Hoàng tử hồ ly vỗ trán ngao ngán hồi lâu mới nói ra mấy lời.
– Mẹ đúng là đa nghi thật! Sư muội Tỉnh Vĩ nhắc là… Đường Lệ đấy, tiên nữ đấy Trọng Xuân biết từ lâu rồi.
– Thế còn hai nữ nhân kia, ngươi sao không nói gì?
– Mẹ cứ bình tĩnh lại, con đã hỏi hết cả rồi. Tiên hoa chờ hoa ban Tỉnh Vĩ mang về bởi vì người ta nhờ hắn hái hoa ban làm quà cho… hôn phu. Cô ta sắp gả đi đến nơi và không hề gả cho Tỉnh Vĩ, cô ấy muốn làm đẹp lòng hôn phu nên mới xin về một cành hoa Hồ tộc. Riêng kẻ từng cùng Dược Thần chơi cờ, mẹ nghi ngờ lại càng sai, người đó tên là… Gia Khải, nghe tên đã đủ biết chẳng phải nữ nhân.
Tới đây Phác Hằng cười sảng khoái trêu chọc.
– Em thật tính già hóa non, thời trẻ bắt ghen nhầm ta, giờ bắt ghen nhầm con rể. Em là bạch hồ ly thành ra dù già hay trẻ tóc đều màu trắng bạc chứ là giống cáo xám đen như ta thì sớm muộn lông cũng hóa màu trắng toát vì lo bảy lo ba chuyện không đâu, tự mình dọa mình.
– Chàng chớ vội đắc ý cười nhạo em, cứ cho việc Tỉnh Vĩ đa tình đào hoa, em đã đuối lý, nhưng việc lừa dối vẫn còn nữa. Cách đây không lâu, em muốn thăm dò thêm nên dặn tiên nhân hầu đàn vờ bị đau mấy đầu ngón tay rồi nhờ hươu sao sửa hộ dây tơ đàn bị đứt, còn em thì nấp một bên quan sát. Tiên nhân kia hỏi hắn có biết dùng đàn không, hắn lắc đầu bảo thứ phong nhã này không bao giờ được học. Miệng nói vậy nhưng tiên nhân hầu đàn vừa khuất dạng, con hươu ấy lập tức sửa dây đàn thành thục như thông thuộc dùng cầm cả vạn năm, thậm chí còn gảy thử một đoạn. Hắn kéo dây đàn rất đúng cung bậc, âm luật cao thấp. Chàng cũng học chơi đàn vậy thử tra khảo xem, hắn ta rành rành am tường lại nói không biết, chắc chắn có uẩn khúc.
Nghe chuyện đó Hồ Vương bật cười bảo vợ.
– Thế có gì nghiêm trọng, có thể con hươu đó vô tình gảy dây đàn đúng âm luật. Nếu hắn nói dối cũng đâu lớn lao, thế gian không lẽ có tài là phải phô bày bằng hết cho thiên hạ dòm ngó. Cũng có thể hắn khiêm nhường, sợ lộ tài năng sẽ làm tiên nhân hầu đàn xấu hổ nên nói trớ đi, xem như một kiểu hành xử tế nhị thôi.
– Vậy còn chuyện hành lễ thì sao? Theo quy tắc thần giới, hạ đẳng thần khi gặp tộc chủ của bất kỳ thần tộc nào cũng đều phải quỳ xuống khấu đầu ba cái, nhưng chàng có bao giờ thấy con hươu ấy hành lễ chưa, từ ngày đầu đến Hồ tộc tới giờ, hắn chỉ quỳ trước anh Bằng Thủy, còn gặp nhà ta thì toàn cúi đầu theo kiểu chiếu lệ thôi.
