Hoa Hồng cùng Lời Thề Ước

Chương 1: Winifred



Rầm! — Khói thuốc súng tràn ngập hoàng thành bị mây đen bao trùm, cửa hoàng thành bị một lực mạnh đánh vỡ, tan tành.

Hoàng đế của hoàng thất Elizabeth run rẩy quỳ xuống đất.

“Van xin con, tha cho ta đi! Winnie — Winnie — tha cho phụ hoàng đi!” Hoàng đế cao cao tại thượng ngày xưa hôm nay đang run rẩy, khuôn mặt nghiêm trọng tràn đầy sợ hãi. Mà con gái nhỏ của ông ta, thiếu nữ giống như thiên sứ hôm nay lại mỉm cười, nói:

“Phụ hoàng, Winnie không nỡ để cho người chịu tội.”

Hoàng đế hết khóc mỉm cười, ông ta bắt lấy tay của thiếu nữ kích động nói: “Winnie —“

Ánh sáng chiếu lên chỗ ngồi cao quý nhất, thiên sứ giơ cao thanh kiếm, vương miện tượng trưng cho quyền lực dính một màu đỏ thẫm.

Tia sáng từ lưỡi kiếm lạnh như băng rạch qua một cái, trên tuyết trắng tinh khiết đã dính màu máu.

*****

Trong cung điện trang nghiêm lộng lẫy, thiếu nữ xinh đẹp chậm rãi tỉnh lại.

“Điện hạ, ngài tỉnh rồi.” Nữ hầu đi vào, thiếu nữ nằm trên giường chậm rãi ngồi dậy vươn người ngáp một cái, nàng ưu nhã nói với nữ hầu: “Buổi sáng tốt lành, Lucy”

Lucy thay quần áo cho nàng, cô gái này chính là Tiểu công chúa của hoàng thất đế quốc, con gái mà hoàng đế yêu quý nhất. Winifred Elizabeth gần mười lăm tuổi chính là viên ngọc quý của đế quốc, mười hai người chị của nàng đều đã lấy chồng, được xem như là món hàng trao đổi chính trị. Winifred nhìn mình trong gương, xinh đẹp vui vẻ, chính là nụ hoa đợi lúc nở rộ.

“Lucy, thất hoàng tỷ chị ấy…”

“Điện hạ, Thất điện hạ đã…” Muốn nói lại thôi, Winifred rũ mắt, trong đôi mắt tràn đầy bi thương. Nàng biết lời mà Lucy chưa nói xong là gì, đây cũng là điều mà nàng đã dự liệu đến. Chẳng qua tin tức này truyền tới vào lúc nàng vẫn chưa muốn tiếp nhận mà thôi. Nhưng chính là do số mệnh của các nàng, mặc dù là hoàng thất, nhưng trong mắt người nắm quyền các nàng cũng chỉ là một công cụ mà thôi.

Làm một công chúa của hoàng thất đế quốc, nhìn qua như hưởng thụ đãi ngộ cao cấp nhất xã hội, cuộc sống xa hoa không buồn không lo, nhưng trên thực tế các nàng cũng chỉ là công cụ, là hàng hóa. Người có chức vị cao, phái nam thường có địa vị cao hơn so với phái nữ, phái nữ chỉ có thể được coi như hàng lệ thuộc. Được nhận đãi ngộ cao cấp, được nuôi dưỡng chiều chuộng, nhưng lúc cần thiết các nàng chính là hàng hóa có thể tiện tay đưa đi. Các nàng chẳng qua chỉ là những vật phẩm có giá trị, hoàn toàn không có nhân quyền. Bị đưa đi để kết liên minh, bị đưa đến tay của đủ loại đàn ông, bị xem như đồ chơi hoặc vật hy sinh chính trị, số mệnh đáng buồn như vậy cũng sẽ xảy ra trên người Winifred.

Cái gọi là Tiểu công chúa được sủng ái nhất cũng chỉ là con chim hoàng yến do hoàng đế tự tay nuôi dưỡng, một người được coi là đồ chơi yêu thích, nếu như có lúc cần, tùy thời tùy chỗ đều có thể đưa cho người nào đó. Dùng một con chim trong lồng để đổi chác lấy lợi ích tuyệt đối có giá trị lớn hơn nhiều so với chính con chim đó. Winifred biết rõ đạo lý này, nàng cũng biết một ngày nào đó cũng sẽ giống như hoàng tỷ mình vậy trở thành tặng phẩm được hoàng đế đưa đi, trở thành vật hy sinh mang lợi ích.

