Đầu tháng Sáu hàng năm luôn là một dịp đặc biệt.
Bầu trời xanh trong suốt trông hệt như một miếng ngọc phỉ thúy với sắc lam tuyệt trần, đan xen trong đó là một vài đám mây trắng mịn, tinh khiết, nhìn như sợi bông lẫn trong phỉ thúy.
Mặt trời lúc năm giờ chiều tỏa ánh nắng chói chang nhưng lại không gay gắt, bóng cây hai bên đường đung đưa, hắt những quầng sáng ấm áp xuống mặt đất, tiếng xe qua lại vắng lặng đến lạ thường.
Một loạt dây cảnh báo được giăng ra ở hai đầu ngã tư dẫn đến Trường Trung học Phổ thông Thực Nghiệm Thành phố Hán Sở, ngoài ra còn cảnh sát giao thông mặc đồng phục tuần tra qua lại.
Ở bên ngoài ngã tư có dựng hai biển cảnh báo:
“Khu vực thi đại học, cấm đi vào, cấm bấm còi.”
Bên ngoài cổng trường cũng có một vòng tròn kẻ vạch cảnh báo.
Đám đông đứng dưới gốc cây ngô đồng cao vút là các bậc phụ huynh đang háo hức chờ đợi.
Cách đó hơn mười mét là một chiếc xe phỏng vấn đến từ đài truyền hình Hán Sở.
Đối diện với ống kính là một nữ phóng viên khoảng chừng hai mươi tuổi đang dẫn chương trình với nụ cười trên môi: “…Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học năm 20XX. Cách đây ít phút, môn thi cuối cùng đã kết thúc. Tiếp theo, chúng tôi sẽ phỏng vấn các thí sinh năm nay… Đây rồi, tôi đã thấy có một thí sinh vừa ra!”
Nữ phóng viên vội vàng chạy tới.
Sau khi nhìn rõ dáng người mảnh khảnh ấy, hai mắt của cô rõ ràng là sáng hẳn lên.
Đó là một thiếu niên mặc đồng phục học sinh, dáng người cao dong dỏng, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, hai má trắng nõn, ngũ quan thanh tú, đặc biệt nhất là một đôi mắt dài, sáng ngời, trong vắt tựa như nước hồ sâu lạnh lẽo.
Dù là nhìn ở góc độ nào thì cũng có thể dùng từ “đẹp trai” để hình dung.
“Chào bạn, chúng tôi là phóng viên đến từ kênh đô thị thuộc đài truyền hình Hán Sở, bạn tên là gì nhỉ?” Nữ phóng viên bước nhanh lên phía trước với nụ cười tươi tắn hơn, đồng thời hướng micro trong tay về phía chàng trai, “Bạn có thể giành chút thời gian để trả lời cuộc phỏng vấn này được không?”
Đôi mắt thờ ơ của chàng trai chỉ lướt qua nữ phóng viên một cách lạnh nhạt.
“Không cần, không có ý nghĩa.”
Bước chân không hề dừng lại mà lướt qua bọn họ.
Nụ cười trên mặt nữ phóng viên tắt lịm trong nháy mắt, câu kế tiếp cũng nghẹn lại trong cổ họng. Cô chỉ có thể quay người, ngơ ngác nhìn bóng lưng nam sinh đang khuất dần.
Sau vài giây, cô mới định thần lại và mỉm cười trước ống kính: “Có lẽ tâm trạng của bạn học này không được tốt cho lắm… Được rồi, chúng ta hãy cùng phỏng vấn những thí sinh khác nào…”
Chàng trai dừng lại ở ngã tư, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn về phía trước đến xuất thần.
Một lúc sau mới khẽ thở dài.
“Vài phút nữa… là lại kết thúc.”
“Trần Gia Ngư!”
Sau khi nghe thấy giọng nói, cậu quay đầu lại.
Cách đó vài mét là một cô gái xinh đẹp, thanh lịch với khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.
Một chiếc váy voan màu hồng nhạt pha sắc trắng vừa vặn từ eo trở lên, vạt áo vừa rộng lại vừa nhẹ, tôn lên dáng người như một bông hoa mới chớm nở của cô.
Cô nhìn Trần Gia Ngư trong lúc tiến lên trước hai bước.
Cái cổ hơi ngước lên khiến cô xinh đẹp và kiêu hãnh như một con thiên nga. Cô gái đưa tay vén vài sợi tóc vướng bên tai – đây là động tác quen thuộc của cô. Mái tóc vừa đen lại vừa dài, không chỉ thế còn mềm mại, càng tôn thêm vẻ đẹp của cô. Làn da trẻ trung và mịn màng có thể so với sứ trắng tinh khiết nhất, và ngay cả dưới ánh nắng chói chang, nó cũng để lộ chút tì vết nào.
Khi ánh mắt của hai người chạm vào nhau, cô nhẹ giọng hỏi: “Cậu thi thế nào rồi?”
