Tiên Nữ Giang Đậu Hồng

Chương 47



Edit: Yunchan

1.

Cô mở mắt ra, trông thấy biển trời xanh lam, từng áng mây trôi qua bồng bềnh, tựa như một đống bông xốp rối bù.

Cô cúi đầu, phát hiện mình đang nằm trong một con sông dài không giới hạn, nước cạn trong vắt, đáy nước là mây trắng trời xanh.

Cô đứng lên khỏi dòng sông, nghi hoặc nhìn dáo dác, bốn phía vắng vẻ im ắng, chẳng có thứ gì.

Nước và trời hợp lại một màu, mênh mông bạt ngàn, cô ngô nghê đứng tại chỗ, nhất thời không rõ mình đang đứng trên trời hay là trong nước.

Gió bất ngờ nổi lên, thổi tung mái tóc thật dài, cô nghĩ ngợi một lát, quyết định đi về hướng đầu gió.

Đi thật lâu, thật lâu, lâu đến nỗi rặng mây đỏ từ chân trời rơi vào trong dòng nước, rồi lại từ trong nước mọc lên chân trời. Khi thái dương biến mất, ánh trăng tiếp tục soi đường cho cô, cứ thế vật đổi sao dời, gió thổi mây tan, cô cố chấp bước tới, mặc kệ mây giữ chân, mưa than thở.

Mãi tới khi cô nhìn thấy một chiếc bóng màu xanh nhạt.

Đứng trước mặt là một người tuấn tú bất phàm, chói sáng hơn thái dương, cao xa hơn mây trắng, và cũng bất định khó nắm bắt hơn gió.

Cô ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên phai màu nhợt nhạt, trong mắt chỉ có chiếc bóng mưa lướt qua trời xanh kia.

“Ngươi đến rồi.”

Người nọ thấy cô, chẳng hề hoảng hốt giật mình, cứ như đã đoán trước sẽ gặp cô ở đây từ lâu.

“Huynh là ai?” Cô nhìn hắn, mặt lộ vẻ say mê.

“Thiên Thanh.” Hắn lẳng lặng nhìn cô chăm chú: “Ta là Thiên Thanh.”

“Đưa tay cho ta.” Hắn đứng bên bờ, chìa tay ra với cô.

Cô ngoan ngoãn cúi đầu, nhấc đôi chân trần ra khỏi mặt nước, kể từ đó bước lên vùng đất mà mình chưa từng biết.

2.

Thiên Thanh tuấn tú nói mình là thần tiên.

“Thần tiên là cái gì?” Cô nghiêng đầu nhìn hắn, đối với hắn rất ư là ngưỡng mộ hiếu kỳ.

“Là người mà ngươi sẽ trở thành trong tương lai.” Hắn nhìn cô, thần sắc ôn hòa bất biến: “Ta đến đây chính là để độ ngươi thành tiên.”

“Tại sao phải thành tiên?” Cô hoang mang không hiểu: “Thành tiên rồi thì biến thành thế nào?” Đẹp như huynh à?

Thiên Thanh cười, xòe tay phải hướng về phía cô, chỉ thấy trong tay hắn bốc lên một đợt mây mù, dần dần tan ra, trong lòng bàn tay nở rộ một đoán bạch liên băng thanh ngọc khiết.

“A.” Cô chưa thấy thứ gì xinh đẹp tinh xảo như vậy, không nhịn được bật kêu thành tiếng.

Nhưng đóa bạch liên héo rũ rất nhanh, hoa sen tan đi như khói, mây mù dần dần hội tụ thành một quả cầu thủy tinh.

Bàn tay của Thiên Thanh nhoáng lên, bên trong quả cầu bay lả tả từng chấm nhung li ti trắng muốt, mờ mờ, êm êm.

“Đây là cái gì?” Cô nóng lòng muốn sờ thử những chấm nhung mềm đó, nhưng đầu ngón tay vừa đụng đến, chúng đã hóa thành hơi sương, biến mất.

“Đây là tuyết mùa Đông.” Thiên Thanh nhìn cô ôn hòa: “Ta gom lại dự trữ một ít.”

Sau đó bàn tay hắn nắm chặt thành quyền, khi mở ra lần nữa —– quả cầu thủy tinh đã biến mất, trong tay hắn nằm lẳng lặng một dải tơ mềm trơn mượt.

“Đây là gì thế? Đẹp quá!” Cô nhìn dải tơ trôi nổi huỳnh quang lấp lánh, trong lòng không nhịn được ngứa ngáy, thích thú.

“Đây là ánh sáng của trăng tròn mười lăm, tối qua ta vừa cắt xuống.” Thiên Thanh cười, giao dải tơ vào tay cô: “Lại đây, cho ngươi.”

Nhưng dải tơ vừa chạm vào da cô đã tự động xuyên qua, hệt như không khí trong suốt.

“Tại sao? Tại sao không hứng được?”

Cô sốt ruột cố chụp lấy ánh trăng, nhưng bất kể động tác nhanh cỡ nào cũng không thể gom nó lại được.

“Ngươi nhìn đi, phong hoa tuyết nguyệt, vật càng xinh đẹp lại càng dễ tan biến.”

Giọng Thiên Thanh vẳng tới từ xa xăm.

“Cho nên ngươi phải thành tiên, thành tiên, mới có thể giữ chúng lại trong sinh mạng vĩnh viễn.”

3.

Cô bắt đầu theo Thiên Thanh tu tiên.

Bởi vì cô muốn giữ lại những thứ xinh đẹp, cô muốn có được chúng.