– Sao bỗng dưng em khó tính vậy, xưa giờ Hồ tộc chúng ta phóng khoáng, ít lễ nghi, đâu ai hành lễ như thế bao giờ. Hơn nữa Tỉnh Vĩ sinh ra nơi thâm sơn cùng cốc, biết đâu…
– Hắn sống nơi Thiên Cung đấy, chốn đó trăm ngàn lễ nghi…
Đến đây Phác Hằng phất tay ra hiệu dừng cuộc trò chuyện để đi nghỉ sớm, nhưng bất chợt lại thêm kẻ khác bẩm lên nghi vấn trong lòng, người này là quốc sư Hồ tộc.
– Ngày đầu tiên Tỉnh Vĩ đến Hồ tộc, tôi đã cảm nhận điều khúc mắc hắn. Hắn ta như thể mập mờ hiện lên tà vận, đôi mắt nhu hòa nhưng sâu thẳm đằng sau ánh nhìn nhu thuận lại chất chứa thứ gì đấy bùng cháy ghê gớm vô cùng. Bởi vậy mới hỏi gieo quẻ cho hắn ta nhằm nhìn vận số. Sau cả ngày gieo quẻ đoán vận, quả thật đáng kinh ngạc khi Tỉnh Vĩ đến đây mang theo cát vận liên quan rất nhiều cho thế lực của Hồ tộc. Tôi từng nghĩ một con hươu thì giúp gì được cho thế lực Hồ tộc nhưng bói đi bói lại bao nhiêu phen quẻ vẫn rành rành là đại cát. Vận cát tột cùng cho hướng địa vị, gia trạch, chỉ cần nắm đúng thời điểm tộc chủ suốt phần đời còn lại sẽ không cần sợ ai nữa. Nhưng vận cát này không trăm phần tốt. Y hệt như cổ nhân từng nói đôi khi trong may lại chứa rủi, cát vận đến cùng Tỉnh Vĩ vẫn thấp thoáng điềm hung nghiêng thị phi khó lòng chống đỡ.
Hồ Vương chẳng mấy tin chuyện bói toán nên không cho quẻ đó là đúng. Hơn nữa việc thế lực cũng chẳng phải điều vua cáo mơ ước. Ông không cầu bành trướng thế lực, xưng hùng xưng bá để rồi máu lửa chiến tranh, muôn dân lầm than. Ông chỉ thích quốc thái dân an, thần tộc muôn đời ấm no, con dân sống cảnh sung túc an yên. Nay Hồ tộc có kết giới vững chãi bao quanh, đời sống nhàn nhã, đất đai trù phú là đủ rồi bởi vậy việc xem bói về thế lực vốn chẳng tạo cho ông chút hứng thú. Thêm đang buồn ngủ, ông cười xòa vỗ vai Vinh Nguyên nói.
– Thì Tỉnh Vĩ là Dược Thần, về làm rể nhà ta đương nhiên có lợi, ai ốm ai đau cứ gọi hắn tới chữa, nhanh chóng gọn gàng. Còn chuyện thị phi càng rõ hơn, cả lũ vương tôn công tử ngoài kia lúc nào chẳng ganh ghét đặt điều đủ thứ, Tỉnh Vĩ ở đây ba tháng là chúng bàn tán đủ ba tháng chẳng thiếu một ngày. Quẻ này quốc sư bói chuẩn lắm nhưng lại bói ra việc đã rồi, không nói cũng biết.
Vinh Nguyên vội gọi với theo nói.
– Cát vận này liên quan tới thế lực kia mà. Bàn tay hắn ta, tôi cũng nhìn rồi, bàn tay có mệnh vương giả, vừa thế lực vừa vương giả thì làm sao xuất thân nghèo nàn được, rõ ràng hắn giấu giếm điều gì đấy.
Phác Hằng quay lại mỉm cười đáp.
– Bàn tay ai không năm ngón như nhau, nhìn tới nhìn lui đều thế cả, ngươi bớt dị đoạn đi cho nhẹ đầu.