Thiếu nữ xinh đẹp đi đến hướng Tây cung, nơi đó là cung điện của hoàng đế. Người phụ hoàng thân ái của nàng mời nàng cùng đến uống trà chiều. Nàng mặc bộ lễ phục thỏa đáng nhất, ưu nhã giống như một con thiên nga, mái tóc vàng xinh đẹp được ánh mặt trời chiếu rọi lóe lên ánh sáng, vẻ đẹp của nàng khiến cho người ta vô cùng động tâm. Người đàn ông đứng đằng xa mặc áo quần trang sức lộng lẫy, trên ngực có huy chương tượng trưng cho thân phận Đại công tước Stone, ông ta là em trai ruột của hoàng đế, đại công tước quyền to thế lớn. Wistan nhìn cô, cô cháu gái xinh đẹp vừa khỏi bệnh của ông ta, trái cây mới chín lập tức có thể hái ngay.

“Diện kiến bệ hạ cao quý, vầng thái dương kiêu ngạo của đế quốc.”

Thiếu nữ đầu mang vương miện hành lễ với người đàn ông, lễ nghi của nàng vẫn luôn là xuất sắc nhất, không để cho ai có thể khơi ra tật xấu gì. Hoàng đế nhìn thấy nàng rất hài lòng, đây là công chúa do ông ta đào tạo ra, là kiệt tác cao nhất của ông ta.

“Winnie đáng yêu của ta, mau ngồi xuống đi.”

Winifred ngồi đối diện hoàng đế, cùng hoàng đế thưởng thức trà chiều. Vinh dự đặc biệt như vậy không phải ai cũng có được, nhưng đối với Winifred mà nói thì bình thường như cơm bữa. Hoàng đế rất thích nàng, cho nên nàng mới có thể hưởng thụ hết mọi thứ tốt nhất.

Nhưng mà thiếu nữ biết rõ, sự yêu thích này không phải là vĩnh viễn, sự thương yêu của hoàng đế không phải là cái lồng bảo vệ nàng, cho nên nàng sẽ không được sủng mà kiêu. Chính bởi vì nàng thông minh như vậy nên hoàng đế mới phá lệ yêu thích cô con gái nhỏ thông minh lanh lợi này.

“Winnie, ta cố ý chọn ra một cuộc hôn nhân cho con.” Hoàng đế nói.

Winifred đặt ly trà xuống, nắm tay đặt ở trên đùi, nghiêm túc lắng nghe. Nàng biết thời điểm hoàng đế đưa nàng đi đã đến, sẽ để cho nàng trở thành đồ chơi của một quý tộc hay là gả đến nước của tên đó làm vật hy sinh chính trị đây?

Hoàng đế nhìn Tiểu công chúa khôn khéo rồi nói ra quyết định mình đã làm: “Ta muốn con gả cho thủ lĩnh của tộc Warrens.”

Nàng nghe xong cố ra vẻ kinh ngạc, nghiêng đầu một chút ngây thơ hỏi: “Quyết định của Phụ hoàng Winnie sẽ không phản đối, bởi vì nhất định là Phụ hoàng muốn tốt cho Winnie. Nhưng phải gả đến băng nguyên Bắc Bộ sao?”

“Đúng vậy, Tiểu công chúa của ta. Thủ lĩnh băng nguyên chính là chồng tương lai của con. Xin lỗi, phải gả con đến nơi xa như vậy, con sẽ không oán trách phụ hoàng chứ?”

“Dĩ nhiên là không, phụ hoàng thân ái của con.” Nàng lộ ra bộ mặt ngây thơ, nhìn về phía hoàng đế trong mắt tràn đầy sùng bái, cực kỳ lấy lòng hoàng đế. Winifred nhắm ngay lúc hoàng đế bây giờ rất dễ nói chuyện, mở miệng thỉnh cầu nói: “Phụ hoàng, Winnie có một yêu cầu quá đáng.”

“Nói đi, Winnie nhỏ bé đáng yêu của ta, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ thỏa mãn con.” Hoàng đế vui vẻ rất hào phóng.

