Huyền Thoại Chưa Kể

Quyển 1 - Chương 8: Quyển 1 - Chương 8



Sáng hôm sau, quốc sư lập tức kể cùng lão thần Bằng Thủy chuyện công chúa làm việc đáng xấu hổ, chủ động dụ dỗ nam nhân. Với cá tính khắt khe, lão hồ ly lại thêm phen dạy dỗ cháu gái một trận ra trò khiến công chúa nghe đầy cả hai tai. Lão la rần trời nào là nữ nhân danh giá không được hôn trộm đàn ông, rồi còn quy tắc tam tòng tứ đức, công dung ngôn hạnh, hành xử chính chuyên,…. Nhưng mắng tai này vẫn ra tai kia cả thôi, ai mắng mặc ai, nàng cứ ngồi ôm cục tức về việc tối qua Vinh Nguyên ngồi mãi bên bờ suối tới tận khi Tỉnh Vĩ đi mất còn chưa chịu dời gót, làm hại kế hoạch của hồ nữ đổ bể. Nếu không có ông ta, nàng đã hóa ra hình người để bắt hươu ngốc chịu trách nhiệm rồi.

Chiêu ấy đã bị phát giác, nàng đành thua keo này phải bày keo khác. Rồi trong cái khoảnh khắc canh ba giờ tý đất trời vắng lặng, Trọng Xuân tìm cách trốn khỏi động hồ ly, sang rình mò hươu ngốc qua khe lá chòi tranh. Hồ ly nhỏ cứ cố vạch lá tranh đưa mắt vào nhìn Tỉnh Vĩ nằm gác tay trầm ngâm nghĩ ngợi, lòng tự hỏi chẳng biết người thương có hay mình ngoài này đang mộng tưởng chăng, hay lòng hắn chỉ biết đến mấy thang thuốc lẫn thảo dược vô tri. Hồ nữ đứng ngoài vách chòi đêm này qua đêm nọ, muốn tìm lý do để hai bên chạm nhau nửa khuya rồi nảy sinh chút sự tình để hắn ta phải… hỏi cưới nàng. Nhưng sự tình gì bây giờ, nàng phận nữ nhi, chẳng thể học theo Mạnh Hạ Công ngày xưa: xông vào ôm người tình, mặt dày van xin được yêu. Mà không làm cách đó thì làm cách nào cho đặng đây.

Ngập ngừng, e sợ, rồi mãi không nghĩ ra cách để chinh phục người trong mộng, rốt cuộc Trọng Xuân chưa kịp làm gì thì cây kim trong bọc đã tới ngày lòi ra… Cái chòi Dược Thần dựng lên vốn ngay bìa rừng hoa ban, có đêm quốc sư đi thăm bằng hữu về ngang qua chòi của hươu ngốc đã phát hiện thêm chuyện động trời Trọng Xuân đang làm. Vì thế không cần nói gì nữa, công chúa hồ ly bị đánh cho gần chục roi bởi tội rình mò nam nhân. Bị đánh xong, nàng lại phải nghe mắng rát cả mặt.

– Công chúa hết ganh tị với tỳ nữ, tự ý điều phối người đi lung tung, lại mặt dày tán tỉnh nam nhân. Hắn nấu thuốc, ngươi thì đứng sát một bên, chưa kể con hươu đó ăn vận hớ hênh trễ nãi, ngươi lại chằm chặp nhìn vào. Thân nhi nữ khuê phòng hết hôn trộm người ta lại đến nửa đêm nửa hôm vạch lá tranh ra nhìn ngắm đàn ông, rốt cuộc là muốn nhìn cái gì mà đúng nửa khuya ra đó nhìn trộm. Ngươi còn biết viết hai từ thể diện không thế.

Trước thái độ tức giận từ bác trai, Trọng Xuân đành nói thẳng luôn.

– Cháu không muốn ở giá tới già như bác đâu, cứ quy tắc cứng đờ thì bao giờ có chồng. Bác còn nói Tỉnh Vĩ ăn vận hớ hênh trễ nãi, người ta là nam nhân chứ đâu phải nữ nhi khuê phòng mà bác đòi bận áo đơn áo kép luộm thuộm, mới hở ra chút da thịt bác đã vội la ầm. Cháu đứng gần thế mà còn chưa thấy được gì đây này. Còn những chuyện khác thì đã sao, cháu hôn chàng ấy, ngắm chàng ấy chứ có ăn thịt đâu.

