A Tự nằm im trên giường như cái xác, lười nhác thổi tung những sợi tóc mái trước trán bay lên bay xuống. Sống với Miên Viễn hắn rất vui, nhưng ngày nào cũng ăn rồi ngủ, ngủ xong lại dậy ăn tiếp thì có vẻ hơi kỳ quặc, chẳng khác gì con heo cả. Hắn xoay người sang, dùng ngón tay trỏ gõ nhẹ lên tấm lưng của Miên Viễn. Miên Viễn vẫn chưa ngủ, cảm nhận được động tĩnh bèn quay mặt trở ra nhìn hắn: “A Tự sao vậy?”
“A Viễn à, ngày mai ngươi lại xuống núi mua thịt sao?”
Miên Viễn gật nhẹ: “A Tự cần mua thêm gì sao? Đừng ngại cứ nói.”
“Cũng không phải. Ta ở trên núi này chán quá, hay là ngươi dẫn theo ta cùng xuống núi đi.”
Miên Viễn trầm ngâm: “Dưới núi rất hiểm ác, ngươi lại bị mất trí, rất dễ để kẻ khác thừa cơ trục lợi. Ở trên núi vẫn an toàn hơn.”
A Tự băn khoăn: “Đám hoa mà ngươi cố sức trồng lần trước đã chết hết rồi.”
“Ta có thể trồng lại đám khác.”
“Nhưng chỉ có thể duy trì vài ngày sẽ lại chết thôi. Nếu ngươi còn không cho ta xuống núi ngắm nhìn mọi thứ, ta cũng sẽ héo chết như bọn chúng mất. Cùng lắm, ta hứa ngươi đi đâu thì ta theo đó, tuyệt đối không rời khỏi ngươi nửa bước.”
Miên Viễn vươn tay ra áp lên mặt hắn, đổi giọng bi thương cùng cực: “A Tự, ngươi thật sự không thích nơi này đến vậy sao? Lẽ nào có ta cùng ngươi ở đây vẫn chưa đủ sao?”
A Tự chớp mắt, vì sao Miên Viễn bỗng dưng buồn phiền hẳn ra? Hắn sợ y hiểu lầm nên vội giải thích: “Có A Viễn đương nhiên là đủ rồi, nhưng ta càng muốn cùng ngươi ngắm nhìn cảnh đẹp khắp nơi. Chỉ có điều, nếu A Viễn không vui, ta sẽ không vui, vậy xem như ta chưa từng nói gì đi.”
Miên Viễn chồm tới, thình lình đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ, sau đó tách ra nói: “Ta cũng như vậy, ta không muốn A Tự không vui. Được rồi, xuống núi thì cùng xuống. Dù là A Tự đi đâu, ta sẽ luôn theo đến đó, không bao giờ tách biệt khỏi ngươi. Nhưng mà, ta có một yêu cầu. A Tự sẽ đáp ứng chứ?”
A Tự vẫn chưa hoàn hồn vì nụ hôn bất ngờ khi nãy, nghe được chữ có chữ không nên ngu ngơ hỏi lại: “Là gì?”
Miên Viễn nghiêm túc nói: “Chúng ta tuy đã là phu thê nhưng vẫn chưa hành phòng. Hiện giờ sức khỏe của A Tự rất yếu, ta sẽ không miễn cưỡng. Bất quá, để tránh ngươi ra ngoài bị nam nhân xinh đẹp khác cám dỗ…”
“Sẽ không đâu.” A Tự cướp lấy lời y. Hắn không hiểu sao mà Miên Viễn có thể lo lắng một chuyện không đâu như thế.
Miên Viễn nghi ngại lắc đầu: “Rất có khả năng là đằng khác. A Tự nhà ta vừa nhìn đã biết có bệnh nhan khống rồi. Ngươi cái gì cũng quên, nhưng riêng khuôn mặt ta lại cứ ngắm nhìn mãi không chớp mắt rồi còn khen ra tận miệng y hệt lúc xưa. Lỡ như gặp được nam nhân nào đẹp hơn cả ta, chắc là ngươi bỏ ta lại mà cuỗm hành lý đi theo người ta mất.”
A Tự méo mặt. Y đẹp thì hắn nói là đẹp, chẳng lẽ như vậy cũng tính là sai hay sao?
“Vậy ngươi muốn sao?”
