Trầm Nguyệt vô tri vô giác bị Tu Di kéo tay đi, được nửa đường chợt nhận ra gì đó, dứt khoát rút tay đứng khựng lại. Tu Di quái lạ hỏi: “Sao vậy?”
”Ma thức của chàng khôi phục rồi phải không? Nếu không sao khi nãy chàng lại dễ dàng chế trụ nhị sư huynh của ta, thậm chí huynh ấy còn chưa kịp phản kháng gì.”
“Vừa khôi phục không lâu.” Tu Di thản nhiên đáp.
Tu Di lại kéo tay hắn nhưng lần này hắn không đi theo nữa, giọng buồn bã vô hạn: “Nếu chàng đã có thể tự bảo vệ cho mình, vậy thì cũng là lúc ta nên quay về Linh Tiên Môn chịu tội.”
Tu Di buông tay ra, hỏi lại: “Nhất định phải về?”
”Ừ, phải về.”
“Về sẽ chịu hậu quả gì?”
Trầm Nguyệt mím chặt môi. Hắn không muốn nói, cũng không dám nói, sợ rằng Tu Di nghe xong sẽ đau lòng, mà cũng sợ rằng y sẽ chẳng có cảm giác gì. Tâm trạng rối ren, xui nên chỉ biết cúi đầu im lặng.
”Muốn về…thì về đi. Sống chết tự do ngươi chọn, ta còn nói được gì?”
Tu Di lạnh lùng quay đi. Trầm Nguyệt chạy theo ôm lưng y lại. Hắn không nói lời nào, chỉ biết dựa vào tấm lưng rộng lớn này khóc một trận, khóc xong liền xoay người đi thẳng.
Tu Di cảm nhận được trên vùng lưng của y ướt đẫm. Y không nhấc chân nổi, thầm chửi rủa một câu: “Khốn kiếp! Thật ghét bọn tiên môn ngu ngốc, mà ngu ngốc nhất chính là ngươi.”
Trầm Nguyệt quay về liền bị người của Linh Tiên Môn nhốt lại. Trong thời gian bị nhốt, hắn nghe nói Hàn Hành vẫn hôn mê chưa tỉnh. Có người đồn thổi này nọ, đem chuyện Hàn Hành bị thương đổ tội lên đầu Tu Di và Trầm Nguyệt. Ngũ sư muội nghe được liền tin, chạy tới nhà giam mắng chửi Trầm Nguyệt một trận, nộ khí công tâm báo hại sẩy thai. Trầm Nguyệt vì thế lại mang thêm một tội danh mới. Các trưởng lão lúc đầu còn do dự, sau để làm yên lòng mọi người, quyết định dựa theo quy luật của giới tiên môn. Kẻ cấu kết với tà ma ngoại đạo sẽ phải chịu hình phạt Thập Cốt Đinh rồi đuổi khỏi môn phái. Nói thì nói là vậy, nhưng Thập Cốt Đinh uy lực kinh người, trước nay những kẻ từng trải qua hình phạt này vô cùng ít ỏi, mà số người sống sót được lại càng ít ỏi hơn.
Hàn Hành vừa tỉnh lại nghe nói Trầm Nguyệt chịu phạt, liền không màng thân thể chạy đến nơi hành hình giải thích với các trưởng lão rằng chuyện của y không liên quan gì Trầm Nguyệt. Một trưởng lão nói: “Cho dù không tàn hại đồng môn thì chỉ với tội danh thả Ma Tôn đi, cũng đủ để y phải chịu Thập Cốt Đinh. Huống hồ, y thân là tiên chủ, không làm gương cho người khác, còn hợp mưu cùng Ma Tôn làm xằng làm bậy, tự tác nghiệp không thể tha.”
“Sư đệ chẳng qua bị ma tôn dụ dỗ nên mù quáng nhất thời. Thập Cốt Đinh là hình phạt cửu tử nhất sinh ai nấy đều rõ. Đệ ấy làm tiên chủ bấy lâu, không có công lao cũng có khổ lao. Lẽ nào mọi người đành lòng dồn đệ ấy vào con đường chết?”
Trầm Nguyệt nhìn Hàn Hành bất chấp tất cả mà cầu xin một đường sống cho hắn, bất giác khiến hắn nhớ lại những năm tháng bên nhau, Hàn Hành luôn hết lòng bảo vệ và che chở hắn, xem hắn như tiểu đệ đệ lúc nào cũng cần người ở cạnh. Nghĩ lại sự việc ngày hôm đó, lỗi cũng không hoàn toàn ở y. Hắn biết Tu Di ngay từ đầu đã cố ý nhằm vào Hàn Hành mà đùa giỡn. Hàn Hành lại là nam nhân đang lúc trẻ tuổi sung mãn, dao động cũng là điều khó tránh.
