Trong nháy mắt ngọc bội được lấy xuống, dáng vẻ Cơ Minh Nguyệt lập tức phát sinh thay đổi.
Ngũ quan vẫn là ngũ quan đó, chỉ là vốn dĩ dáng vẻ trung tính, sau khi lấy ngọc bội xuống, lập tức trở nên nhu hòa, dùng một chút lời nói thông tục, chính là bất ngờ trở nên nữ tính hóa.
Da thịt trắng tuyết, dáng người dong dỏng cao, eo nhỏ chỉ vừa một nắm, cùng với đỉnh núi mềm mại cao ngất kia…
Tóc đen xõa ra.
Trong gương xuất hiện một tuyệt đại mỹ nhân quốc sắc lưu ly.
“Lúc này Liễu tướng nói câu kia sai rồi, Tiêu Thiển Thiển không phải thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, bệ hạ mới là đệ nhất mỹ nhân.”
Nữ nhân trung niên dùng giọng điệu khàn khàn nói.
Cơ Minh Nguyệt không trả lời.
Chỉ có thời điểm trời tối, nàng mới có thể làm nữ nhân một lúc.
Chỉ một lúc như thế.
Tiên hoàng không có con trai, chỉ có một người con gái.
Vì truyền thừa Đại Chu, chỉ có thể che giấu thông tin, biến công chúa thành hoàng tử.
Hoàng tử đăng cơ, còn thiên hạ không yên bình.
Cho nên, Cơ Minh Nguyệt không được chọn.
Nữ nhân trung niên ngẩn người nhìn Cơ Minh Nguyệt, trong lòng thở dài.
Lẩm bẩm nói.
“Bệ hạ đẹp như thế, lại chỉ có thể mèo khen mèo dài đuôi, cũng không biết trong thế gian này có nam tử nào, có thể có may mắn nhìn thấy?”
Một đêm này, danh tiếng của Diệp Ninh, truyền khắp kinh thành.
Đồng thời dùng tốc độ cực kỳ khoa trương, lan truyền ra toàn bộ Đại Chu.
Có quá nhiều người bởi vì Diệp Ninh mà ăn ngủ không yên.
Nhưng Diệp Ninh lại ngủ đến tinh thần sung mãn.
Không có chuyện gì lớn bằng sống chết, mà Diệp Ninh lại không sợ chết, vậy thì còn có chuyện gì có thể khiến cho hắn mất ngủ chứ?
Hắn duỗi lưng một cái, từ trên giường ngồi dậy.
Cuộc sống của người cổ đại so sánh với hiện đại, đương nhiên là các loại không thuận tiện.
Điều này khiến Diệp Ninh có chút không thích ứng.
Có điều không quan trọng, dù sao hắn cũng là trúng tiến sĩ, mặc dù quan không lớn, nhưng cũng là quan, ở ngoại ô cũng có được một căn nhà ba cửa ra ba cửa vào.
Trong nhà không có người nào cả, chỉ có một lão bộc, và một người đầu bếp.
Ăn một chút điểm tâm, Diệp Ninh thoải mái nằm trên xích đu, suy nghĩ đại nghiệp tìm đường chết của mình.
Lần trước tìm đường chết thất bại, chỉ là trùng hợp.
Diệp Ninh là người có nghị lực, không thể nào bởi vì một lần thất bại mà từ bỏ.
Nhưng suy nghĩ của hắn lại bị ngắt đoạn nhiều lần.
“Công tử, lại có người đưa bái thiếp đến!”
Lão bộc họ Hoàng, cũng không có tên, gọi là Hoàng lão đầu.
Đương nhiên, Diệp Ninh gọi hắn là Hoàng thúc.
Hoàng thúc có đủ làm được việc hay không còn khó nói, nhưng bây giờ hắn rất hoảng.
Ta, Hoàng lão đầu, gia phó của công tử.
Lúc đầu ta trải qua cuộc sống bình thường.
Một ngày này, công tử vẫn như lúc trước, đi vào hoàng cung tham gia triều hội.
Điều ta không ngờ được chính là, sau khi kết thúc triều hội ngày hôm đó, tất cả điều thay đổi!
Tỉnh dậy sau một giấc mơ, đẩy cửa sân ra, thế mà bên ngoài đứng đầy người!
Có một người đọc sách mặc áo bào màu tím, cũng có quản gia, người hầu hào môn mặc tơ lụa.
Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó chính là bái kiến Diệp Ninh.
Hoàng lão đầu có chút hoảng hốt, loại cảnh tượng đông như trẩy hội này, thế mà lại xuất hiện trước cửa nhà một tỉ quan nho nhỏ!
“Nhất định là công tử đã làm chuyện rất lợi hại!”
Hắn cầm bái thiếp chồng chất như núi nhỏ, đưa đến trước mặt Diệp Ninh.
Diệp Ninh nhìn cũng không nhìn, toàn bộ đều ném sang một bên.
Hắn không có tâm tình gặp mặt những người này.
Hoàng lão đầu suy nghĩ, thư sinh bình thường ở bên ngoài cũng thôi đi, nhưng rõ ràng có người là con cháu quan lại.
Nhiều đời thứ hai như vậy, cứ như thế đắc tội không tốt?
Hắn không hiểu đạo lý lớn lao gì, trên quan trường nói chính là chúng nhân sĩ cùng nâng đỡ nhau, Diệp Ninh không nể mặt mũi như thế, thật sự không phải đạo làm quan.
Nhưng mà câu trả lời của Diệp Ninh khiến cho Hoàng lão đầu cảm thấy có chút hoang đường.
“Ta gặp bọn họ, bọn họ sẽ chơi chết ta sao?”
Vấn đề này khiến cho Hoàng lão đầu ngây người.
“Chuyện này… không quá có khả năng đi.”
Diệp Ninh không hứng lắm, thất vọng nói.
“Không chơi chết được ta, ta gặp bọn họ làm gì?”
Hoàng lão đầu muốn nói lại thôi.
Công tử ngài xác định không có nói ngược đó chứ?
Dù sao Hoàng lão đầu chỉ là một người hầu.
Chủ tử không muốn gặp khách, hắn còn có thể nói thêm cái gì chứ? Những lão tử đời thứ hai ở bên ngoài ngoài kia, cũng không phải là đại quan có phẩm cấp cao gì, đặc tội thì đắc tội thôi.
Có điều lễ nghi ở bên ngoài, hắn vẫn là đi ra ngoài giải thích một chút.
“Các vị, công tử nhà ta đang đọc sách, không có lòng gặp khách, mong rằng các vị thông cảm.”
Vốn dĩ cho rằng, sẽ nghênh đón sự bất mãn của đám người.
Không ngờ được đám người này lại không có bất cứ ý kiến gì.