Nhưng mà tu tiên là một chuyện rất chi khô khan, Thiên Thanh chỉ dạy cô cách hít thở, bảo cô ngồi thiền tĩnh tọa trước, học làm sao tu tâm dưỡng tính.

Cô không thích, cực không thích, từ khi sinh ra cô đã không thể ngồi yên một chỗ được, tới ngồi trên bồ đoàn cũng không an phận.

“Úi, ta đau lưng.”

Chưa đầy ba phút cô đã bắt đầu uốn tới ẹo lui, dẫu môi mè nheo: “Có cách nào khác có thể học cấp tốc không?”

“Chuyên tâm.” Thiên Thanh ngồi trên bồ đoàn phía đối diện, nhắm mắt dưỡng thần, không cựa quậy mảy may, giọng đông lạnh.

Cô đành phải bấm bụng đặt mông xuống bồ đoàn, trừng mắt thao láo.

Để coi huynh kiên trì được bao lâu, ta không tin huynh không cục cựa!

Cô tức tối nghĩ, nhìn chòng chọc nhất cử nhất động của người đối diện mà không chớp mắt lấy một cái.

Nửa nén nhang, một nén nhang, hai nén nhang… cơn tức của cô dần bị ăn mòn, cơ thể mềm nhũn ra.

“Ôi, lúc huynh ấy ngồi im cũng xinh đẹp ghê.”

Cô lẩm bẩm một mình, ánh mắt si mê.

Tròn ba nén nhang, ánh mắt cô đều quyến luyến không rời trên gương mặt của người đối diện —– lông mi thật dài, bờ môi mỏng góc cạnh rõ ràng, rõ là kiệt tác của thần, hoàn mỹ tới nỗi người ta phải cảm thán. Cô ảo tưởng có thể thò tay sờ thử, có phải cũng như mình, ấm ấp, ngọt ngào?

Thiên Thanh vẫn im ru.

Do đó cô to gan đứng lên, đưa tay chọc vào hàng mi vừa rậm vừa dài.

Lông mi hình như rung lên một tý, gãi vào tay cô ngưa ngứa, cô thấy thích thú, bèn mò tiếp xuống bờ môi mỏng.

Y như cô nghĩ, ấm ấm mềm mềm.

Sau đó cô kề sát mặt mình tới, muốn nếm thử xem vị có ngọt thật hay không.

Còn chưa đụng được, cằm đã bị người ta nắm.

“Thú vị lắm sao?” Đồng tử màu xám khói nhìn cô chằm chằm, lạnh như băng giá.

“Ừ.” Cô chẳng biết gì là mưa bão sắp tới, chỉ sấn vào hắn theo bản băng, cánh tay mềm mại trắng ngần quấn lấy cổ hắn: “Huynh thật là thơm, mùi này ta ngửi rất thích.”

Đáng tiếc cô không thể liếm được, vì chớp mắt tiếp theo Thiên Thanh đã thoát khỏi vòng ôm của cô, đứng xa tít trong bụi hoa.

“Sau này động thủ nhanh một chút.” Thiên Thanh nhìn cô, nét mặt lạnh nhạt: “Các tiên nhân đều biết dịch chuyển tức thời.”

4.

Sau một thời gian ngắn theo Thiên Thanh tu luyện, linh lực của cô đã tăng cao rõ rệt, nếu muốn, cô có thể làm hoa trong hồ nở rộ bất cứ lúc nào.

Nhưng cô vẫn không thể xén được ánh trăng, nhiều lắm chỉ hứng chúng chơi một lát mà thôi.

Cô rất thích ánh trăng, thích vô cùng, nên năn nỉ Thiên Thanh xén thêm một mảnh cho mình chơi.

Thiên Thanh dụ cô, bảo là chỉ cần cô có thể ngồi yên ba mươi sáu canh giờ không nhúc nhích, thì sẽ lấy xuống cho cô chơi.

Cô kiên trì hai ngày, trong suốt thời gian đó không ăn không uống, cắn răng nhắm mắt, cực kỳ chuyên tâm.

Đến canh thứ hai mươi lăm, Thiên Thanh bỗng nhiên nói một câu: “Ấy, sao tuyết lại rơi?”

Cô mở choàng mắt ra, nhảy tót tới cửa, mặt hóng hớt: “Đâu? Rơi ở đâu?”

Ngoài phòng vẫn là cỏ xanh chim hót, người trước mắt nhìn cô cười, vẻ mặt hả hê vô tội.

Cô nhất thời bừng tỉnh —- mình bị lừa.

“Cái đó, có cho ta nữa không?” Cô nhìn hắn bằng cặp mắt trông mong, đầu ngón chân di di trên đất, giọng lí nhí —– hắn biết cô đang hỏi phần thưởng khuyến khích.

Thiên Thanh lắc đầu.

Thoáng cái cô xụi lơ như quả bóng xì hơi, ngồi xổm xuống tại chỗ, cái mặt nhỏ vùi vào đầu gối.

Lần thứ hai xin ánh trăng, cô dường như rất có lòng tin, kiên quyết chứng tỏ không đạt được mục tiêu quyết không bỏ qua.

Kỳ này Thiên Thanh yêu cầu cô ngồi yên năm mươi sáu canh giờ.

Vào canh thứ mười sáu, Thiên Thanh nói: “Ồ, hoa đào núi nở rồi.”

Cô không cựa quậy.

Vào canh thứ hai mươi bảy, Thiên Thanh nói: “Ồ, ai lấy tuyết xâu thành rèm, treo ở nóc nhà thế này?”

Hơi thở cô bất loạn.