Miên Viễn biến ra một sợi dây đỏ cười nói: “Tơ hồng buộc chặt, trăm bước không rời.”
“Thế này thì còn riêng tư gì nữa?” A Tự lẩm bẩm không phục.
Ánh mắt Miên Viễn trở nên sắc bén tột độ: “Với phu quân của ngươi thì ngươi cần riêng tư làm gì? Dù chúng ta chưa hành phòng nhưng ta chăm sóc ngươi ba năm, tắm rửa đều do ta làm thay ngươi, có bộ phận nào trên cơ thể ngươi mà ta chưa từng nhìn qua sờ qua?”
A Tự cảm thấy da mặt hắn thuộc loại tương đối dày, nhưng nghe Miên Viễn nói thế cũng phải đỏ ửng lên vài phần cắt ngang: “Được rồi, nghe theo ngươi hết.”
Miên Viễn hài lòng buộc dây đỏ vào cổ tay hai người, sau đó thi pháp cho nó biến mất. A Tự khổ não nhìn vào cổ tay trống trơn. Bên ngoài không còn nhìn thấy gì nữa nhưng rõ ràng là một sự trói buộc vô hình đấy.
Theo đúng thỏa thuận, sáng hôm sau Miên Viễn dẫn theo A Tự cùng xuống núi. Miên Viễn đeo một giỏ nhân sâm to đùng, đầu đội nón đen có mành che, còn bắt hắn phải đội cùng để tránh bị người khác chú ý. Sau khi ra đến phố chợ, Miên Viễn chọn một lề đường đặt giỏ nhân sâm xuống rao bán. A Tự ngồi kế bên nhìn ngang nhìn dọc, phát hiện phố chợ huyên náo, người qua kẻ lại đông đúc, đúng là tràn đầy sinh khí chứ không cạn kiệt nguồn sống như trên đỉnh Thương Mang. Chỉ là, không hiểu vì sao, Miên Viễn lười rao ra phết mà giỏ nhân sâm lại bán rất đắt, còn đắt hơn mấy hàng quán bên cạnh rao đến gãy cả lưỡi. Với lại, không hiểu vì sao, đám người mua này đều là yêu quái?
A Tự ghé tai Miên Viễn hỏi nhỏ: “Đám yêu quái mua nhân sâm về làm gì? Thứ này không phải chỉ tốt cho con người thôi sao?”
Miên Viễn không rành dược tính của nhân sâm, thường ngày chỉ nghe đám tiểu yêu ở yêu thị hay rao hò mấy câu linh tinh nên học bừa theo bọn chúng: “Bổ khí hoạt huyết, bổ thận tráng dương. Người hay yêu đều dùng được.”
Miên Viễn chăm chỉ thu tiền vào túi. A Tự quan sát thấy đám yêu quái đi mua đồ mà sao mặt mày cứ tái mét thế nào ấy, dường như rất sợ Miên Viễn, có kẻ còn chẳng dám lấy tiền thối lại. Hắn cảm khái kết luận: “Yêu giới đều yếu sinh lý như vậy sao? Hèn gì cần mua nhiều nhâm sâm tẩm bổ là đúng. Bọn chúng vừa đi vừa run rẩy, tội thật.”
“…”
Lại có thêm tiểu yêu lấm la lấm lét chạy đến mua vài củ nhân sâm. A Tự gãi má vô tư hỏi tiếp Miên Viễn: “Vậy yêu tôn…”
“Không có yếu.” Miên Viễn tưởng rằng A Tự thuận đà hỏi tiếp chuyện khi nãy nên buột miệng khẳng định.
A Tự ngỡ ngàng: “Không có yếu gì cơ?”
“!!!”
Tiểu yêu đang mua nhân sâm không hiểu đầu đuôi gì cả nhưng vẫn ráng chen vô nịnh bợ: “Yêu tôn bọn ta cái gì cũng mạnh nhất thế gian.”
Miên Viễn lườm y một cái, đuôi mắt lóe sáng qua lớp mành che mỏng. Y liền lúi húi nhận đống nhân sâm và cong đuôi chạy đi.
“Khi nãy ngươi hỏi yêu tôn làm sao?”
“À…ta định hỏi yêu tôn tên là gì? Ngươi từng nói yêu tôn không khác lắm với ngươi cho nên ta mới tò mò. Hẳn là ngươi từng gặp qua hắn rồi mới có thể nói chắc như vậy.”