“Nhị sư huynh, đừng nói nữa. Chuyện đến ngày hôm nay, ta đều biết trước hậu quả, nhưng mà ta không hối hận.”
Chính ngọ đến. Một vị trưởng lão được cử ra để hành hình. Có người mang sẵn khay đựng Thập Cốt Đinh đến. Vị trưởng lão này kiểm tra từng chiếc đinh một rồi hướng Trầm Nguyệt đang bị trói giữa đài cao, phất tay phóng ra chiếc đinh đầu tiên. Trầm Nguyệt nhìn chiếc đinh vun vút lao đến, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã nghĩ rằng, nếu như thụ hình xong mà vẫn còn mạng rời khỏi đây, hắn sẽ chạy ngay đến chỗ của Tu Di. Nhưng rồi, lòng hắn chợt buốt giá, dù gặp thì đã sao, chắc gì Tu Di sẽ hoan nghênh hắn?
Ý nghĩ này chợt bị cắt ngang bởi một luồng kình lực chấn động cả Linh Tiên Môn. Khi luồng kình lực qua đi, Trầm Nguyệt nhìn kỹ lại. Tu Di đang đứng che chắn trước người hắn, tay áo đen viền họa tiết vàng bay bay theo gió, hút lấy cả mười chiếc đinh gom lại một chỗ. Trầm Nguyệt bỗng nhiên nhận ra vì sao hắn yêu người nam nhân này đến vậy. Khí phách cao ngạo, phóng khoáng tự tại nhưng lại không mất đi sự uy nghiêm của bậc ma giới chi chủ thật sự làm người khác phải lóa mắt. Trái tim hắn vì thế cũng không màng hiểm cảnh mà đập thình thịch trong lồng ngực.
“Các ngươi nói y là phản đồ tiên môn, nhận đủ Thập Cốt Đinh liền trục xuất đi, đúng không?”
“Tiên môn bọn ta tuyệt đối không thể chấp nhận được chuyện khi sư diệt tổ, cấu kết với ma giới thế này.” Vị trưởng lão hành hình khẳng khái tuyên bố.
“Vậy tốt. Ngươi nghe rõ rồi chứ?” Tu Di hơi ngoái ra sau một chút nói với Trầm Nguyệt. Trầm Nguyệt ngạc nhiên, không rõ y định làm gì. Tu Di lại hướng đám tiên môn nói:
“Thập Cốt Đinh này bản tọa chịu thay cho y. Từ nay Trầm Nguyệt là người của bản tọa, cùng tiên môn các ngươi không dính líu gì nữa. Nếu có ai dám động đến y dù chỉ là một cọng tóc, bản tọa sẽ diệt sạch ba đời nhà hắn.”
Tu Di thu hồi pháp lực trấn giữ Thập Cốt Đinh, để chúng cùng một lúc đâm vào cơ thể. Y lùi một bước nhưng vẫn đứng vững, mặt ngẩng cao, không hề để lộ dấu hiệu trọng thương.
“Tu Di!” Trầm Nguyệt trợn mắt, tự phá đi xiềng xích trói quanh người lao đến đỡ lấy y. Không phải hắn không thể đi, mà là không muốn đi. Nếu hắn muốn đi, những người trong Linh Tiên Môn này vốn không tài nào giữ nổi hắn, xá gì chút xiềng xích cỏn con bọn họ thi pháp trên cơ thể hắn.
Tu Di nhíu mày, gạt tay Trầm Nguyệt ra. Đỡ gì mà đỡ? Y cũng chẳng yếu tới mức như vậy.
“Ai cho ngươi gọi thẳng tên ta hử?” Tu Di ngắt má hắn, như có như không nở nụ cười hỏi.
Trầm Nguyệt căng thẳng, nói năng loạn xạ, huyên thuyên một tràng: “Là lúc nào rồi mà chàng còn tính toán chút chuyện nhỏ này với ta? Tại sao lại đỡ cho ta? Thương tích của chàng mới vừa khỏi thôi, nếu chịu thêm Thập Cốt Đinh thì làm sao chống nổi?”
“Ta ổn!”
Một vị trưởng lão không chịu nổi cảnh thân mật của bọn họ, lao ra hét lên: “Các ngươi nghĩ đây là đâu hả? Đây chính là thánh địa của Linh Tiên Môn. Ma tôn, ngươi năm lần bảy lượt ra vào nơi này như chốn không người, rõ ràng chẳng để Linh Tiên Môn bọn ta vào mắt. Hôm nay, bọn ta nhất định khiến ngươi có vào mà không có ra.”
“Chỉ bằng các ngươi sao???” Tu Di chỉ tay vào bọn họ cười khinh miệt.
