Tỏ tình?
À, đúng là có chuyện như vậy.
Năm đầu cấp ba, Thẩm Niệm Sơ đã được các nam sinh bình chọn là nữ sinh xinh đẹp nhất trường cấp ba Thực nghiệm, hơn nữa học lực lại tốt, tính tình không đến nỗi nào, biết vẽ và chơi piano, nghe nói còn xuất thân từ một gia đình gia giáo, chẳng khác nào hình mẫu mối tình đầu “bạch nguyệt quang” trong tiểu thuyết. Trong thời thanh xuân thơ ngây, số con trai trong trường công khai thích hoặc thích thầm cô chắc cũng đủ xếp hơn nửa vòng sân vận động 400 mét rồi.
Trần Gia Ngư cũng là một thành viên của đội ngũ đó.
Ai sẽ không thích một cô gái như này đây?
Tuy nhiên, mặc dù Thẩm Niệm Sơ đáp lại mọi người bằng sự dịu dàng, nhưng bởi vì cô quá ưu tú nên luôn mang đến cho mọi người cảm giác không dính khói lửa trần gian, tự ti và mặc cảm không dám đến gần.
Chính vì điều này mà có rất ít dũng sĩ có đủ can đảm đi khiêu chiến bông hoa trên núi cao này.
Mãi cho đến cuối học kỳ hai lớp mười một, Trần Gia Ngư, người đã thích thầm Thẩm Niệm Sơ được hai năm, cuối cùng cũng có ý định thử, sau khi tìm thấy một cơ hội thì nói một lời tỏ tình lắp ba lắp bắp với cô ấy.
Như một lẽ tất nhiên, cậu nhận được một tấm thẻ người tốt.
Lý do của Thẩm Niệm Sơ rất thẳng thắn và gọn ghẽ, ở trường trung học, cô sẽ không để ý đến những thứ không liên quan đến việc học.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối từ trước nhưng Trần Gia Ngư vẫn khá hụt hẫng khi nghe câu trả lời này.
Càng bực bội hơn là không biết có tên khốn kiếp nào đã lén chụp cảnh cậu tỏ tình với Thẩm Niệm Sơ và bị từ chối, rồi giấu tên đăng lên trang confession của trường.
Trang confession bùng nổ.
Mặc dù Trần Gia Ngư khá bình thường trên các khía cạnh khác, nhưng lại có thể nói là đẹp trai, hơn nữa còn được coi là một nhân vật hơi nổi trong trường.
Trong nháy mắt, toàn trường đều biết chuyện.
Có thể gọi đây là cái chết xã hội đầu tiên trong cuộc sống mười bảy năm của Trần Gia Ngư.
Tuy nhiên, tâm lý của Trần Gia Ngư bây giờ đã khác.
Cậu nhìn bóng lưng của Thẩm Niệm Sơ đang đi xa, cười nói: “Chuyện đó tao đã không để trong lòng lâu rồi.”
Hầu Tử Phàm thì không nghĩ vậy.
“Nào, anh em với nhau, cố giả vờ trước mặt tao làm gì?”
Trần Gia Ngư: “???”
Hầu Tử Phàm thở dài, lại lắc đầu, “Hai hôm trước, chẳng phải mày còn đổi chữ ký QQ của mình thành [Hóa ra muốn xóa một người khỏi trái tim lại đau đến vậy] à. Mặc dù ngay sau đấy mày xóa luôn nhưng mày có dám nói rằng không còn thích cô ấy nữa không?”
Trần Gia Ngư:…
Thanh xuân của ai mà không có một khoảnh khắc xấu hổ chết khiếp khi nhìn lại đây?
Thấy Trần Gia Ngư im lặng, Hầu Tử Phàm cứ tưởng mình đã nói đúng nên tiếp tục an ủi: “Không phải chỉ là tỏ tình thất bại thôi sao, trời còn chưa sập, có gì to tát đâu?!”
“Một anh chàng ưu tú như này, lại còn đẹp trai như thế, cực kỳ có tiềm năng, từ chối mày là sự thiệt thòi của cô ấy!”
“Hơn nữa, học sinh cấp ba yêu nhau không gì khác hơn là cùng nhau đi ăn cơm ở căng tin, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau đọc sách… chẳng khác nào chơi đồ hàng ở mẫu giáo, không có ý nghĩa gì cả…”
“Được rồi, được rồi, sao nay mày dông dài vậy?” Trần Gia Ngư ngắt lời Hầu Tử Phàm, người vừa biến thành một người phụ nữ trung niên lớn tuổi, “Tao thực sự có việc phải làm, cứ đi trước đi.”
Hầu Tử Phàm: “Việc gì?”
“Mua xổ số.” Trần Gia Ngư chỉ vào một cửa hàng xổ số bên kia đường, nhếch khóe miệng lên, nửa thật nửa đùa nói: “Tối hôm qua tao nằm mơ thấy một con số, nhân lúc còn nhớ định đến cửa hàng đó lại mua hai vé thử xem, nhỡ đâu trúng thì sao?”
Về phần xổ số thì cậu đã trùng sinh rất nhiều lần nên đương nhiên là nhớ kỹ mấy giải nhất.
Hầu Tử Phàm bán tín bán nghi: “Mỗi thế thôi?”