“Khá ổn.” Trần Gia Ngư trả lời ngắn gọn.
“Khá ổn à?”
“Ừ.”
“Vậy thì tốt rồi… mà mẹ cậu đâu, không tới đón hay sao?”
“Ừ.”
Sau vài câu đối thoại, cuộc nói chuyện giữa cả hai chìm vào im lặng.
Cách đó không xa là tháp đồng hồ nằm trên một đầu quảng trường,
Kim phút đang từ từ chuyển từ số 11 sang 12.
Cô gái dịu dàng nhìn cậu, mím đôi môi hồng, cuối cùng hỏi: “Vậy nên, kỳ thi đại học đã kết thúc, cậu không có gì muốn nói… với tớ à?”
“Không có.”
Cô trông có vẻ kinh ngạc, khẽ nhíu hàng mi thanh tú lại, “Trần Gia Ngư, tại sao cậu lại tỏ thái độ này với tớ? Ghét tớ hay sao?”
Trần Gia Ngư không nói gì.
Nhưng đối với cô gái thì nó đồng nghĩa với câu thừa nhận ngầm nào đó.
“Có phải vì tớ đã từ chối lời tỏ tình của cậu vào năm thứ hai ở trung học phổ thông hay không?” Sau khi nghĩ một thoáng, cô tựa hồ hiểu ra điều gì đó, nhẹ giọng nói: “Thật ra không phải là tớ không có tình cảm với cậu, lý do tớ từ chối là…”
“Bởi vì hai nguyên nhân. Thứ nhất, trong thời trung học cậu phải chuyên tâm học hành, không muốn yêu đương.”
Người tiếp lời là Trần Gia Ngư.
Cô gái kia sửng sốt.
Trong ánh mắt kinh ngạc của cô, Trần Gia Ngư đút hai tay vào trong túi, nói tiếp với điệu bộ hờ hững.
“Nguyên nhân thứ hai là có quá nhiều nam sinh theo đuổi cậu. Ngoài ngoại hình, tớ không có nhiều lợi thế ở những khía cạnh khác.”
“Còn cậu lại hy vọng rằng bạn trai tương lai của mình sẽ là một người xuất sắc và ưu tú.”
“Không ngờ là vào năm thứ ba trung học, điểm số của tớ đã cải thiện vượt bậc.”
“Vô tình, ấn tượng không quá phản cảm đối với tớ dần dần biến thành để ý và yêu thích… dần dần chấp nhận tớ trong lòng.”
“Bởi vì kỳ thi đại học tới gần, do sợ ảnh hưởng đến tớ nên cậu chưa bày tỏ gì.”
“Nhưng trong lòng cậu đã quyết định rằng sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, nếu tớ thổ lộ thêm lần nữa, cậu sẽ thử bắt đầu một mối quan hệ trên mức bạn bè với tớ.”
Đôi mắt của cô gái càng ngày càng mở to hơn.
“Những gì cậu muốn nói…” Trần Gia Ngư nhìn chằm chằm vào cô, nói với giọng điệu bình tĩnh đến lạ thường, “Là vậy đúng không?”
Cô gái khó có thể tin nổi: “Cậu, sao cậu biết?”
“Chính cậu đã nói cho tớ biết.”
Suy nghĩ đầu tiên của cô gái là điều này không thể.
Cô chưa bao giờ nói với bất kỳ ai về những suy nghĩ này.
“Trần Giai Ngư, cậu đang đùa đúng không…”
“Tớ không giỡn đâu.” Trần Gia Ngư lại nói, vẫn với giọng điệu bình tĩnh và thản nhiên đó, “Hơn nữa, tớ đã nghe đoạn đối thoại này chín mươi chín lần, nếu tính thêm lần này nữa thì là một trăm.”
“Thế mà cậu còn nói không phải là đùa!”
Hiển nhiên là cô gái đã giận, giọng điệu dịu dàng thường ngày cao hơn một chút, “Cậu thấy rất buồn cười khi coi tớ như một kẻ ngốc để trêu chọc phải không? Thật quá đáng!”
Một thoáng u sầu thoảng qua trong đôi mắt đen láy của chàng trai.
Quả nhiên, bất kể là lần nào thì cô ấy đều không thể chấp nhận lời nói thật.
Đúng lúc ấy, kim phút trên tháp đồng hồ cao cách đó không xa chậm rãi phát ra tiếng “cạch” nhẹ, cuối cùng cũng dịch đến vị trí số 12.
Keng…
Tiếng chuông nặng nề, kéo dài vang vọng.
Trần Gia Ngư quay đầu nhìn về phía tháp đồng hồ, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, cậu đọc tiểu thuyết trùng sinh bao giờ chưa?”
Cô gái dường như bị câu nói không đầu không đuôi này của cậu làm cho giật mình, vài giây sau cô mới mím môi đáp: “Đã đọc rồi, sao vậy?”
Trần Gia Ngư nói: “À thì tớ đã trùng sinh được một trăm lần rồi.”