“Trước khi trở thành yêu tôn hắn tên gì thì rất ít người biết. Sau khi trở thành yêu tôn vì hắn luôn mặc áo choàng thêu hình Ca Lâu La điểu nên mọi người thường gọi hắn là Ca Lâu La. Đúng là ta từng có cơ duyên gặp qua hắn một lần. Yêu tôn lãnh đạm ít nói nhưng hắn không tàn bạo hiếu sát như thiên hạ hay đồn. Hắn chỉ ra tay với người nào cố tình gây sự thị phi thôi. Nói trắng ra, ngay đến một ngọn cỏ hắn cũng không nỡ làm hại cơ mà.”
A Tự xuýt xoa tán thưởng: “Yêu tôn cũng hiểu biết lý lẽ ghê, lại còn có tâm hồn mong manh nữa.”
Miên Viễn híp mắt gật đầu lia lịa. A Tự hơi đơ người ra, sao cứ có cảm tưởng như Miên Viễn đang lừa hắn đấy nhỉ?
Chưa đầy một canh giờ, Miên Viễn đã bán sạch giỏ nhân sâm, quay sang hỏi A Tự: “Ngươi muốn mua gì không? Ta dẫn ngươi đi mua.”
A Tự nhìn đến tửu lâu đối diện cách đó không xa. Từ sớm hắn đã ngửi được mùi thịt nướng bay ra thoang thoảng đến tận chỗ họ ngồi bán nhưng không dám nói với Miên Viễn. Tửu lâu đó thoạt trông có vẻ khá sang trọng. Miên Viễn kiếm tiền không dễ, phải nuôi cái miệng ăn không ngồi rồi của hắn đã đủ cực nhọc rồi, sao hắn có thể đòi y mua những thứ đắt đỏ như thế được. Hắn cúi xuống nhìn bụng ủy khuất nói: “Không cần đâu. Chúng ta về thôi.”
Miên Viễn vốn đã nhận ra tầm mắt của hắn vừa lướt qua nơi nào, cười nói: “Ta đãi ngươi ăn một bữa ngon nha. Tửu lâu đằng kia cũng không tệ. Đi theo ta.”
A Tự kéo tay áo Miên Viễn ngăn lại: “Thôi đi. Tiền kiếm được có bao nhiêu chứ? Lần nào ngươi cũng mua đồ về cho ta ăn còn bản thân lại nhịn. Phải chăng vì ta ăn nhiều quá nên mới không đủ tiền? Ta không muốn trở thành gánh nặng cho ngươi đâu.”
Miên Viễn bật cười lớn, vuốt nhẹ lên eo hắn một cái: “Ngươi mảnh mai thế này, ăn nhiều được bao nhiêu? Ngày thường là do ta không đói nên mới không ăn. Cùng lắm lát nữa ta sẽ ăn cùng ngươi, đỡ cho ngươi phải suy nghĩ vẩn vơ. Đi thôi nào.”
Miên Viễn nắm tay A Tự đi đến tửu lâu ở đằng trước. Vì để tránh ồn ào, y chọn một cái bàn nằm trong góc khuất và bắt đầu gọi hết những món ngon của quán ra. Tiểu nhị khinh thường bọn họ ăn mặc thô sơ, sợ không có tiền trả nên đòi tiền trước. Miên Viễn rút từ trong tay áo ra một thỏi bạc lớn đặt lên bàn, bấy giờ tiểu nhị mới sốt sắng đi chuẩn bị ngay.
A Tự ngạc nhiên: “A Viễn, ngươi kiếm đâu ra thỏi bạc đó vậy?” Khi nãy hắn nhớ rất rõ đám yêu quái kia đến mua nhân sâm chỉ toàn dùng đồng xu lẻ tẻ.
“À…tiền thừa từ đợt bán nhân sâm trước, lúc xuống núi ta cố tình mang theo để đãi ngươi một bữa ngon.”
“Hẳn không phải…do ngươi biến ra chứ?” A Tự vẫn còn ngờ ngợ hỏi.
Miên Viễn lại cười: “Không đâu. Ta dùng chính sức lao động của mình kiếm được mà. A Tự cứ yên tâm ăn nhé.”
Đợi khi thức ăn được dọn lên đầy đủ, Miên Viễn cầm đũa gắp lia lịa vào chén A Tự: “Ăn nhiều một chút, không đủ ta sẽ gọi thêm.”