Lời ngoan cố chẳng chút tôn trọng bề trên thật làm lão tiên nhân cổ hủ như Bằng Thủy phát hỏa. Lão lập tức đánh cháu gái thêm một trận mềm xương, còn bắt nàng chép phạt cả ngàn lần chuyện nữ nhi tam tòng tứ đức, công dung ngôn hạnh, khuôn phép lề lối của đại gia chi nữ…

Ngay hôm sau, cuộc đối thoại giữa hai bác cháu lại hóa tin tức chấn động cho con cáo Tai Xám la loạn lên rằng hoàng nữ Trọng Xuân rất thích… thân hình Dược Thần nên cứ tranh thủ đứng sát rịt lúc hắn nấu thuốc cốt muốn nhìn rõ hơn từng đường nét. Cả chuyện công chúa bày mưu hôn hươu ngốc hay chuyện hằng đêm lén lút nhìn trộm người ta qua vách lá, đều bị rao lên tường tận, không sót một chữ.

Tin ấy lan ra thì hỏi sao “hàng cây si” trước cửa động hồ ly chẳng phát điên cho được. Bọn chúng chưa từng mơ đặt chân vào động hồ ly, bao lâu nay toàn đứng chờ mòn mỏi bên ngoài cửa động, mặc kệ mưa nắng, chỉ để ngắm bóng dáng thướt tha, nhận cái lườm đỏng đảnh, thậm chí nghe lời đanh đá vẫn mãn nguyện tận cùng. Thế mà thiên mệnh xui khiến ở đâu xuất hiện một con hươu mặt mày ngơ ngác, ăn vận bần hèn, thua xa hết thảy những nam tử khác, nhưng thoáng thấy cái bóng hắn thôi công chúa Hồ tộc lập tức gạt hết mọi người ra, níu tay hươu ngốc đi vào, luôn miệng trách móc chuyện đến muộn, không khác trách nhân tình trễ hẹn, hỏi ai không ghen tị. Hài tử vài trọng thần trong động hồ ly tức đỏ mắt nhìn cảnh Dược Thần cặm cụi nấu thuốc, còn hồ nữ xinh đẹp đứng sát rịt, đăm đăm ngắm nhìn, tựa đang van xin ái tình trong khi tên ngốc kia chẳng màng liếc tới một cái. Cứ kẻ ăn không hết người lần không ra, thì Tỉnh Vĩ bị ghét cũng đâu mấy oan ức.

Nói nào xa, ngay chiều tối, hoàng nữ và Tỉnh Vĩ lại diễn trò níu kéo. Hươu ngốc khổ sở hết lời van xin, “hàng cây si” lại thấy chẳng khác con hươu ấy đang mỉa mai mình. Cuối cùng Oanh Thục cũng xuất hiện kịp thời giải vây cho “em rể” đúng phút chót. Trăm ngày như một, Trọng Xuân vừa níu người ta được một tý, hoàng phi đã xuất hiện mở đường cho hươu ngốc chạy về chòi an toàn. Nhìn theo bóng người thương mịt mờ chìm vào màn đêm, công chúa cứ dẫu môi trách móc.

– Chị khó khăn quá, em làm gì cũng ngăn cản, tới mức nước trong động hồ ly cũng không cho chàng ấy uống.

– Ngươi mang ý đồ gì mà sợ ta ngăn cản, rồi những cốc nước đó ai biết ngươi có bỏ gì vào không.

– Vậy tại sao chị lại cấm chàng ngủ qua đêm trong động hồ ly?

– Để hắn qua đêm ở động hồ ly để ngươi lại giở chiêu giống Mạnh Hạ năm xưa à. Ta từ ngày học làm tướng đã được dạy về nghĩa khí ở đời, về hai từ trượng nghĩa, vì thế càng không thể ngó lơ bỏ mặc số phận kẻ sắp bị anh em hồ ly bọn ngươi lừa vào bẫy.

Những lời cãi vã chắp vá từ đôi chị dâu – em chồng, thêm Tai Xám rao tin khắp làng trên xóm dưới rằng công chúa muốn nhìn thân thể Tỉnh Vĩ, bọn mê đắm Trọng Xuân càng tức gấp ngàn vạn lần. Chúng vì giấc mộng thành phò mã đã ngày đêm luyện tập võ nghệ để trở nên hiên ngang, mạnh mẽ đúng tiêu chuẩn giai nhân yêu cầu, cuối cùng nàng lại đi ngắm nhìn một con hươu tầm thường kém cỏi. Bọn chúng không cam tâm việc con hươu ngốc nghếch lại chiếm được trái tim vạn kẻ ước mơ nên mới quyết chặn đường đánh Tỉnh Vĩ ngay giữa chợ.