Vào canh thứ ba mươi sáu, Thiên Thanh nói: “Ánh nắng chiều làm giấy cắt thật xinh đẹp.”

Ngay cả chân mày cô cũng chưa từng nhíu.

Vào canh thứ bốn mươi tám, Thiên Thanh nói: “Không ngờ áng mây làm chăn bông lại mềm như thế, nhẹ như thế.”

Trong lòng cô rất đắc ý: Không có cửa đâu, phen này nhất định phải bắt huynh xén một đoạn ánh trăng xuống!

Nhẫn nại mãi tới canh thứ năm mươi sáu, lại nghe Thiên Thanh kêu khẽ một tiếng: “A, cắt vào mặt.”

Mắt cô bất ngờ trợn to, búng thẳng tới trước mặt hắn hệt như lò xo, vẻ mặt lo lắng tới không thể lo lắng hơn: “Có đau không? Có nặng lắm không?”

Người trước mắt vẫn hoàn hảo chẳng sứt mẻ gì, con ngươi màu xám khói nhìn cô đầy tiếc hận: “Tâm còn chưa đủ kiên định.”

Hắn hạ cho cô một câu.

Nhưng cô lại vui mừng ôm chầm lấy hắn, như thở phào nhẹ nhõm: “Huynh không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi! Khăn ánh trăng không có cũng không quan trọng!”

Người dưới thân hơi cứng lại.

Cuối cùng cô vẫn lấy được chiếc khăn tay xén bằng ánh trăng, Thiên Thanh còn thi pháp cho nó, khiến nó có thể bảo tồn được ít nhất là tới kỳ trăng tròn tiếp theo.

Cô phấn khích chưa từng thấy, cầm chiếc khăn nhảy cẫng lên reo hò, tung hứng lên bầu trời cao thật cao.

Khăn tay dệt bằng ánh trăng nhẹ tênh, chỉ cần thổi sơ một hơi, cũng có thể trôi lơ lửng trên không trung như cánh ve. Cô nghịch ngợm thổi khăn lên mặt Thiên Thanh, âm mưu muốn che mặt bịt mũi hắn.

Thiên Thanh nhìn cô phá phách, không tránh không né, mặt mày nhàn nhạt.

Khoảng cách hai người càng thổi càng gần, càng thổi càng gần, cuối cùng cô đảo lên một cái, trượt chân nhào vào lòng Thiên Thanh.

Lồng ngực của Thiên Thanh ấm áp rộng rãi, có một mùi hương khiến cô quen thuộc và an tâm.

“Ta thích huynh.” Cô hưởng thụ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Ta thích huynh lắm.”

Thiên Thanh vẫn không nhúc nhích.

Chiếc khăn lành lạnh chầm rãi đáp xuống, phủ lên mắt hắn.

5.

Thiên Thanh dạy cô tập vài loại pháp thuật, cô vừa học đã nhất kiến chung tình với chức thuật(*), bèn hết sức chuyên tâm cần mẫn tu luyện, rất nhanh đã có thể kéo tơ mây dệt thành bông vải, chẳng bao lâu toàn bộ mây quanh sơn cốc đều bị cô quơ sạch.

(*) Thuật dệt vải.

“Dệt thành to như vậy, nên làm cái gì đây?” Cô cầm gấm mây dài đến mấy trượng mà phát rầu.

“Có thể may y phục.” Thiên Thanh đằng sau án thư ném tới cái liếc mắt thờ ơ.

“Y phục là gì?” Cô không rõ, Thiên Thanh dạy cô thiên nhiên vạn vật, nhưng chưa dạy cô luân lý diễn sinh(*).

(*) Là quá trình sinh trưởng của vật chất.

“Là thứ dùng để che chắn.” Thiên Thanh rũ mắt, nhìn thanh bào trên người: “Chính là thứ trên người ta.”

Cô học điệu bộ của hắn tự nhìn xuống, phát hiện trên người mình không có lấy một tấc vải, da thịt và đường cong đều phơi trần trong không khí, bèn cầm gấm mây đắp lên người, xoay vòng vòng.

“Là thế này phải không?” Cô vừa xoay vừa hỏi, dáng đi tướng đứng ngả nghiêng như bươm bướm, giọng lảnh lót như hoàng oanh.

“Còn thiếu một đoạn.” Thiên Thanh giơ cánh tay lên: “Tay áo.”

“Tại sao phải che?” Cô nắm chặt gấm mây, khó hiểu: “Ta thấy không che còn đẹp hơn.”

Eo của cô rõ ràng còn mềm mại hơn mây, da của cô còn mịn màng hơn gấm.

“Vì thần tiên bên ngoài sơn cốc nhìn thấy sẽ xấu hổ.” Thiên Thanh đáp rất kiên nhẫn.

Cô cũng chẳng quan tâm thần tiên bên ngoài sơn cốc nghĩ gì, trong đầu chỉ nhảy tới nhảy lui một ý niệm —– Thiên Thanh bên dưới y phục là hình dạng gì? Có phải cũng hoàn mỹ không tì vết như mặt huynh ấy không nhỉ?

Nghĩ là làm, cô lập tức ném gấm mây chạy nhanh tới Thiên Thanh như hổ đói vồ mồi, hai tay vươn ra muốn xé vạt áo hắn.

Tuy bình thường rất cao minh, nhưng Thiên Thanh lại không ngờ được cô sẽ bất ngờ xông tới như thế, nên sững người ra tại chỗ.

Cơn sửng sốt đã cho cô thời gian, cô lấy tốc độ tia chớp xé trái xé phải, và nhìn thấy cơ thể bên dưới thanh bào như ý nguyện.