“A Viễn thật tốt. Ngươi cũng phải ăn đấy.”
A Tự cầm chén lên vừa ăn vừa nhắc nhở. Miên Viễn miễn cưỡng gắp một chút bỏ vào chén của mình thong thả nhai. Nhai được một lúc, y đột nhiên đặt chén xuống nhìn lên trên đài cao, nơi có lão thuyết thư cất giọng oang oang. A Tự cũng tò mò nhìn theo, hình như lão ta đang kể một câu chuyện gì đó của thần giới.
“Nên biết sư đồ tương luyến cũng như phụ tử tương luyến, là đại nghịch bất đạo, làm trái luân lý lẽ thường. Kết cục của Bắc Quân chính là một bài học rành rành ra đấy. Năm ấy Bắc Quân trừ giao yêu gây họa ở Hắc Dạ Đàm, lúc giao yêu chết để lại một đứa trẻ vừa sinh. Bắc Quân cho rằng trẻ thơ vô tội, bèn không giết mà còn thu nhận nó làm đệ tử, hết lòng dưỡng dục và che chở, lâu dần còn nảy sinh tình cảm vượt trên cả luân lý. Nào ngờ được yêu chính là yêu, bản tính khát máu tàn nhẫn, làm gì có chuyện biết đền đáp ngài ấy. Đến lúc yêu đồ này đủ lông đủ cánh trưởng thành liền phản bội sư môn, giết chết sư phụ, thậm chí còn lột da và tóc của Bắc Quân làm thành cây đàn tỳ bà gọi là Phượng Minh. Táng tận lương tâm đến thế là cùng.”
Có người bức xúc hỏi: “Vậy tên yêu đó đồ sau này thế nào?”
“Nói ra cũng lạ. Tên yêu đồ chết khi đang dùng Phượng Minh gảy một khúc nhạc. Có khi thiên đạo xoay vần, quả báo nhãn tiền cũng nên. Nhưng mà, chuyện đáng sợ hơn thế này còn ở đằng sau. Đông Quân người đứng đầu trong tứ đại thiên quân không những không lấy bài học này làm gương, còn y như rằng đi theo đúng con đường mà Bắc Quân từng đi. Ngài ấy cũng thu nhận một tiểu yêu chẳng rõ lai lịch gì về làm đệ tử, cho sống cùng trên hòn đảo của chư thần là Phương Trượng. Tiểu yêu này ban đầu cũng kiệt xuất vô cùng, đứng đầu đại hội thí kiếm ở Phương Trượng, còn được một vị trưởng lão hứa hôn với nữ nhi ông ta. Sau đó, ai mà ngờ được,…”
Miên Viễn thu hẹp tầm mắt lo lắng nhìn sang A Tự nói: “Ta đột nhiên cảm thấy không khỏe. Chúng ta về núi đi.”
A Tự còn chưa gắp được mấy miếng nhưng nghe nói Miên Viễn không khỏe liền buông xuống hết mà đi theo y.
Nửa đêm hôm đó, đợi A Tự ngủ rồi, Miên Viễn một mình đi gặp đám thuộc hạ tức giận hỏi: “Dưới núi vì sao lại xuất hiện những tin đồn rác rưởi kia?”
Người dẫn đầu đáp: “Có kẻ giấu mặt trả tiền thuê mấy lão thuyết thư trong thành đồn đại câu chuyện kia. Bọn thuộc hạ đã lập tức ngăn lại, xin chủ thượng yên tâm.”
Miên Viễn khinh bỉ nói: “Đợi đến lúc lưỡi đao của kẻ thù kề lên cổ bản tọa chắc các ngươi vẫn tự tin bảo rằng bản tọa cứ yên tâm. Một lũ vô dụng. Gọi Tuyên Tử về đây, bảo hắn đích thân đi xử lý những chuyện này. Không xử lý xong đem đầu của hắn tới gặp bản tọa.”
“Vâng.”
Đám thuộc hạ kinh sợ lui đi ngay.
Miên Viễn vò chặt tay lại nghĩ thầm: “Đây hẳn là chuyện tốt mà tên Nam quân kia làm ra rồi. Đánh không lại bản tọa, chỉ có trốn chui trốn nhủi và bày vẽ lắm trò là giỏi. Bản tọa mà moi được ngươi ra thì xem ta lột da, rút xương, uống máu ngươi thế nào.”