Cũng bởi chuyện bị đánh, thêm hoàng phi Oanh Thục nhắc nhở, lão thần Bằng Thủy răn đe, nên hươu ngốc càng cẩn trọng trước công chúa, cùng lắm là trò chuyện chứ không dám tới gần. Hắn làm y hệt lời Bằng Thủy dặn, phải đứng xa Trọng Xuân, lễ độ nghiêm túc, cách nhau ít nhất ba bước. Thế là cứ bên lùi để bên kia cố tiến tới, mãi rồi trong mắt hồ nữ chẳng khác hươu ngốc luôn làm ra vẻ vô cầu bất cần. Bộ dạng quân tử mãi chẳng động lòng lại càng làm Trọng Xuân lo lắng nhiều hơn.

Và lo sợ trong nội tâm công chúa ngày một lớn khi nghe lời kể dịu dàng về Đường Lệ – tiểu tiên nữ mang gùi mây năm đó. Tiên nữ không đi cùng người ta, không hiện diện trước mắt nhưng luôn xuất hiện trong mỗi câu chữ từ miệng người thương. Tiên nữ đó đâu có như mấy tỳ nữ mà xua đuổi hay hăm dọa được. Một tình địch vô dạng vô hình nhưng lợi hại phi thường, tới độ giai nhân bao năm luôn ngẩng cao đầu vì nhan sắc còn phải hóa tự ti rụt rè. Chỉ cần Tỉnh Vĩ nhắc đến Đường Lệ, lập tức bao tự tin nơi Trọng Xuân chưa nhóm lên đã vụt tắt, vì nàng hiểu nhan sắc nào so được với nghĩa tình. Nói sao đây, tiên nữ kia cũng là cô nhi, còn cùng hươu ngốc từng bước trưởng thành, nắm tay hươu ngốc qua bao thăng trầm, vui buồn mấy vạn năm tu luyện, riêng mảnh ký ức mơ hồ lướt qua đời hắn như Trọng Xuân thì đường nào chen vào nổi.

– Đường Lệ là nắng nên lúc nào cũng rực rỡ, em ấy mỉm cười ngày đông buồn cũng hóa xuân vui. – Tỉnh Vĩ luôn nhắc về sư muội như thế.

Thời gian trị thương trên Y Viện là lần duy nhất Trọng Xuân nhìn thấy Đường Lệ mà cũng phải công nhận người thương nói đúng. Tiên nữ lúc ấy tuổi tuy còn nhỏ nhưng dung mạo không tồi, ngũ quan tinh tế, da trắng, môi đỏ, biết đâu chừng khi trưởng thành nhan sắc có khi nhỉnh hơn Trọng Xuân mấy phần. Chưa kể kẻ khiến người thương đưa thân liều mạng đỡ đá là Đường Lệ, người hắn nhắc đến trong cơn mê man cũng là Đường Lệ. Ngay cả việc ngày xưa Tỉnh Vĩ đòi giữ “con cáo trắng phiền phức” lại Y Viện cũng bởi Đường Lệ thích. Giả năm đó tiên nữ bảo không thích chắc Trọng Xuân đã bị ném đi ngay tức thì, vì chỉ Đường Lệ mới quan trọng, cửu vĩ hồ Trọng Xuân chỉ là cái bóng bên lề chẳng ai thèm quan tâm. Mảnh sừng hươu đeo ẩn trong ngực áo bỗng đâm vào da thịt trắng nõn đau nhói.

– Đường Lệ cũng giỏi y thuật lắm, chỉ tiếc em ấy lại thích du ngoạn như lang y giang hồ dưới trần gian. – Lại thêm lần hươu ngốc nhắc về người phương xa.

– Hừ! Lo sắc thuốc đi, đừng ngồi huyên thuyên nữa.

– Ơ! Hoàng nữ bảo tôi kể chuyện mà.