“Ơ hay, sao huynh không giống ta.” Cô kêu lên đầy kinh ngạc: “Sao ở đây phẳng vậy?”

Cô thò tay ấn lên cơ ngực của Thiên Thanh: “Là tại chưa ăn no sao?”

Thiên Thanh đỡ trán, thấy trên trán có thứ gì bắt đầu nổi lên.

“Hồ đồ.” Hắn chộp lấy cái tay không an phận của cô, kéo sang một bên: “Ngươi sờ nữa ta sẽ nổi giận.”

Cô nâng gương mặt tò mò lên: “Nổi giận là cái gì?”

Hắn câm nín, sau đó hờ hững, cuối cùng là thoải mái.

Thật ra hắn chỉ lừa cô thôi, hắn đã không còn tức giận từ rất lâu rồi, hắn cũng đã quên mất tức giận là thứ gì.

“Nói chung, không được tự tiện cởi y phục của người khác, có muốn nhìn bao nhiêu cũng không được.” Hắn kéo cô đang treo trên cổ mình xuống, búng vào trán cô một phát: “Ngoan ngoãn nghe lời.”

Cô chưa từ bỏ ý đồ, lại dán mặt vào trong ngực hắn tiếp, thái độ vừa duyên dáng vừa vô lại: “Vậy huynh phải luôn nói chuyện với ta, không được dừng.”

Cô thích gương mặt của hắn, thích mùi hương của hắn, thích giọng nói của hắn, bây giờ nhìn thấy thân thể dưới y phục của hắn, cô càng chắc chắn là mình thích —– hắn quá hoàn hảo, mỗi tấc mỗi phân mỗi vị trí, đều hoàn hảo không có tý khuyết điểm nào.

“Được rồi.” Lúc này Thiên Thanh chỉ muốn tìm mọi cách để cạy miếng da trâu dính trên người xuống thôi.

6.

Rốt cuộc cô cũng học xong cách mặc quần áo, cũng biết nam nữ là gì.

“Giới tính khác nhau có thể ở chung không?” Khi cô biết mình và Thiên Thanh khác nhau thì có vẻ rất cuống: “Nam nhân với nữ nhân có thể vĩnh viễn không chia cách không?”

“Cũng có trường hợp này, chẳng qua là cực nhỏ.” Thiên Thanh nghĩ ngợi một lát, đáp rất thận trọng.

“Ta mặc kệ, bất kể ra sao ta cũng muốn ở chung với huynh.” Cô lại dính chặt lấy hắn như da trâu, bắt chước con mèo nhỏ cọ cọ: “Từ ánh mắt đầu tiên ta đã thích huynh, đã nhìn ba vạn sáu ngàn lần vẫn còn thích, tương lai dù có nhìn thêm mười vạn tám nghìn lần cũng vẫn thích, cực thích cực thích, tuyệt đối không dừng lại.”

Thiên Thanh vỗ vỗ đầu cô, từ chối cho ý kiến.

Từ sau khi học xong dệt vải, cô bắt đầu học sang nhuộm màu, Thiên Thanh dạy cô một ít phương thuốc và tài liệu cơ bản, sau đó mặc cho cô tự phát huy.

Cô pha ra rất nhiều loại màu sắc, có thanh nhã như nước hồ, có rực rỡ như ráng chiều, màu sau còn đẹp hơn màu trước. Mỗi lần pha được một màu, cô đều bừng bừng phấn khởi đi tìm Thiên Thanh, chờ hắn khích lệ.

Nhưng phần lớn thời gian Thiên Thanh đều đọc sách, lật cả đống sách cổ mãi mãi lật không hết, thấy cô ôm mớ vải đủ loại màu sắc đến, chỉ nhạt nhẽo thả ra một câu: “Lại có kiểu dáng mới à?”

Tiếp đó vùi đầu sụp mắt, đọc sách tiếp.

Cô rất thất vọng, cô hy vọng Thiên Thanh có thể nhìn cô thêm vài lần, do đó cô bắt đầu hì hục phối màu, nhuộm màu nhiều hơn, đi khắp nơi tìm tài liệu, Thiên Thanh không dạy thì cô sẽ tự sáng tạo phát minh.

Đến một hôm cô chợt phát hiện ra một loài thực vật, khi nở hoa, mật hoa sẽ trôi nổi giữa không trung, mùi hương thơm ngọt bay ngập cả sơn cốc. Thế là cô thu gom toàn bộ mật hoa, rồi ngắt vài bụi mang về.

Đêm đó cô phối ra được màu đỏ đẹp nhất, tươi đẹp thanh sạch như hoa đào tháng ba, khiến người ta say mê. Cô hết sức mừng rỡ, ôm chiếc váy đỏ nhảy nhót trong phòng, đang nhảy giữa chừng, thì chợt thấy Thiên Thanh đứng hầm hầm ngoài cửa.

Thiên Thanh vốn muốn đến răn dạy cô một bài, hoa Linh Tiêu là di vật thượng cổ không thể tái sinh, rời khỏi đất sẽ chết ngay lập tức, đào lên gốc nào thì sẽ mất đi gốc đó triệt để. Bây giờ nhìn thấy cô nhảy nhót tung tăng thì lời trách mắng đều tắc hết trong cổ họng.

“Huynh xem huynh xem, đây là màu ta mới phối, có đẹp không?” Cô thấy người tới, lập tức giơ cao tấm vải nhào qua, cặp mắt to sáng quắc kinh người: “Huynh có hài lòng không? Có thích không? Có vừa ý không?”

