đánh một giấc nào yên lành.

Ban đêm luôn có một loại âm thanh kỳ quái quấy nhiễu, quậy tới nỗi ta lăn qua lộn lại mãi vẫn không tài nào chợp mắt được.

Mới đầu ta còn tưởng đó là tiếng gió thổi, nhưng mấy ngày sau, ta dần dần nghe ra trong gió một từ.

“Miểu Miểu!”

“Miểu Miểu!”

“Miểu Miểu!”

Giọng nói trầm thấp kiềm nén, cứ như chứa đựng đau khổ bi thương dồn nén cả vạn năm, cùng với lo âu nặng trĩu và không cam lòng.

“Ở đây không có nuôi mèo…” Bị làm phiền tới không ngủ nổi, ta dứt khoát bật dậy khỏi chăn —- giọng khàn khàn này quả thật khó phân biệt, ta theo bản năng nhận định đó là tiếng mèo hoang đang kêu “Meo meo.”

Thò chân xuống giường, đầu bù tóc rối đi ra khỏi phòng, ta lần theo tiếng nói đi tới.

Không ngờ nơi phát ra âm thanh lại là trong vườn ươm nhỏ.

Càng làm cho ta giật mình hơn là, hạt giống bị vùi trong đất mà ta đã hạ quyết tâm bỏ liều, bây giờ lại nhú lên một mầm hoa bé xíu xanh non!

“Miểu Miểu!”

“Miểu Miểu!”

“Miểu Miểu!”

Mầm hoa nhỏ xanh mượt này đón gió đêm bén ngót, ngóc đầu lên gào thét bất chấp.

Ta nhất thời vừa mừng vừa sợ —- không phải Phương chủ nói hoa Yêu giới không sống được ở Thiên đình à? Sao ta lại trồng được?

Nhưng ngay sau đó ta lại hơi tiếc nuối, nhìn đám hoa non bị gió thổi ngả nghiêng trước mắt, ta không phân ra được bông nào là Hoa Chân Tâm, bông nào là Cuồng Kết Hôn, còn bông nào Bà đây gặp đồ phản bội?

“Chắc là ngọc lộ của Phương chủ có tác dụng rồi!” Ta thì thầm một câu, ngồi xổm xuống vỗ vỗ một mầm cây xanh bé xíu, trong lòng nức nở thổn thức, cảm giác thành tựu vỡ òa như thể cuối cùng đã trồng được cành vàng lá ngọc.

Mầm xanh nhỏ còn đang cúi đầu kêu “Miểu Miểu”, hết sức nỗ lực, hết sức cố chấp.

Cuối cùng là meo meo hay miểu miểu đây, sao ta không phân biệt rõ được nhỉ. Cơn buồn ngủ kéo tới, ta không thể làm gì hơn là vừa ngáp vừa lò dò quay về phòng ngủ tiếp.

Hoa Yêu giới vốn dĩ không sinh trưởng như bình thường, ngươi đừng để trong lòng.

Ta còn nhớ rõ câu này của Tễ Lam.

Chắc là khi đó ta đào nhầm hạt giống, tiện thể mang luôn cả cây meo meo gâu gâu về rồi! Nói tóm lại nó không phải là Hoa Chân Tâm, Hoa Chân Tâm là “hoa” cơ mà, đã là hoa thì tất nhiên phải nở hoa thì mới nói chuyện được rồi.

Những mầm non kỳ quái này, rất nhanh sau đó đã không còn ảnh hưởng gì tới giấc ngủ của ta nữa.

Bởi chúng nó dần dần lớn lên, cũng không còn hò hét nữa.

Ta dốc lòng chăm sóc chúng, định bụng chờ chúng nở hoa thì đem ra bán với giá cao.

Cuồng Kết Hôn thì bán cho câu lạc bộ hâm mộ GODFIVE.

Bà đây gặp đồ phản bội thì bán cho hiệp hội oán phụ của Thiên đình.

Còn Hoa Chân Tâm thì…. thì bán cho hình bộ Thiên đình, hay bán cho viện tình báo tư nhân Thuận Phong Nhĩ cũng tốt chán.

Ta chìm đắm trong ảo tưởng ngọt ngào, tưởng tượng tới tháng ngày mình mở một nhà kính trồng hoa, mỗi ngày mặc chiếc váy Đậu Đũa Đỏ thanh nhã, cười thanh lịch ngắm khách qua đường. Nếu như gặp được một mỹ nam cực phẩm như Tễ Lam, thì ta sẽ tặng miễn phí cho chàng một đóa “Cuồng Kết Hôn”, còn nếu GODFIVE mà thò chân đến thì, Hừ! Hừ! Hừ!

Để đề phòng tình trạng rối loạn phản ứng sinh lý, ta nên trực tiếp đóng cửa thì hơn…

Không có trách phạt, không có tên Nhị Lang Thần đáng ghét, không có Nữ yêu hở ngực loạn xà ngầu, mỗi ngày ta đều mỉm cười ngủ ngon dưới ánh mặt trời ấm áp.

Ta yêu Thiên đình, đây là tình yêu tha thiết xuất phát từ nội tâm.

Ta yêu ấm áp nơi đây, yêu sự tĩnh lặng nơi đây, yêu sự thoải mái nơi đây, yêu tự do nơi đây.

Tại sao Thiên Thanh và Phương chủ phải lo ta bỏ Thiên đình mà đi chứ? Không, không bao giờ, lý tưởng cả đời của Giang Đậu tiên tử ta chính là tu luyện giỏi giang, trở thành một vị Thượng tiên có tôn nghiêm có địa vị, sau đó sống vĩnh viễn trong cảnh sắc tươi đẹp nơi đây.

Ta thích những thứ xinh đẹp.

Dù không có được, dù không giữ được, nhưng có thể ở bên cạnh, cũng rất tốt rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.