Ngày trước nàng mạnh miệng tuyên bố chẳng hề lo về Đường Lệ vì tiên nữ ấy lên đường du ngoạn lâu rồi, đâu kề cận người nàng thương, nhưng nay nàng mới thấy mình sai lầm, bởi xa hay gần không phải ở khoảng cách mà là ở lòng người. Mỗi khi nhắc đến Đường Lệ giọng Tỉnh Vĩ ngọt ngào, trìu mến, còn lúc nói chuyện với nàng thì cứ xa lạ, không cộc cằn nhưng xa xôi vạn trùng. Vậy đã đủ minh chứng trong tim hắn, ai xa ai gần, ai là người quan trọng, ai là kẻ thừa thãi, và ai phải ôm tình đơn phương.

Phần sợ người ta giận mình vì những vết sẹo chẳng lành, phần nữa vì hai từ “Đường Lệ” nhẹ tênh, cửu vĩ hồ nhiều lần muốn lấy hết can đảm nhắc về chuyện bên vách đá vạn năm trước mà lời cứ nghẹn trong cổ họng, chỉ đành nói bóng gió xa xôi. Người ta hiểu không? Trọng Xuân đã cố nói chuyện xa xăm về thần nhân đỡ cả bầu trời, kể về một nam tử kiên cường nghị lực phi thường nhưng người ta phớt lờ giật tay về rồi thẳng thừng bỏ đi, mặt không lộ chút xúc cảm. Vậy là người ta không đặt nàng vào mắt sao, người ta quên nàng thật hay vì Đường Lệ mà giả vờ quên.

Thời điểm Trọng Xuân vừa u buồn vừa lo lắng tìm cách chinh phục người tình thì nhà Hồ Vương lại đang âm thầm xem xét tính tình, phẩm chất nam nhân hồ ly nhỏ si mê.

Phác Hằng ngay từ đầu đã nảy sinh hảo cảm khi thấy Tỉnh Vĩ chẳng tiếc thân cứu mình, sau đấy ông càng vừa ý hơn vì hắn không phải thuộc dạng tham mê vàng bạc, tiền tài. Hắn chữa thương cho ông rất tích cực, tâm huyết, chữa chẳng cần được trả công. Nhiều lần ông mang báu vật ra như ngỏ ý trả tiền thuốc men và tiền chữa bệnh, nhưng hươu ngốc đinh ninh vua cáo bị thương là do lỗi lầm nơi hắn nên luôn cương quyết từ chối thẳng. Chuyện vua cáo than thở vết thương đau nhức toàn là giả vờ, phần vì muốn Tỉnh Vĩ lưu lại động hồ ly lâu nhất có thể, phần muốn thử xem tinh thần trách nhiệm hắn được tới đâu. Và hình ảnh Dược Thần thâm quầng mắt tìm tòi sách vở, thuốc thang, cốt tra cho ra nguyên nhân khiến tộc chủ thực rất hài lòng.

Những lúc không chữa thương cho tộc chủ, nếu ai khác nhờ xem mạch bốc thuốc, hươu ngốc cũng sẵn lòng đi ngay. Hắn cư xử với mọi bệnh nhân đều công bằng bất kể sang hay hèn. Nhớ có phen hắn ta đáng ra phải đến xem thương tích cho Hồ Vương theo đúng lịch khám, nhưng ông đợi từ hừng đông mòn mỏi tới tận trưa đứng bóng, hươu ngốc mới đầm đìa mồ hôi, lò dò tìm đến. Đương nhiên hắn biết mình mắc lỗi lớn khó lòng dung thứ nên liền vội quỳ mọp xuống kể rõ đầu đuôi việc phải đi thăm bệnh cho một gia đình nghèo, đường đi xa thêm đong đếm thời gian sai lệch thành ra vô tình để tộc chủ đợi lâu hơn dự định. Việc Tỉnh Vĩ đi xem bệnh cho người nghèo, Phác Hằng đã nghe hầu cận bẩm lại từ trước thành ra chẳng tức giận gì hắn. Ông gật gù hài lòng nhìn nam nhân khù khờ đang lui cui lấy thuốc thang và y cụ mà nhận định con hươu này giúp người không thèm so đo, không phân biệt giai cấp, thậm chí còn không lấy tiền người nghèo, rất xứng thành phò mã Hồ tộc.

Bên cạnh, hoàng tử Mạnh Hạ cũng nói nhỏ cùng phụ hoàng.