Tiên nhân Bằng Thủy ngồi im lặng cả buổi trời, tự dưng nghe nghĩa tử nhắc đến Tỉnh Vĩ có tướng vương giả, lão bỗng đứng bật dậy kéo Vinh Nguyên hỏi han cho ra nhẽ xem con trai rốt cuộc thấy gì từ con hươu kia. Hồi lâu thu thập hết thông tin từ quốc sư, lão thần hồ ly đã hiểu vì sao cảm nhận Tỉnh Vĩ rất quen. Hắn mang tướng vương giả, ảnh hưởng tới thế lực Hồ tộc thì lại càng khiến lão càng thấy mọi việc mỗi lúc mỗi sáng tỏ.
Qua tối đó, Bằng Thủy dành đúng cả tuần liền âm thầm theo dõi Dược Thần, quan sát từng cử chỉ, hành động nhỏ nhặt nhất, bất kể là có khả nghi hay không. Khi đã chắc chắn kết quả tận tám phần lão tức thì lôi Trọng Xuân ra giáo huấn ngay.
– Ngươi thích Tỉnh Vĩ đến mức muốn theo hắn về Thiên Cung chưa, nếu rồi ta phải nhắc nhở ngươi kỹ lưỡng hơn, có những thứ khác xa mộng tưởng vẽ nên, có những chốn ngươi về rồi mới bàng hoàng vỡ mộng. Ngươi từ nhỏ được chiều chuộng, muốn gì được nấy, một mai về làm dâu nhà người ta, sợ sống không nổi. Ta đã tìm được cả đống sách dạy nữ công gia chánh, dạy công dung ngôn hạnh, dạy luôn lễ nghĩa. Nữ nhân quyền quý còn bắt buộc biết thêm phép tắc đi đứng chào hỏi, gặp người trên khấu bao nhiêu khấu, gặp người dưới hành xử thế nào. Ngươi cố mà đọc cho hết rồi hãy tính chuyện gả đi.
Vợ chồng Hồ Vương nghe anh trai dạy dỗ Trọng Xuân mà đau đầu thay, phải ra can ngăn.
– Trọng Xuân gả lên Thiên Cung thì cũng chỉ gả về Y Viện. Tỉnh Vĩ không cha không mẹ, hồ ly này đâu phải làm dâu. Nó gặp trọng thần Thiên Cung thì hành lễ giống như ở nhà là được, chỉ cần dạy thêm đôi chút ứng xử khi run rủi gặp Thiên Đế thôi, mà người quyền cao chức trọng như vua thần giới mấy khi được nhìn tận mắt. Anh nguyên tắc đến đau đầu cả nhà, sống phải phóng khoáng một chút, khắt khe đồng nghĩa tự đeo gông vào cổ đấy.
Phác Hằng nói rồi nắm con gái lôi đi, không thèm nghe lão tiên nhân dặn dò nữa. Bằng Thủy phía sau tức điên người mà chẳng tiện nói ra nỗi khổ trong lòng. Lão khó khăn đều vì muốn tốt cho Trọng Xuân. Phu thê Hồ Vương lúc nào cũng chiều cưng Trọng Xuân, không chịu rèn đúng khuôn phép, sắp xuất giá đến nơi mà nửa chữ lễ nghi chưa biết. Lão nào đâu lo việc công chúa lên Thiên Cung chạm mặt Thiên Đế hay các trọng thần chốn ấy, lão lo chuyện cháu gái ứng xử với… nhà chồng. Lão biết Tỉnh Vĩ không hề mồ côi. Hơn cả thế, gia tộc bên hươu ngốc vốn quyền quý, còn ba bên bốn họ dòm ra ngó vào, chẳng phải dễ dãi nhẹ nhàng giống Hồ tộc. Cha Tỉnh Vĩ xưa nay nổi danh khó tính đến kêu trời không thấu. Bằng Thủy lo với bản tính hiện giờ, nếu Trọng Xuân được nhận làm dâu đi nữa cũng chưa chắc sẽ bình yên qua ngày, biết đâu còn chạy về nhà ôm mặt khóc.