Winifred chân thành đưa ra thỉnh cầu: “Con muốn dâng chúc phúc lên cho người trước khi gả đi, hơn nữa nghe nói băng nguyên hay có dã thú qua lại… Cho nên con muốn học một ít ma pháp. Kính nhờ người! Chuyện học tập ma pháp này con vẫn luôn nhất định phải làm, con muốn dâng lên lời chúc phúc ma pháp tốt nhất cho người, như vậy cho dù sau này con không ở bên người nữa, cũng sẽ có chúc phúc thay thế con làm bạn với người.”

Hoàng đế cho phép lời thỉnh cầu của Winifred, nàng không nghĩ tới lại dễ như trở bàn tay như vậy. Winifred cũng không muốn trở thành vật hy sinh chính trị, cũng không muốn gả cho một người xa lạ. Học tập ma pháp cũng không phải là vì đào hôn, mà là một dự định khác biệt.

*****

“Hoàng huynh.” Thiếu nữ hành lễ với người đàn ông đối diện mình, anh ta mỉm cười nhìn nàng, lại khiến cho Winifred cảm thấy buồn nôn. Người đàn ông này là anh trai của nàng, là hoàng trữ hiện nay. Hắn yêu thương Winifred có thừa, nhưng Winifred lại không cảm thấy hắn là người tốt, bởi vì hắn ta ham muốn Winifred.

Đúng vậy, hoàng trữ Ulysses của đế quốc ham muốn em gái của mình. Chuyện này hoang đường cỡ nào?! Nhưng nó thực sự tồn tại.

“Winnie, phụ hoàng đã nói gì với em?” Rất rõ ràng, hắn đã biết gì đó. Winifred cũng không có giấu diếm, thật tình nói ra: “Phụ hoàng chỉ hôn cho em, đối phương là thủ lĩnh băng nguyên.”

Sau khi nghe được tin tức này, nét mặt Ulysses cứng lại, ánh mắt trở nên có chút lạnh như băng. Hắn biết hoàng đế sẽ ra tay với em gái đáng yêu của hắn, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ đưa Winnie đến cái nơi quỷ quái như băng nguyên kia. Quả nhiên là bởi vì chuyện xảy ra gần đây sao?

Winifred không nhiều lời với hắn mà chỉ vội vã tạm biệt, trở lại cung điện của mình. Người đàn ông nhìn bóng lưng của thiếu nữ, ánh mắt thâm trầm.

Lúc Winifred mười hai tuổi đã phát hiện ra, ánh mắt anh trai nhìn nàng không bình thường. Đó là một loại ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nàng, tròng mắt màu lam giống nàng tựa như có dã thú ẩn nấp.

Mà thật ra lúc Winifred phát hiện ra tâm tư gây rối của anh trai đối với nàng là vào lúc trong một lần yến tiệc, nàng lạc đường nên đi nhầm vào mật thất của Ulysses, trong đó là tranh vẽ nàng và một ít tranh vẽ không chịu nổi đập vào mắt… Mà nhân vật chính của tất cả số tranh đó đều là một thiếu nữ tóc vàng tán lạc, sắc mặt ngây thơ có chút đỏ ửng, làn da trắng nõn nà, mặc bộ trang phục tơ lụa trắng tinh như ẩn như hiện, cũng chính là nàng — Winifred.

Đơn giản như vậy cũng đủ để làm nàng cảm thấy rợn cả tóc gáy, mới đầu nàng cho là đó không phải do hoàng huynh mình gây nên, nhưng khi thấy chữ ký trên đó lòng Winifred liền chìm xuống đáy cốc, lạnh như băng vậy.

Từ ngày đó trở đi, viên ngọc quý của đế quốc, Tiểu công chúa được sủng ái nhất biết được một dáng vẻ khác của hoàng huynh mình, làm cho nàng cảm thấy muốn nôn mửa. Sau đó Winifred phát hiện ra, những phụ nữ mà Ulysses cưng chiều cũng có năm sáu phần tương tự mình. Thậm chí vào thời điểm mười bốn tuổi nàng còn tận mắt thấy Ulysses cưỡng ép bức bách một cậu trai khoảng mười ba tuổi, mà cậu trai đó giống nàng đến bảy phần.

Ulysses luôn mang tâm tư quấy rối nàng, muốn chiếm nàng làm của riêng.