– Tỉnh Vĩ lưu lại đây chẳng phải vì bạc vàng và càng không vì mỹ nữ. Hắn chưa từng buông lời tán tỉnh hay tỏ ý gạ gẫm Trọng Xuân dẫu hoàng muội suốt buổi kề cận huyên thuyên. Ngay cả nhìn hắn còn chẳng nhìn, tất cả tâm trí dồn hết vào ấm thuốc lẫn dược liệu, quả thực chính nhân quân tử. Chỉ hơi đắn đo, nếu Tỉnh Vĩ trơ trơ mãi, Trọng Xuân một mình chủ động từ đầu tới cuối thì bao giờ mới bắt được rể, đôi khi lòng quá kiên định lại làm đau người khác.

Vua hồ ly trấn an trưởng tử.

– Chớ có lo lắng thái quá, biết đâu tính Tỉnh Vĩ rụt rè thôi, hắn không biết cách tiến tới thì sau này nhà ta đặt vấn đề trước là xong.

Phần tộc chủ và hoàng tử đều mang tới kết quả mỹ mãn, riêng tộc hậu còn hoài ôm lo âu trước nam tử con gái mê đắm. Bà đồng thuận cùng tướng công Tỉnh Vĩ là người tốt, nhưng thế gian làm gì có ai hoàn hảo, bao nhiêu điểm tốt ắt sẽ bị bù lại bằng những điểm xấu tương đương.

Đêm ấy, khi mọi người sắp đi ngủ tộc hậu nói lên suy nghĩ nơi mình cho chồng con hiểu.

– Tỉnh Vĩ tài hoa, nghĩa khí, em thấy cả nhưng hắn không phải người thật thà. Hắn giấu giếm rất nhiều điều khỏi tầm mắt chúng ta, không chỉ chúng ta, hắn giữ bí mật với cả thần giới. Chàng nhớ chứ, sau khi Hầu Vương điều tra tường tận đã kể lại, chúng tiên hữu hay bảo nhau Dược Thần là hươu sao sinh ra chốn bản làng nhỏ chốn Thiên Lộc tộc, từ nhỏ lớn lên trong nghèo khó, sau đấy phụ mẫu mất sớm trong đại nạn hồng thủy nên đã lưu lạc đến Thiên Cung. Ngay cả dăm hôm trước em đến hỏi han, hắn cũng trả lời y hệt thế. Tuy nhiên em khẳng định quá nửa lời đáp là… dối trá.

– Em lại đa nghi! Nếu nói hắn dối trá thì em nghĩ dối trá chỗ nào? – Hồ Vương vuốt râu cười hỏi tộc hậu.

Tộc hậu nhíu mày kể hết điểm nghi vấn.

– Chàng nhớ lại đi, sau khi hắn băng bó thương tích cho chàng lẫn bản thân xong thì nhà ta sai tỳ nữ mang đến mời hắn một bát cháo nhưng hắn từ chối vì lý do bị mẫn cảm với tổ yến trong cháo.

– Thì có gì lạ, biết đâu hắn bị mẫn cảm thật, hơn nữa loài hươu vốn thích ăn thực vật như hoa trái mà, không thích tổ yến cũng là bình thường.

– Em không nói là thích hay không thích, chủ yếu ở chỗ hắn chỉ liếc một cái đã biết đó là cháo tổ yến. Cứ cho hắn thân Dược Thần từng tận mắt thấy nhiều dược liệu quý hiếm trên non dưới bể, nhưng tổ yến này đã nấu thành cháo, chưa ngửi chưa thử làm sao nhìn ra nguyên liệu trừ phi từng ăn hay nhìn thấy rất nhiều phen. Giả sử hắn thật mẫn cảm với tổ yến, bỏ qua chuyện ăn thường xuyên, chỉ còn đường nhìn quen mắt, quen đến dù tỳ nữ chưa nói gì hắn vẫn nhận ra. Sống nghèo khó mà biết đến cháo tổ yến sao.

– Thôi mà Liên Đài, hắn ta sống trên Thiên Cung, chắc cũng chẳng ít lần thăm bệnh cho Thiên Đế, mấy thứ cao lương mỹ vị từng nhìn thấy là hiển nhiên. Hơn nữa biết đâu do ám ảnh, có thể từng mẫn cảm nặng tới ám ảnh thành ra sợ luôn cháo tổ yến, liếc sơ là biết.

Liên Đài vẫn chưa mấy tin.