Về phần nhà Hồ Vương, khi về động hồ ly rồi, tộc hậu mới khuyên nhủ con gái chuyện tính Bằng Thủy lúc nào cũng đặt quy tắc lên trên hết, chú trọng danh tiếng gia thế, con gái không làm vừa ý lão tiên nhân được thế nào việc cưới gả cũng trắc trở. Giờ phải tìm cách chứng tỏ bản thân biết tôn trọng quy tắc lẫn gia thế mới mong xoa dịu được lão ta một chút.
Hồ ly nhỏ đang suy nghĩ đường ép Tỉnh Vĩ thành phò mã mà chẳng cần nhắc chuyện cũ, nay nhờ bác trai khó tính, nàng đã nghĩ ra cách không thể tuyệt vời hơn. Nếu chiêu này thành công chẳng những hươu ngốc danh chính ngôn thuận thành lang quân của nàng, mà hình bóng tiên nữ Đường Lệ càng không thể uy hiếp thêm nữa.
Và ngay hôm sau, Trọng Xuân đứng ra tuyên bố… tổ chức tuyển phò mã. Điều ấy thật khiến cả thần tộc xôn xao lẫn những kẻ ngoại tộc cũng chấn động một phen, bởi vì công chúa còn thông báo cuộc đấu tuyển phò mã sẽ chẳng có phần đấu võ đài lẫn âm luật đàn hát gì hết, riêng nội dung thi chính thức sẽ đề cập sau. Nghe xong, bao kẻ điên đầu thắc mắc, vạn năm qua những tên si tình ép bản thân học đủ loại nhạc cụ, tập đủ bài loại võ nghệ, cho đẹp lòng giai nhân, giờ lại chẳng khác công sức bị ném hết xuống sông xuống bể. Lắm tên còn chẳng hiểu nổi nàng ấy có dụng ý sâu xa hay cố tình đùa ác đây.
Phần Hồ Vương hay tin ấy thì hả hê bảo nương tử.
– Trọng Xuân của chúng ta cao ngạo đến độ đòi thi đấu tuyển phò mã, như thế thì đúng quy tắc chọn chồng quá còn gì, chắc chắn anh Bằng Thủy chẳng khó dễ nữa đâu.
Liên Đài trước bộ dạng vui mừng của tướng công chỉ nhẹ nhàng cất lời sâu cay đến bầm gan tím ruột.
– Không ngờ lũ đến ứng tuyển ngốc mà chàng còn ngốc hơn. Cái gì cao ngạo, cái gì dụng ý sâu xa, muốn biết thi gì, cứ ra nhìn Tỉnh Vĩ là biết, xem con hươu đó giỏi gì thì chắc chắn thi cái đấy. Trọng Xuân tỏ tình không được nên quyết ép cưới đấy, nó đứng trước cả tộc công bố Tỉnh Vĩ thắng cuộc tuyển phò mã thì người ta từ chối nó được sao.
– Liên Đài! Chưa chi đã xem thường Trọng Xuân vậy, tuyển phò mã không có thi y thuật đâu, đảm bảo công bằng mà.
– Không thi y thuật thì vẫn thiếu gì cách hồ ly nhà ta ép Tỉnh Vĩ. Chàng chống mắt lên mà xem, em dám chắc con hươu đó không cần ghi danh nhưng vẫn có tên.
Sau khi tin tuyển chồng lan ra được chừng vài ngày, Trọng Xuân hùng hồn tuyên bố phần đầu tiên là xem xét báu vật của những người ứng tuyển. Ai có báu vật gì, là cỏ cây, là ngọc ngà châu báu hay trân cầm di thú cứ mang ra thi, báu vật nào làm cửu vĩ hồ ưa thích nhất thì chủ nhân sẽ được để mắt tới.