“Mày có muốn thử vận may không?”
Hầu Tử Phàm lập tức xua tay: “Quên đi, nếu ba mẹ tao mà biết chuyện tao dùng tiền tiêu vặt mua vé số thì không quất nát nửa cái mông của tao mới là chuyện lạ.” Sau khi thấy Trần Gia Ngư không có vẻ gì là giận, cuối cùng cậu ta mới yên tâm, “Vậy tao lên lớp trước, nhớ nhanh lên, còn mấy phút là vào lớp. Ngày đầu tiên của lớp học thêm, đừng để lão Phương phát điên lên.”
“Biết rồi.”
“À này, từ từ đã, đưa tao quyển toán mô phỏng trước!”
Đợi Hầu Tử Phàm rời đi,
Trần Gia Ngư băng qua đường đến cửa hàng xổ sổ một cách thuần thục.
Theo quy định thì trẻ vị thành niên không được phép mua vé số, nhưng Trần Gia Ngư lại thản nhiên nói rằng mua hộ cho ba mình, hơn nữa chỉ mua hai tấm nên ông chủ không để ý mấy, đã đưa luôn hai tấm xổ số theo con số mà Trần Gia Ngư nói.
…
Sau khi rời khỏi cửa hàng xổ số, Trần Gia Ngư đi thẳng về trường.
Bây giờ vẫn là kỳ nghỉ hè, lớp mười hai đã tốt nghiệp, chỉ còn học sinh lớp mười một sắp lên lớp mười hai đi học thêm nên trong khuôn viên trường không có nhiều người.
Khi cậu bước vào lớp thì bên trong vẫn đang ầm ĩ.
Giống hệt như một trăm lần trước đó, giáo viên chủ nhiệm Phương Vĩnh Bình vẫn chưa đến.
Và khi Trần Gia Ngư xuất hiện, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cậu, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài tiếng xì xào bán tán và tiếng cười khúc khích, Trần Gia Ngư biết tám mươi phần trăm là do trang confession.
Suy cho cùng, đối với học sinh trung học phổ thông, ai thích ai, ai thầm mến ai, ai từ chối ai, luôn là một trong những chủ đề thư giãn và nóng hổi nhất trong cuộc sống cấp ba nhàm chán.
Nếu là người bị từ chối thì đó chính là một bi kịch.
Còn nếu đó là một người khác bị từ chối thì sẽ là hài kịch.
Bản tính con người.
Trong vài lần trùng sinh đầu tiên, Trần Gia Ngư không khỏi ngượng chín mặt khi đối mặt với những ánh mắt như thế, thậm chí còn muốn tìm một kẽ nứt trên mặt đất để chui vào.
Nhưng khi số lần càng tăng lên thì sẽ càng trở nên bất khả xâm phạm.
Với chiếc cặp trên lưng, Trần Gia Ngư ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi về phía chỗ ngồi của mình.
Hàng thứ năm từ trước ra sau, cửa sổ ngoài cùng bên phải.
Đến.
Hầu Tử Phàm dường như đang tìm cái gì đấy nên đưa lưng về phía cậu, cúi xuống, đầu cắm vào dưới ghế, tình cờ chặn luôn lối đi vào bàn bên trong.
Trần Gia Ngư giơ chân phải lên, chỉ vào cái mông đang chổng lên trước mặt, nhẹ giọng nói: “Tránh ra.”
“Á!”
Chủ nhân của cái mông sửng sốt kêu lên.
Trần Gia Ngư cũng giật nảy mình.
Mẹ kiếp.
Giọng nói này…
Nữ?
Trần Gia Ngư chết lặng trong khoảnh khắc ấy.
Chuyện gì đã xảy ra, sao lại là nữ?
Trong lúc cậu đang kinh ngạc, người vừa rồi ngẩng đầu lên và quay lại nhìn.
Quả đúng là nữ sinh.
Hơn nữa còn là một nữ sinh rất đẹp.
Nhưng sự chú ý của Trần Gia Ngư không tập trung vào diện mạo của đối phương mà giờ khắc này, cậu vô cùng sốc, suy nghĩ bị gián đoạn một cách kỳ lạ, trong đầu gần như trống rỗng, chỉ còn một ý nghĩ vang vọng.
Cái quái gì vậy…
Nữ sinh mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy này đến từ đâu?
Không đúng.
Mọi thứ chẳng phải nên tiếp tục lặp lại, giống hệt trăm lần luân hồi trước đó hay sao?
Tại sao lại đột ngột thay đổi?
Cô gái vẫn đang cầm một cây bút trong tay, nó hẳn là cây mà cô tìm khi ngã xuống đất vừa rồi. Cô nhìn Trần Gia Ngư, trong mắt cô không biết chứa ánh nắng hay thứ gì mà sáng đến kinh người. Đột nhiên khóe miệng cô nhếch lên, biến thành một nụ cười.
“Bạn học, sao đột nhiên đá vào lưng tớ làm gì, làm tớ giật hết cả mình.”
Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào, nghe hệt như khi cơn gió buổi chiều thổi qua chiếc chuông gió.
Đánh thức Trần Gia Ngư khỏi trạng thái thất thần.
Chỉ sau đó cậu mới nhận ra rằng có nhiều ánh mắt xung quanh đang đổ dồn về phía mình.