Nếu như có người nào hỏi tình hình trong Hogwarts hiện tại như thế nào, có lẽ chỉ có thể diễn tả bằng bốn từ, hỗn loạn và hoang mang. Vậy thì, vì sao? Hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu buổi học sau khai giảng cũng chính vì điều đó mà khiến rất nhiều học trò nóng lòng mong chờ được tiếp xúc với phép thuật, nhưng cũng vì điều đó mà một số thành phần không thể kiểm soát được bản thân tựa như nhà thừa năng lực nhất là Gryffindor.
Thật chẳng hiểu tại sao, sau tiết học đầu tiên là môn Biến Hình của giáo sư kim chủ nhiệm nhà Gryffindor – Minerva McGonagall thì có một cuộc đụng độ giữa hai học trò nhà sư tử và nhà rắn, không nói cũng có thể biết là ai, không ai khác chính là Ron Weasley và Draco Malfoy.
Nhóm học trò Slytherin mới vừa rời khỏi lớp học thì vài ba cậu bạn nhà Gryffindor không biết vô tình hay cố ý mà đi ngang qua, giọng điệu chế giễu.
“Ài, xuất sắc cái gì chứ chỉ toàn là lũ Tử Thần Thực Tử cố gắng nịnh nọt mà thôi.”
“Cậu nói gì thế, sao lại nói nịnh nọt được. Phải nói là Tử Thần Thực Tử ai ai cũng đều ghét nên bây giờ phải kiếm kế để người khác thương mà lôi kéo.”
“A a, đúng đúng. Một lũ đáng thương.”
Lời nói của họ không chỉ muốn cho nhóm rắn con năm nhất nghe thấy mà còn như khiến cả Hogwarts nghe, bảo Tử Thần Thực Tử tìm tình thương vì chẳng ai quý mến? Nực cười! Não bộ của quỷ khổng lồ có phải bị tráo đổi? Lời nói vô lý chẳng ai tin được mà có thể thoát ra?
Dù cho bọn họ nói bóng nói gió nhưng cả Hogwarts này ai không biết nơi đâu bị nói là thế lực sau của Tử Thần Thực Tử cơ chứ? Thế mà còn quan minh chính đại nói trước mặt họ?
“Draco, bình tĩnh chút. Bọn họ chỉ là bọn thấp hèn, muốn nói gì chẳng được?” Blaise đi bên cạnh, đặt tay lên vai người bạn của mình trấn an không để người nào đó làm loạn lên.
Draco giương đôi mắt căm tức nhìn những kẻ không biết tự lượng sức mình, tay đã thủ sẵn đũa phép.
“Ài, lũ Tử Thần Thực Tử chỉ toàn dựa vào gia đình. Mà nói chứ, cha mẹ chúng nó bị bắt vào nhà ngục Azkaban, không có tình thương từ nhỏ chắc tủi thân lắm ha, thiếu thốn tình cảm chắc vì thế mới vào Hogwarts kiếm điểm số để nịnh nọt các giáo sư.”
“Theo, bình tĩnh.” Daphne đặt tay lên vai Theodore, y hệt như cách Blaise làm với Draco.
“Mà, nói cho cùng thì lũ Tử Thần Thực Tử đều bại trận trước Thần Sáng và Hội Phượng Hoàng mà thôi. Bọn họ chỉ toàn lũ thua cuộc, chậc chậc.”
Lúc này, không phải chỉ mình Draco và Theodore tức giận mà là tất cả học trò năm nhất của Slytherin. Mặt họ âm trầm đến mức những người xung quanh ‘hóng chuyện’ đều phải sợ hãi.
Một hai lần thì không nói gì, liên tiếp ba bốn lần học trò Slytherin im lặng bọn người Gryffindor đều lấn tới, rút cuộc Slytherin có thù gì với bọn họ cơ chứ?
“M* nó, Weasley. Mày có câm đi ngay không! Khốn nạn nhà mày! Bọn tao im lặng để bọn mày lấn tới đấy à? Còn không biết yên biết phận, muốn chết lắm phải không?”
Draco tức giận quát, cậu chàng không thể nào im lặng mãi được. Từ lúc thấy nhóm người Weasley máu trong người đã muốn điên tiết lên, có vẻ vì dòng tộc Malfoy và dòng tộc Weasley từ ngàn đời không ưa nhau đã ăn vào máu họ nên khi nhìn thấy một trong hai dòng họ, người còn lại không thể nào giữ được bình tĩnh.