Biết chuyện này, Hồ Vương liền nói cùng thê tử.
– Đứa con gái này đòi báu vật, mới phần đầu đã làm khó Tỉnh Vĩ vậy, chắc phải ra khuyên nhủ nó đừng kiêu kỳ quá kẻo thất vọng.
– Kiêu kỳ nỗi gì, em dám chắc chỉ dăm ba hôm Tỉnh Vĩ sẽ la ầm lên bị mất đồ.
Thật đúng ba ngày sau, dăm hồ tiên bảo nhau Dược Thần ngồi khóc đỏ cả mắt vì mất dược liệu quý. Con hươu kia khóc tới độ Mạnh Hạ cùng Oanh Thục phải hết lời an ủi, hứa hẹn này nọ, nói rã cổ cả ngày, hắn mới chịu nguôi ngoai. Mỗi mình tộc hậu thở dài ngao ngán nhìn con hươu ngốc nghếch ngồi khóc sưng mắt, đồng thời kéo tay Hồ Vương lại nhắn nhủ.
– Chàng xem con hươu ấy khổ chưa kìa, đến em giờ còn biết cái hộp ấy đang ở trong phòng Trọng Xuân.
Dẫu bán tin bán nghi, tộc chủ vẫn theo chân Liên Đài đến phòng con gái xem có đúng dược liệu của người ta trong ấy không, nếu đúng thì qua kỳ tuyển rể này mang trả cho xong, lấy trộm đồ của người khác như thế quả chẳng phải chuyện đúng đắn. Và thực sự trong phòng Trọng Xuân có cái hộp gỗ nâu đỏ viết chữ “Tỉnh” y như Dược Thần miêu tả. Ắt hẳn hồ nữ mưu mô đã nhân lúc Tỉnh Vĩ ra ngoài tìm dược liệu đã lén trộm về, nhằm để lúc công bố kết quả có cái làm minh chứng.
Quả thật tối đó đợi hươu ngốc về chòi tranh rồi, Trọng Xuân mới chịu ra công bố kết quả rằng nàng ưng ý nhất bó ngải cứu Ma Cô của Tỉnh Vĩ. Thực chất, lúc vào chòi, Trọng Xuân chẳng thấy tình lang có vật gì quý giá, ngoại trừ một cái hộp được khóa rất chắc chắn, đến khi phá được khóa, nàng thấy bên trong chỉ có một nhúm cỏ hơi giống cây ngải cứu. Đoán chắc có tìm đến tối cũng không thấy thêm thứ nào khác, hồ nữ đành trộm luôn hộp cây đi với dự định bịa ra lý do nào đó chống chế chuyện Tỉnh Vĩ thắng vòng đầu tiên. Nhưng qua lời chị dâu, biết nhúm cỏ này là Ma Cô tiên dược, công chúa cứ thuận miệng nói luôn kết quả. Mà kết quả thế thì cũng đâu kẻ nào phản đối nổi. Vàng bạc châu báu ngọc ngà vòng xuyến đâu chẳng có, riêng tiên dược thời Đổng Thiên Vương thì có tiền vạn bạc muôn chưa chắc mua được. Ngay trong mắt người chưa từng tu luyện y thuật, mớ tiên thảo đấy cũng thuộc hàng báu vật có một không hai. Rốt cuộc lũ dâng lễ vật cầu hôn đành nuốt tức giận, cam chịu thất trận, riêng Tỉnh Vĩ tự dưng chiến thắng và chiến thắng theo cách vô cùng công bằng.
Thời điểm công bố kết quả, lũ vương tôn công tử nhìn quanh quất chẳng thấy Tỉnh Vĩ đâu lại càng thêm tức tối. Lắm kẻ phán đoán chắc chắn con hươu kia biết trước mình thắng nên ngạo mạn không thèm ra nghe công bố. Vài người còn nghiến răng nghiến lợi mắng Dược Thần khinh người, mới thắng một vòng đã xem như bản thân hiển nhiên thành phò mã.