Dù có trì độn hơn nữa, hắn cũng hiểu cô cần mẫn không ngừng như vậy là vì thứ gì.

“Ừ, đây là thứ đẹp nhất, thích hợp với ngươi nhất.” Hắn xoa xoa trán cô: “Ta chưa từng thấy thứ gì đẹp hơn nó.”

Cô thở phào một hơi, gương mặt căng thẳng lập tức sung sướng mềm mại như mật đào.

“Màu này rất đẹp, ngươi không cần thử lại nữa, nhớ kỹ phương thuốc là đủ rồi.”

Hắn dặn xong, khom người nhặt đóa hoa Linh Tiêu đã héo rũ trên mặt đất.

Thương Nam tổng cộng chỉ có chín bụi Linh Tiêu, bây giờ bị cô nhổ mất ba bụi, phải nói là tổn thất nghiêm trọng. Nước hàn đàm có công dụng cải tử hoàn sinh, không biết bây giờ ném mấy đóa hoa này vào ngâm còn kịp không? Nói chung, phải tranh thủ.

Chợt thấy cô gật đầu thật mạnh, quay lưng chạy như bay về hướng án thư, từ trước đến nay cô luôn xem lời hắn là thánh kinh.

“Ba phần ráng hồng, ba phần đỏ nhạt, hai phần cây hoa khói, một phần chu sa, sau đó nhỏ vào trong thuốc nhuộm thêm sáu giọt mật hoa Linh Tiêu.”

Cô chắp tay dâng văn phòng tứ bảo tới trước mặt hắn, mừng rỡ nói: “Huynh viết giúp ta đi, viết giúp ta đi, để ta khỏi quên mất!”

Hắn khựng lại, nhìn đóa Linh Tiêu xơ xác buồn xo trong tay, rồi nhìn khuôn mặt chờ đợi trước mắt.

“Ta không biết chữ, huynh nhìn ta làm gì?” Cô trừng hắn kỳ quái: “Đừng nói huynh không biết chữ nhé.”

“… Được.” Hắn nhìn cô mỉm cười: “Trải giấy ra đi, ta viết nhanh một chút, cho ngươi khỏi quên.”

7.

Cô gắn bó bầu bạn với hắn một đoạn thời gian rất dài.

Cô bắt đầu biết chữ, linh lực cũng dần trở nên mạnh mẽ phi thường, kỹ thuật dệt vải nhuộm màu cũng ngày càng tiến bộ. Cô bây giờ, đã đến trình độ thò tay là có thể rút mây, trở tay là có thể xén trăng.

Nhưng cô vẫn lén giấu Thiên Thanh, cô không muốn cho hắn biết cô có thể xén ánh trăng, cô muốn hắn dùng khăn ánh trăng dỗ cô như trước đây.

Cho dù có thể chạm tay vào ánh trăng, nhưng hắn vẫn cao cao tại thượng, xa vời không thể chạm tới.

Lại một kỳ trăng tròn đến, Thiên Thanh làm cho cô một chiếc khăn mới. Cô cầm vào tay lập tức đắp lên mặt hít sâu một hơi, hết sức sung sướng.

“Đã lâu vậy rồi mà còn thích món đồ chơi này sao.” Thiên Thanh nhìn điệu bộ trẻ con của cô thì không nhịn được cười: “Ngươi vẫn không có tiến bộ gì.”

“Ta không muốn tiến bộ.” Cô lấy khăn xuống, lắc đầu cực nghiêm túc: “Ta chỉ muốn huynh.”

Sau đó cô cười khúc khích, đứng dậy nhào qua Thiên Thanh, ôm chặt lấy, cứ như sợ hắn bay đi mất.

“Ta luôn bấm ngón tay tính, ta đã nhìn huynh tổng cộng mười vạn tám ngàn bốn trăm lần, nhưng vẫn chưa thấy đủ, huynh á, có phải đã dùng ma lực gì đó ếm ta không hả?”

Cô ngước gương mặt chan chứa tình cảm lên, trong con ngươi là trăng bạc sáng trong, tròn đầy như ngọc bích.

Nét mặt Thiên Thanh vẫn thản nhiên, giống như mây khói có thể tan đi bất cứ lúc nào, hắn vỗ vỗ trán cô, không nói tiếng nào.

8.

Dưới sự giáo dục nghiêm khắc của Thiên Thanh, cô đã có có thể bình ổn tâm thần, ngồi thiền suốt một trăm ngày, cô còn học tập lễ nghi liêm sỉ, biết rằng bất kể làm tiên hay làm người đều phải biết phép tắc.

“Ta không thích quy củ.” Cô thường than phiền: “Tại sao không thể làm theo sở thích? Tại sao ta làm gì cũng phải nghe người khác?”

Mỗi lần học những thứ khuôn phép cứng nhắc này cô đều cảm thấy đau khổ vô cùng, “Quy củ” thực sự là một môn học tra tấn tinh thần, cô tình nguyện dệt vải kéo bông, cũng không muốn học thuộc lòng mấy thứ giáo điều này.

“Vì ngươi cần phải hòa nhập vào thế giới này.” Thiên Thanh chăm chú nhìn cô: “Không phép tắc làm chuẩn mực, vạn vật thiên địa không thể giữ được trật tự.”

“Ta không muốn, ta không muốn!” Cô bịt tai nhắm mắt mè nheo, chân đạp đá lung tung: “Ta không cần hòa nhập! Ta chỉ muốn làm chính mình!”

“Thật không?” Giọng Thiên Thanh lập tức lạnh đi trông thấy: “Nhưng ta muốn, xem ra ngươi không định tiếp tục sống chung với ta rồi.”