– Nhìn thấy thì cùng lắm chỉ một hai món đằng này hình như món nào hắn cũng biết. Em đã từng bày kế ép Tỉnh Vĩ ngồi ăn cao lương mỹ vị cùng dăm ba quần thần trong tộc. Chàng biết không, mấy món như sâm cầm, hải sâm, hắn nhìn chẳng mấy lạ lùng, biết cả món nào dùng loại đũa nào, không chừng còn công tử hơn cả Mạnh Hạ nhà ta.

Phác Hằng liền an ủi.

– Thì cách ăn uống chỉ cần nhìn kẻ bên cạnh là biết mà, chịu khó tinh ý chút thôi, biết đâu hắn là dạng giữ cảm xúc trong lòng, thấy thứ đặc biệt cũng không bộc lộ ra ngoài, em nghĩ suy chi điều vụn vặt.

Tộc hậu không hoàn toàn cho phán đoán của Hồ Vương là đúng, Phác Hằng tính người nhân từ phóng khoáng, nhưng đôi khi cái nhân từ ấy lại thành bất lợi. Tướng công bà nhìn đâu cũng thấy đa phần toàn điểm tốt từ kẻ đối diện, như thế rất dễ đưa đến nhận định sai lầm. Liên Đài cẩn trọng hơn phu quân nên mới bỏ sức thăm dò đứa “con rể” sắp bước qua cửa từ cả những điểm không mấy ai chú tâm.

– Con hươu đó còn bản chất khá… đa tình. Phác Hằng chàng thời trẻ đâu ít giai nhân bám theo, lấy chồng hào hoa nên em đã tự hình thành thói quen nhận diện và đề phòng những nam tử có tố chất đào hoa. Ngày Tỉnh Vĩ mới đến, em dường như cảm nhận hắn có điểm rất lạ, không phải dạng trêu hoa ghẹo nguyệt mà lại toát lên mị lực tiềm ẩn, có lẽ vì thể Trọng Xuân mới say mê từ cái nhìn đầu tiên. Những ngày tiếp theo, em tình cờ thấy hắn dần lộ bản chất đôi phần hơi hào hoa. Hắn đến bên những tỳ nữ trong tộc, chào hỏi, nói dăm ba câu, đáng ra việc ấy đâu có chi lớn lao nếu cách hắn nhìn các tỳ nữ rất lạ, như thể một dạng bản năng nào đó khiến hắn lắm khi phải toát lên vẻ muốn dụ dỗ kẻ khác hướng về phía mình. Dẫu chỉ là linh cảm mập mờ nhưng em vẫn muốn chàng kiểm tra kỹ càng.

Hồ Vương cười bảo.

– Lo xa quá! Nam nhân nào chẳng chút trêu hoa ghẹo nguyệt, mà đấy chỉ là con hươu ngơ ngác, biết đâu còn chưa biết mình làm gì.

– Em không đa nghi, là chàng quá bao dung, em đã dò hỏi khi hắn chơi cờ cùng Mạnh Hạ. Hắn hỏi Mạnh Hạ chuyện đi mua trâm cài tóc về làm quà tặng sinh nhật sư muội đồng môn, lát sau lại hỏi xa gần dăm ba câu về chuyện hái cành hoa ban quý giá nhất Hồ tộc để tặng một nữ tiên hoa. Chỉ trong một câu hắn nói đã ám chỉ những hai nữ nhân, ai cũng ngày ngóng đêm mong quà hắn mang về, thế không gọi đa tình thì gọi bằng gì. Rồi đến thời điểm Mạnh Hạ khen hắn kỳ nghệ cao thâm, con hươu ấy lại lộ sơ hở rằng mình học cờ từ một bằng hữu thân thiết. Hắn kể bằng hữu kia rất đẹp, đẹp nhất trong những kẻ thoáng qua đời hắn, còn bảo kẻ ấy hay bâng khuâng đón mộng ngoài trời, thích nằm gối đầu lên cỏ mật thơm hương lưu luyến mà kể chuyện xa xăm. Nữ nhân đó chắc chắn rất quan trọng trong đời hắn nên mới được nhắc bằng giọng điệu hồi tưởng say sưa, nhắc đến qua từng quân cờ, cờ vô tri vô tình mà lòng hắn hữu tình. Mạnh Hạ ngươi sao không kể những chuyện này cho cha ngươi nghe, nhẽ nào ngươi quên sạch cả, hạnh phúc một đời của em gái ngươi đấy. May mà Trọng Xuân đi ngủ sớm, kẻo không bao chứng cứ ta đưa ra hẳn đã làm tim nó vỡ nát từng hồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.