Mà bọn họ nói bừa vậy cũng đâu sai, vì Dược Thần hiển nhiên là phò mã thật…
Một buổi sớm toàn thể những kẻ ghi danh cho cuộc thi tuyển phò mã bất chợt bị giật đầu dậy để… thi nấu ăn, ai làm món ăn vừa miệng Trọng Xuân nhất sẽ may mắn lọt vào vòng trong. Thành ra ngày ấy Tỉnh Vĩ từ trong bếp ngơ ngác chẳng biết lý do gì mà khắp bên ngoài nhộn nhạo cả lên, có tiếng kẻ hỏi củi, có giọng người hỏi lửa, người còn gào ầm lên nói việc cháy bỏng. Thò đầu ra nhìn, hươu ngốc thấy khá đông người, ai cũng bận bịu bếp núc này nọ, có vẻ cũng đang nấu ăn, có kẻ còn trắng toát mặt mày như bị rắc bột, hắn liền đoán mò hôm nay Hồ tộc có lễ hội, mọi người tụ tập đến cùng nhau nấu ăn hưởng tiệc. Thấy ai ai cũng hào hứng nấu nướng giống mình, hươu ngốc mở lời ngỏ ý muốn chơi cùng, nhưng những kẻ dự thi luôn xem Tỉnh Vĩ là đối thủ đáng gờm nhất, hơn nữa vào thi thì ai cũng là đối thủ, sao có chuyện ai làm cùng ai, ai giúp đỡ ai. Chưa kể lắm kẻ biết hươu ngốc chiếm được cả gian bếp rộng, đâm ra bất bình. Bởi lẽ đương nhiên ấy hươu sao đi đến đâu cũng bị xua đuổi thậm tệ. Dược Thần ấm ức tự hỏi lòng lẽ nào lễ hội này chủ yếu dành Hồ tộc và những kẻ thân quen, riêng thân phận xa lạ chỉ được nhìn chứ không được phép chung vui.
Bằng Thủy muốn giúp cháu gái nên vội ba chân bốn cẳng chạy ra nắm áo hươu ngốc lôi vào căn dặn.
– Ngươi không được phép ra đó, ngồi yên trong này nấu thôi, chạy loanh quanh nhỡ đâu cháy bếp nhà ta.
Lão hồ ly cũng la mắng mình, hươu ngốc càng đinh ninh bản thân bị cấm dự hội, đành quay lại với công việc hấp xôi.
Chẳng là mấy hôm trước đã gặp Tỉnh Vĩ đi hỏi đường mua gạo nếp về nấu xôi, tộc hậu cũng ít nhiều đã đoán ra nhất định sẽ có phần thi này. Tộc hậu biết Trọng Xuân vừa lo bị từ chối, vừa sợ sự thật chuyện tuyển phò mã lọt được vào tai hắn, nên bà đành giúp con gái bằng cách vào bếp xua bớt mấy cái mồm lắm điều đang xen ngang lúc hươu sao nấu xôi.
Liên Đài đã xem xét một vòng mấy kẻ dự thi rồi đến lượt Tỉnh Vĩ mà nghĩ thầm phần thi này quả quá thiên vị con hươu này. Hắn ta sống một thân một mình đương nhiên chuyện tự nấu cơm đã thành thói quen, lũ vương tôn công tử ngoài kia quanh năm cơm bưng nước rót, đâu mấy khi làm bếp, làm sao vượt qua nổi ải này. Tuy nhiên thiên vị thì thiên vị, vẫn không thể phủ nhận xôi hươu ngốc làm khá ngon. Nguyên liệu đơn giản mà hương vị độc đáo, lại dùng đúng thứ hoa truyền thống của Hồ tộc, tạo cảm giác thú vị hơn mấy thức ăn mang danh mỹ vị tộc hậu từng ăn đến phát ngán, nên bà cũng chẳng mấy đặt nặng việc hơi thiếu công bằng trong phần thi này.