Cô yên tĩnh lại hệt như kỳ tích.

“Ta muốn học quy củ.” Cô ngẩng đầu nhìn hắn, cười nịnh nọt mà lại kiên định.

9.

Về sau có một quãng thời gian, Thiên Thanh trở nên rất bận rộn, đi sớm về muộn không thèm quản cô nữa, cô vừa phiền muộn vừa thương tâm, không thể làm gì hơn là tự tìm cách giết thời gian.

Cô bắt đầu có hứng thú với hoa cỏ, nuôi cấy được một ít giống hiếm lạ.

Cô còn phát hiện trong thư phòng một cuốn thoại bản của người phàm viết về Tiên Yêu, tên là “Liêu Trai”.

Vào một buổi sáng, vừa thức giấc, cô bất ngờ phát hiện hắn đang đứng lù lù ở cửa phòng cô.

“A Thanh!” Cô chạy ào tới hắn, bất chấp chưa mặc quần áo tử tế.

A Thanh, từ sau khi đọc “Liêu Trai” cô đã khăng khăng gọi hắn như vậy, bởi vì nghe có vẻ rất thân mật.

“Sao không mặc y phục cho đàng hoàng.” Thiên Thanh sờ sờ đầu cô, kéo chặt vạt áo giúp cô, không cho một ngọn gió gian xảo nào luồn vào.

“A thanh! Có phải huynh nhớ ta không?” Cô vòng tay qua ôm hắn, mặt chôn vào ngực hắn hít một hơi thật sâu, vô cùng ngây ngất: “Ta rất nhớ huynh!”

Lúc này Thiên Thanh không tỉnh bơ mặc cho cô sỗ sàng nữa, hắn xách cô từ trong lòng ra, đặt ở một khoảng cách nhất định.

“Bảo ngươi học pháp điển(*) Thiên đình, có nhớ kỹ chưa?” Hắn nhướng mày nhìn cô.

(*) Bộ luật.

“Nhớ nhớ nhớ!” Cô rất ấm ức vì không được ôm mỹ nam, có điều nhìn thấy sắc mặt Thiên Thanh không tốt, nên cũng không dám lỗ mãng.

“Điều một trăm bảy mươi lăm trong pháp điển là gì?” Thiên Thanh hỏi.

“Phàm là thành quả không do nỗ lực mà có thì không thể lấy.” Tuy cô không ưa pháp điển, nhưng lại rất chăm chỉ học thuộc, tất cả cũng vì để hắn vui.

Thiên Thanh hơi gật đầu, cô khấp khởi trong lòng, biết mình đã qua ải trót lọt.

“Gần đây huynh không để ý tới ta, làm ta ngủ không ngon.” Vừa nhìn thấy nét mặt Thiên Thanh dịu lại, cô liền giương nanh múa vuốt bổ nhào qua, chôn mặt vào trong lồng ngực hắn, hít lấy hít để: “Ta cô đơn, ta phiền muộn, ta buồn.”

“… Ngoan.” Thiên Thanh thở dài, rốt cuộc vẫn dỗ dành cô: “Hôm nay ta sẽ dẫn ngươi xuất cốc.”

Hôm đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy thế giới bên ngoài Thương Nam, bên ngoài thua xa vẻ mỹ lệ của Thương Nam, đình đài lầu các, hành lang chạm trổ, thuyền hoa lộng lẫy, mặc dù tinh xảo tráng lệ nhưng lại ngập đầy mùi thủ công.

Thế nhưng kỳ quái là, không khí ở nơi đây lại tốt hơn Thương Nam, Thương Nam vô cùng mát lạnh, còn nơi đây lại khiến cô cảm thấy ấm áp hài hòa.

Ngồi ngốc trong Thương Nam lâu ngày, thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy sợ hãi bức bối, nói chuyện này với Thiên Thanh, hắn bảo là không thể tìm ra nguyên nhân trong chốc lát.

Người tới đón tiếp Thiên Thanh rất nhiều, rầm rập quỳ xuống từ rất xa, tựa như mây đen kéo đến trước cơn mưa to.

“Cung nghênh Thánh quân Thương Nam xuất quan!” Đám người kia quỳ lạy thành kính, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên một chút.

“Huynh là Thánh quân Thương Nam?” Cô quay đầu nhìn hắn, hết sức kinh ngạc với phong hào này, nghe danh tiếng có vẻ rất to!

Thiên Thanh không nói lời nào, chỉ mỉm cười với cô.

Cô lập tức nhào qua, hai mắt tỏa hoa đào, cầm lấy vạt áo của hắn mè nheo: “Ta thì sao? Ta thì sao? Ta là ai?”

Lời vừa ra khỏi miệng, cô đã ngây ngẩn cả người —- hóa ra cô vẫn không biết mình là ai, họ gì tên gì, từ đâu tới, cô theo hắn bao nhiêu lâu nay, lại chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

“Ngươi là hư vô.”

Giọng Thiên Thanh vọng tới từ xa xa, hắn đặt tay che khuất mắt cô, lại nhẹ nhàng lặp lại lần nữa: “Ngươi là hư vô.”

Hư vô? Đó là vật gì? Hư vô chẳng khác nào không có gì cả sao? Cô mất hứng, nghĩ rằng Thiên Thanh đang lừa cô.

“Ta muốn một cái tên, đặt cho ta một cái tên!” Miệng cô dẫu lên thật cao, mặt đỏ ửng lên: “Bằng không ta sẽ nằm sấp lên ngực huynh không chịu dậy!” Đây là uy hiếp vô cùng tàn nhẫn mà cô có thể nghĩ đến.