Và đúng như lời đã nói, khi giọng nói của Draco phát ra thì Ron Weasley trở nên tức giận, cậu ta ra vẻ.
“Nói trúng tim đen của lũ Tử Thần chúng mày rồi đúng không? Tao nói sai đi? Cha mẹ bọn mày đều bị bắt vào Azkaban, bọn mày thiếu thốn tình thương nên mới vào đây tìm cách thể hiện để được các giáo sư quan tâm đi?”
‘Đồ ngu, không biết sống chết!’
‘Lần này tên Weasley không bị đánh ra bã thì Merlin không mặc quần!’
‘Phải cho tên này biết mùi mới được!’
‘Khốn nạn, thế mà hắn dám dùng cái giọng điệu mình đúng!’
‘Thù này, bọn này sẽ trả từ từ cho mày biết thế nào là sống không bằng chết.’
Mọi người xung quanh chưa kịp định hình việc gì thì có những tia sáng bắn ra từ đũa phép của cả hai người mang đồng phục khác màu nhau bắn tới đối phương, bên Slytherin cũng không rảnh rang nhìn hai người họ đánh nhau. Trong tay áo mỗi người đã thủ sẵn đũa phép, miệng đọc lẩm nhẩm cái gì đó không rõ ràng từng chút, từng chút di chuyển đến phía những người hùa theo sau Weasley.
Những người theo sau Weasley bỗng nhiên hét lên, sau đó thì đông cứng như tượng đá. Lọ độc dược không biết từ đâu xuất hiện đổ vào miệng từng người một, lát sau bọn họ cử động nhưng lại không thể phát ra một âm thanh nào cùng lúc đó trên khắp người bọn họ nổi lên những chấm đỏ như phát ban của Muggle. Không chỉ dừng lại ở đó, tất cả đều bắt đầu ngứa ngáy, cơn đau rát từ những nơi gãi ngứa hiện lên vết xước khiến chúng chảy máu. Làn da xanh xao từ bao giờ, hiện tại thật sống như người chết, trên tay còn có những vệt tím, gương mặt không thể phát ra tiếng của bọn họ nhìn chung đang chịu đựng một cực hình sống không bằng chết.
Những học trò hóng chuyện xung quanh không thấy được lọ độc dược mà Slytherin cho vào miệng những người đi cùng Weasley, họ chỉ biết bỗng nhiên những người đó đứng im sau đó không thể nghe thấy giọng của họ nữa và bắt đầu xuất hiện những vết trầy xước, bầm tím, người của họ nổi những chấm đỏ. Một màn này, với đám học trò năm nhất năm hai của Hogwarts đã khiến chúng kinh sợ. Các năm khác có trên hành lang thấy cảnh này gấp rút đi gọi giáo sư đến giải quyết.
Harry chú ý tới những năm lớn chạy đi có lẽ là đi báo cho các giáo sư, ra hiệu cho đám rắn con năm nhất. Đám rắn con nhận được tín hiệu từ Thủ Tịch không nhanh không chậm phi tan hết những chứng cứ, còn đám người Weasley? Cứ để bọn họ như thế, sẽ chẳng ai biết cả cho dù có vào Bệnh Thất đi nữa. Độc Dược bọn họ cho những người đó một khi đã vào trong cơ thể liền hoàn tan với máu và nước sẽ chẳng có thể tìm ra nguyên nhân đâu.
Bịch
Bịch
Tiếng bước chân ngày càng gần, Harry hướng đôi mắt xanh của mình nhìn nơi phát ra âm thanh. Ba người, giáo sư McGonagall, giáo sư Snape và giáo sư Lily Potter bọn họ cùng nhau đến. Hiện trường trước mắt khiến cho hai người phụ nữ hoảng hốt, Draco cùng Weasley vẫn còn đánh nhau te tua chưa nhận ra đã có các vị trưởng bối tới.
“Weasley! Malfoy!”
Giọng người phụ nữ đã qua tuổi nhưng vẫn có phần nghiêm nghị trong lời nói, hai cậu thiếu niên đang đánh nhau khi nghe thấy tên mình liền giật mình, ánh mắt sợ hãi nhìn giáo sư McGonagall.
“Trò Weasley, trò Malfoy! Hai trò bị phạt khi đánh nhau trong trường! Hình phạt sẽ do thầy Filch, giám thị của trường đưa ra!”
