Nicole trừng mắt nhìn Đái Nạp hồi lâu, mở miệng nhắc nhở: “Ngươi có trở về Nhân giới hay không? Nếu còn không quay về thì ta sẽ bắt ngươi đến sơn động?”
Có lẽ vì ánh trăng quá đẹp, dưới ánh trăng dường như Đái Nạp có vẻ dịu dàng hơn so với trước đây một chút, có được nam tử nhu tình mỹ lệ, ở trong mắt cự long, hắn còn hơn cả ngàn vạn tòa núi vàng núi bạc.
Cho dù Nicole không muốn lại cầm tù hắn, nhưng suýt chút nữa bị hắn mê hoặc, nàng xoay người không nhìn hắn: “Được rồi, sau này ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta.”
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật là nàng thích Đái Nạp nhất.
Cho dù không thể tìm thấy loài người nào có thể khiến nàng rung động như hắn thì nàng cũng không có ý định cầm tù hắn. Bởi vì trước kia Đái Nạp bị nàng cầm tù, trở nên suy yếu, không có thần thái. Chỉ cần Đái Nạp được tự do, hắn sẽ có thể tỏa sáng giống như mặt trời.
Nàng cất bước muốn về sơn động, phía sau Đái Nạp bắt được cái đuôi nàng.
Đuôi Nicole bị bắt được, “Phốc” một tiếng, không khống chế được lập tức biến thành nửa người nửa rồng, nửa người trên là mỹ nhân, nửa người dưới là ác long.
Nicole vội vàng định kéo đuôi mình lại nhưng Đái Nạp lại không buông tay.
“Phốc!” Nicole hoàn toàn biến thành người. Tay Đái Nạp đang bắt lấy cái đuôi nàng bổng bắt lấy hư không.
Nhất thời, một người một rồng mắt to trừng mắt nhỏ.