“Ngươi đã trúng phải Thập Cốt Đinh, dù không đến nỗi mất mạng thì cũng chẳng còn lại mấy phần sức lực mà ngông cuồng đến thế. Năm xưa chẳng phải ngươi cũng chết trong tay của tiên chủ Nhã Tiên Môn sao, nay thì đến lượt Linh Tiên Môn bọn ta tiễn ngươi một đoạn.” Vị trưởng lão khác hô hào người lập trận. Ai nấy cũng hừng hực khí thế, dường như chỉ chờ một hiệu lệnh là lập tức xông vào chém giết Tu Di.
Tu Di nhởn nhơ hỏi lại: “Đang ám chỉ Sài Diệm sao? Hắn mà giết được bản tọa cũng là niềm vinh dự đối với tiên môn các ngươi đi. Chỉ bất quá là hắn may mắn, nhằm lúc công pháp của bản tọa suy yếu, mới để cho tiên môn các ngươi được vẻ vang một lần.”
“Sài tiên chủ đã chết, giờ ngươi nói gì lại chẳng được?” Hàn Hành lên tiếng. Nỗi căm hận dành cho Tu Di đều hiện rõ cả trên mặt.
Tu Di giờ đây mới để ý tới Hàn Hành, không quên chào hỏi muộn màng: “Hàn tiên hữu đã khỏe lại rồi sao? Xem ra khả năng hồi phục cũng nhanh đấy.”
Tu Di vẫn cười nói như thường, nhưng Trầm Nguyệt ở gần y nhất, phát hiện bàn tay đang siết lại của y bắt đầu run lên. Trầm Nguyệt giữ tay Tu Di, cố định chắc chắn trong đôi tay hắn. Tu Di không gạt hắn ra nữa, lại hướng người của Linh Tiên Môn nói: “Bản tọa không chơi với các ngươi nữa. Muốn gặp Sài Diệm thì có gì là khó? Để bản tọa toại nguyện cho các ngươi.”
Tu Di lắc nhẹ mảnh ngọc bội đeo ngay thắt lưng, có một mùi hương kỳ dị tỏa ra. Một vị trưởng lão tinh ý nhận ra: “Hắn đang gọi Đồng Cốt Thi!”
Tức thì, một bóng dáng cao lớn bay vút đến, trên tay cầm trường kiếm dài, sắc mặt vô hồn, làn da thâm tái.
“Sài tiên chủ!!!” Hàn Hành thất thanh kêu lên. Tiếp đó, những người trong Linh Tiên Môn cũng không chịu nổi đả kích này, kẻ che miệng, người trợn mắt, nhất loạt đều kinh ngạc tột độ.
“Ngay đến người đã chết mà ngươi cũng không tha? Sư đệ, loại cầm thú như vậy mà đệ cũng thích được sao?” Hàn Hành sừng sộ quát như muốn ăn tươi nuốt sống Tu Di.
Tu Di nhếch môi mỉa mai: “Ta là ma tôn, dù sao những gì xấu xa, tàn ác nhất trên đời các ngươi đều đổ cho ta cả, ta ngại gì không ác hơn nữa? Nếu các ngươi đã sùng bái Sài Diệm đến thế, ta sẽ để hắn chơi cùng các ngươi. Hắn mình đồng da sắt, giết sao cũng không chết, các ngươi cứ từ từ tận hưởng.”
Tu Di xoay cổ tay nắm lại tay Trầm Nguyệt, nói: “Đi thôi.”
Y mở vòng xoáy không gian ra, kéo Trầm Nguyệt nhảy vào, để lại một đám tiên môn phía sau hỗn chiến với Sài Diệm.
Lúc đã rời xa Linh Tiên Môn đến một bờ sông, Tu Di vẫn còn giữ chặt tay Trầm Nguyệt không buông. Hắn bị Tu Di kéo theo, thoáng thấy bờ vai của y run run, đang muốn hỏi thì Tu Di bỗng dừng lại chống tay vào thân cây trước mặt, ho ra một ít máu.
“Thập Cốt Đinh đúng là không tồi.”
Trầm Nguyệt lo lắng vươn tay áo giúp y lau đi vệt máu: “Tại sao lại đỡ cho ta? Hình phạt đó nên do ta gánh chịu mới phải.”
“Ta mạnh hơn ngươi, mà còn bị Thập Cốt Đinh làm cho trọng thương thế này, để ngươi nhận chẳng khác nào là đứng nhìn ngươi đi tìm đường chết.”
Tu Di tự cởi đai lưng, vạch áo để xem vết thương. Mười chiếc đinh cắm sâu vào lồng ngực y, tạo nên dấu ấn rắn chắc như sắt thép, vừa dị hợm vừa đáng sợ. Ngay khi Trầm Nguyệt còn đang hoang mang chưa biết phải làm gì, Tu Di lại quả quyết nói: “Giúp ta…rút chúng ra…”