Trên đầu có tiếng phì cười.

“Vậy gọi là Hư Miểu đi.” Hắn sờ sờ đầu cô, giọng ôn hòa: “Hư vô mờ ảo, muốn nắm bắt cũng không được.”

Không nắm bắt được? Ta rành rành nắm được mà! Không phải hiện tại ta đang ở trong ngực của huynh sao?

Cô không rõ tại sao Thiên thanh lại đặt cho cô một cái tên lạ lùng như thế, nhưng chỉ cần là Thiên Thanh đặt thì tên nào cũng hay.

“Được, ta là Hư Miểu!” Cô hết sức hí hửng, ôm chầm cánh tay hắn, phấn khích như trẻ con: “Ta có tên rồi!”

Chí ít ta đã có một cái tên, như vậy ta không phải là hư vô.

Mãi tới khi đi đến trước mặt đám người kia, mọi người nhìn thấy cô sau lưng Thiên Thanh, thì đều ngẩn ra.

“Thánh quân, vị này là…”

Trong đó có một lão nhân lông mày bạc trắng lấy dũng khí đặt câu hỏi, ánh mắt nhìn cô lập lòe.

“Là một du hồn ta nhặt được.”

Thần sắc Thiên Thanh đạm mạc, bước chân vẫn hướng về phía trước.

10.

Từ sau khi theo Thiên Thanh xuất cốc, người cô gặp đã dần nhiều lên.

Thường có đủ loại nam nữ muôn hình muôn vẻ mang theo đủ loại kỳ trân dị bảo đến đây bái phỏng, thái độ đối với Thiên Thanh đều rất cung kính.

Thiên Thanh chỉ chọn gặp vài người trong số đó, nhưng tới bây giờ vẫn không nhận quà của họ, dù cho quý giá, xinh đẹp bao nhiêu cũng không cần.

Cô ở bên nhìn mà vô cùng khó chịu, trong lòng đói khát khó chịu như có chậu than đang thiêu đốt, nhưng từ đầu tới cuối vẫn để ý tới sắc mặt của Thiên Thanh, nên không dám lỗ mãng.

Hôm nay rốt cuộc cô đã hết nhịn nổi, thừa dịp Thiên Thanh không chú ý, tức tốc nhét lén chu sa do Thái Thượng Lão Quân tặng vào tay áo —– vật nhỏ như hạt bụi kiểu này hắn sẽ không phát hiện đâu nhỉ?

“Điều một trăm bảy mươi lăm trong pháp điển là gì?”

Giọng Thiên Thanh bỗng nhiên dội tới cách không, lộ vẻ nghiêm khắc.

Tim cô thót lên, biết đã bị lộ.

“… Phàm là thành quả không phải do nỗ lực mà có thì không thể lấy.”

Cô vạn phần ảo não, chìa tay trình chu sa lên, trong lòng hận không thể cào rớt một lớp da.

Mắt mở trừng trừng nhìn Thiên thanh bỏ viên chu sa vào trong hộp cất kỹ, lệnh cho tiên đồng đưa về, cô thấy lòng mình chết lặng.

“Chỉ có một chút xíu xìu xiu…” Cô vặn người, hờn dỗi: “Chỉ một chút xíu mà huynh cũng không chịu cho ta…”

“Miểu Miểu!” Thiên Thanh ngoảnh sang nhìn cô, gương mặt tuấn tú nghiêm trang đĩnh đạc: “Bất kể lớn nhỏ bao nhiêu, không phải của ngươi thì không thể lấy, trong thiên hạ không có món lợi nào là cho không.”

“Nhưng mà ta thích nó! Nếu họ tình nguyện tặng, thì tại sao không thể lấy!” Tính ngang ngược bộc phát, cô đứng tại chỗ nắn hai quyền trắng như phấn.

“Ta thích! Ta thích!”

Thiên Thanh nhìn cô không nói lý lẽ, thở dài một hơi.

“Nhận những thứ này thì ta phải làm việc giúp họ, sẽ phải rời khỏi ngươi một thời gian rất dài, ngươi cũng bằng lòng sao?” Hắn nhìn cô.

Cô hoảng hốt, lật đật nhào tới hắn, ôm chặt lấy: “Vậy không được! Vậy không được!”

Chu sa gì đó đều bị quẳng hết ra sau đầu, cô chỉ cần A Thanh của cô thôi.

Thiên Thanh bị cô ôm tới nỗi suýt tắc thở, không thể làm gì hơn là vuốt vuốt tóc cô, từng chút một xoa chỗ lông đang xù của cô.

“Lúc nào mới hiểu biết đây.” Cô nghe hắn thấp giọng lầu bầu một câu, giống như cảm thán, lại giống như xót xa vô hạn.

11.

Trên Thiên đình, địa điểm cô thích nhất chính là thư phòng, bởi vì Thiên Thanh ngồi ngốc ở đây rất lâu, trong phòng toàn là hơi thở của hắn.

Thật ra cô thích phòng ngủ của Thiên Thanh hơn, nhưng Thiên Thanh không cho cô tới thường, nói cô quá phá phách, quậy hắn không tài nào nghỉ ngơi nổi.

Hôm nay cô lại lén mò vào thư phòng, nằm lên chiếc giường sau rèm che đánh một giấc, đột nhiên nghe thấy trong phòng vọng đến một giọng nói.

“… Thánh quân, ta nguyện dâng lên cả tòa Ai Lao sơn, toàn bộ Mộng Huyễn hải, lấy linh hồn làm vật tế, lấy máu tươi làm chất dẫn, xin ngươi hãy giúp ta một tay.” Giọng nói kia nghe khàn khàn.