“Bệ hạ lại gả ngài cho thủ lĩnh băng nguyên?!”

Lucy cực kỳ khiếp sợ, Winifred xách váy đi tới thư phòng, nàng vô cùng bình tĩnh và trấn định, “Lucy, đi gọi Yalulu tới đây.”

Nữ hầu Yalulu mặc đồng phục vừa tiến đến đã thấy Tiểu công chúa hoàn mỹ của cô mặt cực kỳ nghiêm túc ngồi ở trước bàn làm việc: “Điện hạ.” Cô hành lễ. Tiểu công chúa gọi cô tới sẽ không vì chuyện gì khác, nhất định là vì để cô rời cung thay công chúa làm những việc mà cô ấy không tiện làm.

“Yalulu, đi đến Allen điều tra một chút giữa Bắc Bộ và Đế quốc đã xảy ra chuyện gì. Thuận tiện nghĩ cách lặng lẽ vận chuyển lương thực cho đám dân nghèo ở khu bình dân luôn.” Winifred ra lệnh, Yalulu là thân tín của nàng, cô ấy có chút thế lực ngoài cung, mà công việc chủ yếu của Yalulu chính là thay thế nàng ra khỏi cung đi làm một số chuyện.

Tiểu công chúa ngoài mặt ngây thơ trên thực tế là một người dã tâm, nàng có dã tâm bừng bừng, biết rõ nhiều phương pháp làm lung lạc lòng người. Trong quốc gia này, bình dân nhiều hơn so với quý tộc, nhưng các quý tộc lại hoang dâm vô độ, cả ngày chỉ biết mua vui. Còn bình dân đại đa số dãi nắng dầm sương, bụng đói cồn cào trong dầu sôi lửa bỏng.

Phụ hoàng thân ái của nàng lại là một con người tuyệt đối vì tư lợi.

Cho nên Tiểu công chúa quyết định thân là người hoàng tộc nàng phải lấy mình làm gương, thể hiện ra thế nào là hoàng tộc, thể hiện giá trị chân chính của cấp trên. Vì vậy dưới sự thao túng của nàng, tất cả mọi chuyện đều phát triển như nàng nghĩ, nàng trở thành “Người cứu thế” trong lời truyền tụng của giới bình dân, trở thành hoàng tộc duy nhất mà giới bình dân kính yêu.

Nhưng tất cả những gì nàng làm, phụ hoàng thân ái của nàng và đám quý tộc kia hoàn toàn không biết. Bởi vì bọn họ sẽ không đi quản các bình dân, trong mắt của bọn họ chỉ có tiền và lợi ích, chỉ có hưởng thụ và say mê mà thôi. Hơn nữa, Winifred cũng cố ý che giấu hết tất cả mọi thứ.

Bởi vì đây là chỗ dựa của nàng, là lá bài tẩy của nàng.

“Kính nhờ ngươi chuẩn bị trà bánh tốt nhất cho ta, dùng để chiêu đãi ma pháp sư đại nhân tới Tường Vi Cung ngày mai.” Sau khi Yalulu đi Tiểu công chúa kính nhờ Lucy chuẩn bị đồ để chiêu đãi khách ngày mai.

“Ma pháp sư? Chẳng lẽ ngài —“

“Không, Lucy.” Winifred cắt lời cô ấy, trong mắt nàng tràn đầy sự chắc chắn nói:

“Vì sao ta lại mặc cho người khác táy máy trong lồng chim chứ? Đi theo ta lâu như vậy rồi, ngươi hẳn phải biết, cho tới bây giờ ta vẫn luôn không phải là đóa hoa đẹp đẽ mặc cho người khác gây khó dễ. Kết quả của Thất hoàng tỷ có thể chính là tương lai của ta, nếu đã như vậy vì sao ta phải ngồi chờ chết chứ?”

Thiếu nữ đứng lên, đứng trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn phương xa, lặng lẽ nhìn bầu trời. Thân thể này bị kẹt trong hoàng thành không cách nào tùy tiện chạy khỏi, nhưng linh hồn nàng luôn tồn tại cùng bầu trời.

Nàng mở miệng như chém đinh chặt sắt:

“Nếu thế giới này đã đầy bất công như vậy, vậy vì sao ta lại không hóa thân thành một ngôi sao kim, dẫn dắt nhân dân khai phá một thời đại mới chứ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.