Giáo sư McGonagall tức giận nhìn hai cậu thiếu niên một bạch kim, một đỏ đánh nhau. Giọng nói của bà mặc dù không đáng sợ bằng giọng của giáo sư Snape nhưng vẫn đủ khiến cho bao học sinh Hogwarts phải sợ hãi, gì chứ chức Phó Hiệu Trưởng của bà vẫn còn đó nha.
“Ai có thể giải thích cho ta rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?”
“Thưa giáo sư, chúng em vừa kết thúc môn Biến Hình của cô và đang chuẩn bị sang tiết học tiếp theo thì nhóm của Weasley đi tới chặn đường bọn em, còn nói chúng em là lũ Tử Thần Thực Tử đáng thương đang nịnh nọt để các giáo sư yêu mến.” Harry đứng ra giải thích, mắt cậu nhìn sang Draco. “Bởi vì Weasley nói những lời vô căn cứ cùng với những lời không hợp phải phép, Draco đã tức giận, chính Weasley là người gây chuyện trước.”
Sắc mặt ba vị giáo sư đen lại, họ không ngờ Ron Weasley lại nói những điều như thế nhất là Lily Potter, cô không nghĩ đứa nhỏ này lại làm như vậy. Lần trước khi gặp nhóm Harry tại Hẻm Xéo, cô đã thấy kì lạ bây giờ đứa nhỏ này lại đi gây chuyện, việc này không đúng lắm.
Giáo sư Snape đang âm thầm nhìn Ron Weasley, tên nhóc này lần trước không phải đã được Asher cho bài học rồi sao? Vậy mà lại không biết thân biết phận, nếu như xét về những lời Harry đã nói thì có thể rút ra một điều, mấy tên quỷ khổng lồ dư thừa sức đi chung với cậu ta bị ‘thương’ này chắc chắn cho đám học trò nhà ông gây ra. Nhưng Snape là ai cơ chứ? Ông có bao giờ đẩy những việc xấu của học trò nhà mình ra trước mặt ba nhà còn lại đâu? Vì thế nên, ánh mắt đen tuyền như ngọc thạch của vị Viện Trưởng Slytherin âm trầm đến mức độ âm.
“Vậy còn những trò này là như thế nào?” Lily Potter lên tiếng hỏi, cô chú ý sang những đứa đi cùng Weasley, chúng bị thương không hề nhẹ chút nào và nếu cô không nhìn lầm thì những chấm đỏ trên cơ thể chúng chính là bệnh phát ban của Muggle.
“Thưa giáo sư, các bạn ấy xảy ra việc gì chúng em hoàn toàn không biết.” Harry giữ khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt khép hờ buồn ngủ tựa như việc từ nảy đến giờ không phải bọn họ gây ra cho những người đi cùng Weasley. “Nếu cô không tin, cô có thể hỏi những người xung quanh. Bọn em chỉ đứng yên, còn những người kia bọn họ đột nhiên hét rồi rồi đứng im một lúc sau đó các vết trên người bọn họ bỗng xuất hiện.”
Lily Potter nhìn thấy trong đôi mắt xanh thật giống như bản thân mang nét lạnh lùng đến đáng sợ, không có một tia cảm xúc nào thể hiện ra bên ngoài càng không nói đến sự việc xảy ra trước mặt mà vẫn không có sợ hãi không giống những người khác. Không phải chỉ mình Harry biểu hiện như thế mà tất cả thành viên của Slytherin năm nhất đều như thế, cô tự hỏi đây có phải là một phần trong giáo dục từ nhỏ của Slytherin hay không?
Lily Potter không thể tiếp tục nén lại được, cô phải cùng các giáo sư đưa những đứa nhỏ bị thương này đến Bệnh Thất cho Poppy Pomfrey kiểm tra, phải tìm ra nguyên nhân khiến bọn nhỏ bị như vậy.
Hình bóng của các giáo sư cùng Weasley biến mất trên dãy hành lang, Harry lúc này hiện lên ý cười. Muốn tìm ra nguyên nhân sao, không dễ vậy đâu.
———————
Thương lắm mới cố gắng ra chương cho các nàng đó, tôi đã viết một chương sẵn nhưng thấy nó quá tệ và từ chiều hôm nay tới bây giờ tôi mới có thể xong được một chương. Hôm nay tôi dùng thật nhiều chất xám quá đi mà @@ cùng một ngày tôi viết bộ “Trọng Sinh Đích Chúa Tể” và bộ các cô đang đọc đây “Hắc Ám Vinh Quang”, tôi sẽ tiếp tục lặn đây =))
2100 từ
07/06/2022