“Vứt nhà, không quan tâm tới mạng.” Giọng Thiên Thanh nguội lạnh trước sau như một: “Ngươi nghĩ làm vậy sẽ đạt được Phục Thần đao?”

“Đúng vậy! Xích Hải Long Thần ta không cầu gì khác, chỉ cần có được thanh đao chí tôn vô địch, có thể chém Thần Phật trong truyền thuyết!” Giọng kia đau khổ khẩn cầu, âm cuối như phát run: “Ta nhất định phải có được thanh đao này!”

Trong phòng yên ắng lại.

Cô đột nhiên cảm giác thấy trong không khí tràn ngập mùi hương tuyệt đẹp, từ lỗ chân lông len vào trong cơ thể cô, xông vào lục phủ ngũ tạng.

Thật dễ chịu, thật dễ chịu, đây là mùi hương hoàn toàn khác biệt trên người Thiên Thanh, hơi thở của Thiên Thanh khiến cô yên tâm, mùi hương này làm cho cô say mê thỏa mãn, rơi vào trong cực lạc. Vì vậy cô không cầm lòng được hít sâu một hơi, cả người khoan khoái, lại càng muốn hít nhiều hơn.

“Long Thần, đây là chấp niệm không nên có của ngươi, thứ cho ta lực bất tòng tâm.” Giọng Thiên Thanh lạnh lẽo cứng rắn như đá: “Mời trở về tu tâm dưỡng tính cho tốt.”

Hương thơm đặc thù chợt nhạt đi, không khí đổi sang mỏng manh nhạt nhẽo, cô cầu mà không được, bực bội ngồi dậy than thở.

Bên ngoài dội lại tiếng bước chân nặng nề, tiếng đóng cửa, Long Thần đã đi khỏi.

Màn che thoáng cái bị giật ra, Thiên Thanh nhìn thân thể mềm mại duyên dáng trên giường, sắc mặt cứng đờ, rồi lập tức giãn ra như chẳng biết làm sao.

“Tại sao lại ngủ ở đây?” Hắn đưa tay kéo cô: “Còn ngáy lớn như vậy.”

“Ta không có.” Hai mắt cô mê man, nũng nịu bám vào tay hắn, vùi cằm vào hõm vai hắn: “Đó là tiếng ta hít thở. Ta vừa ngửi được một mùi rất dễ chịu, ngọt tới nỗi ta muốn tan, có phải là của huynh không?” Sau đó cô hơi đẩy hắn ra, lầu bầu có chút thất vọng: “Chậc, không phải huynh.”

Sắc mặt Thiên Thanh thoắt cái trở nên rất khó coi.

“Ngươi thích mùi hương vừa rồi?” Mắt hắn sáng quắc dọa người, đáng tiếc cô không nhìn thấy.

“Ừ, rất thích.” Cô tìm một vị trí thoải mái, dán mặt vào lồng ngực hắn một lần nữa: “Nhưng mà ta vẫn thích A Thanh nhất.”

Lúc này Thiên Thanh không sờ đầu cô, cũng không xách cô ra xa.

Lần đầu tiên hắn không nói gì, rơi vào trầm mặc lâu thật lâu.

12.

Chẳng bao lâu sau, Thiên Thanh bỗng dưng đề nghị cô tới thế gian rèn luyện, hơn nữa còn đi một mình.

“Ta không đi, không đi!” Cô ôm hông hắn làm nũng, lắc đầu nguầy nguậy: “Ta không rời khỏi A Thanh đâu!”

“Ngoan.” Thiên Thanh dỗ cô, dẫn dắt từng bước, thi triển hết mọi chiêu từ cứng tới mềm: “Nếu ngươi bình yên vượt qua rèn luyện, trở về là có thể ở cùng ta vĩnh viễn.”

Vĩnh viễn? Mắt cô bỗng chốc sáng lên.

Vĩnh viễn là bao lâu? Cô cũng không biết. Thế nhưng cô nghĩ, vĩnh viễn là một quãng thời gian rất dài, rất dài. Có thể nhìn Thiên Thanh vạn vạn lần, có thể ở trong lòng hắn vạn vạn lần, có thể ngửi mùi hương của hắn mà không bị hắn xách ra.

“Được rồi.” Cô cắn môi ra vẻ tội nghiệp: “Huynh nói phải giữ lời.”

Cho tới tận bây giờ cô chưa bao giờ nghĩ hắn lừa cô, cô luôn tin hắn vô điều kiện, ỷ lại hắn, ngưỡng mộ hắn.

“Thế gian không thể so với Thiên giới, tốt xấu lẫn lộn, chướng khí mù mịt.” Hắn đưa tay đỡ khớp hàm đang cắn chặt của cô, tránh cho cô cắn tiếp, làm bản thân bị thương.

“Ngươi phải nhớ kỹ quy củ ta dạy cho ngươi, không được dễ tin lời phàm nhân, không được cầm đồ của người ta bừa bãi, bất kể đẹp cỡ nào, thích cỡ nào cũng không được.”

Cô ậm ừ há miệng như con thú nhỏ, ngoạm vào ngón tay hắn, biểu cảm ngang ngược, tuyên bố: “Huynh không được quên ta, ngày nào cũng phải nhớ ta!”

Thiên Thanh trầm ngâm.

Ung dung rút ngón tay về.

“Không.” Cô nghe hắn nói khẽ như vậy.

Chẳng biết đáp án là không quên, hay là không nhớ nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.