Thế là tối đấy Trọng Xuân gần như xôi trừ cơm, ăn xong cứ xuýt xoa khen xôi ban ngon. Còn chẳng ngớt lời thán phục tướng công tương lai của mình đa tài, biết chữa bệnh biết cả nấu ăn, nấu được món ăn bí ẩn xưa giờ toàn nghe danh chứ có bao giờ thấy tận mắt. Cửu vĩ hồ cứ chăm chăm ăn xôi hoa ban do Tỉnh Vĩ làm, riêng cả đống thức ăn của người khác chẳng mảy may dòm tới dù người ta đổ mồ hôi sôi nước mắt làm cả ngày trời. Có kẻ bỏng nát cả bàn tay cho đẹp lòng hồ ly đỏng đảnh vậy mà thành quả ấy nhìn còn chả được nhìn nói chi tới ăn thử.
Mạnh Hạ cũng tò mò món xôi ban nghe đồn từ nhỏ nên buông lời hỏi em gái.
– Trọng Xuân! Chia cho anh thêm chút xôi ban đi. Em cũng phải thử món của người khác chứ. Bao người lao tâm khổ sức vì em thì ăn một tý cũng nên mà.
– Không! Anh thích ăn món của ai khác thì đi mà ăn, xôi Tỉnh Vĩ làm là của em, sau này người ta thành em rể của anh rồi thì ăn bao nhiêu chẳng được, giờ không được tranh với em.
Đứa con gái lụy tình làm không khỏi Liên Đài thở dài lắc đầu chịu thua, chẳng ngờ báu vật bà dứt ruột sinh ra lại mù quáng tới mức tưởng đất trời chẳng cản nổi.
Hồ Vương quen chiều chuộng nữ hài tử nên tìm cách nói khéo.
– Món ăn nhiều thế thì ăn thế nào cũng đâu nổi trong một đêm, chi bằng món của người khác từ từ chia nhau ăn, ăn dăm ba ngày là hết ngay ấy mà. Hơn nữa những món này đa phần rất khó ăn, đừng ép Trọng Xuân, cứ để con hồ ly này thích ăn món nào thì lấy món đó.
Nghe tới đó cửu vĩ hồ hớn hở ôm hết đống xôi của Tỉnh Vĩ đi, chẳng thèm liếc những mớ thức ăn khác ngổn ngang chất chứa đầy phòng.
Thấy tướng công bênh vực con gái mà Liên Đài chẳng tránh khỏi chướng tai gai mắt phải nói mấy câu cảm thán.
– Vậy chàng cố mà nhét hết đống thức ăn kia vào bụng nhé, món được những người dốc lòng dốc sức làm thì bị ngó lơ, món được làm chẳng vì Trọng Xuân lại được trân trọng như báu vật. Cha con hai người tổ chức thi thố để khỏi mất thể diện nhưng em thấy còn mất thể diện gấp bội lần hơn. Ai đời chưa tổ chức thi đã biết người thắng là ai, mà người được chọn còn chưa biết mình thi lúc nào, thế này khác chi ép hôn. Ngày trước Mạnh Hạ tuyển vợ nhưng không cho ai ghi danh, giờ Trọng Xuân chọn chồng như bắt cá bỏ rọ, thật mất mặt Hồ tộc.
– Em đừng nói quá, mọi chuyện đều chu toàn mà, không mất thể diện đâu. Lần thi sau sẽ thấy Trọng Xuân cao giá hơn.
– Chắc chắn lần thi sau sẽ là hai ngày nữa, thi đánh cờ người.
– Sao em biết?
– Vì Trọng Xuân đã sang nhờ anh Bằng Thủy rồi, anh ấy cũng đồng ý.