Đây là một lão nhân ở tầng dưới cùng của xã hội.
Nhìn từ dáng người còng lưng ở ông lão, và ánh mắt trốn ránh không dám nhìn
người khác là có thể nhìn ra được.
“Lão già, ngươi vừa mới nói cái gì?”
Người trung niên cả người đầy mùi rượu mở đôi mắt mông lung say lờ đờ ra, yết
hầu của hắn hơi ngứa, khạc một bãi đườm nhổ sang bên cạnh, hắng giọng nói cái,
nhìn về phía lão nhân.
“Ta, ta…”
Lão nông theo bản năng lùi bước.
Người này nói chuyện thô kệch thì thôi đi, quan trọng là cả người toàn mùi rượu,
hai mắt đỏ bừng, còn mang theo mấy phần lệ khí.
Nói chuyện cũng không khách khí.
Điều này khiến một tiểu dân nghèo ai cũng không đắc tội nổi sợ hãi đến chân mềm
nhũn, nhưng cũng không biết hắn nghĩ đến cái gì, vẫn là cắn răng, nói.
“Vị quan gia này, ta nghe nói ở đây có Thanh Thiên đại lão gia, có thể làm chủ cho
dân… Cho nên ta đến nơi này, cáo trạng.”
Cáo trạng?
Hai chữ này khiến cho đám người Viện giám sát hoảng hốt một trận.
Hôm nay là ngày Viện giám sát phán xét, dựa theo quy định mà nói, một ngày này
quan lại các cấp của Viện giám sát nhất định phải lắng nghe oan khuất của lão bách
tính.
Nếu như có người không để tâm đến vụ án của bách tính, hoặc là ngăn cản bách
tính đến đây cáo trạng, đó cũng đều là trọng tội.
Nhưng đó là những chuyện đã qua.
Viện giám sát bây giờ, đã từng có lúc nào phán án?
Lần trước xử án là vào lúc nào?
Mọi người đã hoàn toàn không nhớ nữa.
“Nơi này không có Thanh Thiên đại lão gia, càng không có người nào làm chủ cho
dân, ngươi đến nhầm nơi rồi.”
Nam tử toàn thân mùi rượu lạnh lùng nói.
Hắn cầm lên một nắm tuyết, hung hăng lau mặt một cái, trên mặt bốc hơi nóng, bộ
dáng càng thêm hung ác.
“Tại sao lại không có ai làm chủ cho dân?”
Thái Hướng Cao đứng lên, hỏi.
“Vị lão trượng này, ngươi có gì oan khuất, Viện giám sát ta nhất định sẽ đòi công
đạo cho ngươi!”
Hắn nhớ đến, hôm qua Diệp Ninh từng bảo hắn đi rải tin tức, nói Viện giám sát có
người có thể làm chủ cho dân, hấp dẫn lão bách tính đến đây.
Nhưng hắn không ngờ được chính là, tin tức phát tán ra ngoài lâu như thế, thế mà
lại chỉ có một lão bách tính đến.
Có điều nhìn đức hạnh của những người khác của Viện giám sát, Thái Hướng Cao
lại cảm thấy, nếu như hắn là lão bách tính, cũng nhất định sẽ không tin tưởng Viện
giám sát.
“Ta vốn là tiểu phu Nam Sơn, mùa hè đốn củi, mùa đông đốt than, rồi mang ra
kinh thành bán, vất vả lắm mới góp nhặt được một xe than củi, nhưng vừa đúng lúc
vào thành, lại bị người khác cướp đi…”
Lão trượng bởi vì lao động thời gian dài mà bị bệnh khớp nghiêm trọng, bàn tay
vặn vẹo che mặt, khóc nức nở nói.
“Nhà ta chỉ trông cậy vào số tiền bán than củi này, để mua lương thực sống qua
mùa đông.”
“Thê tử của ta còn bị bệnh, ta còn phải mua thuốc.”
“Than của ta bị cướp hết rồi, ra không sống nổi nữa.”
Ông lão nói xong lời cuối cùng, thanh âm đã mơ hồ không rõ, đang rơi vào trong bi
thương to lớn.
Đây là một bản án rất đơn giản rất đơn giản, cũng vô cùng nhỏ.
Vốn dĩ đám người Viện giám sát còn để ý một chút, nhưng sau khi nghe xong lại là
khịt mũi coi thường.
“Một vụ án như thế, còn đến chỗ chúng ta cáo trạng cái gì? Sẽ tự có nha môn Kinh
Triệu Doãn thụ lý cho ngươi!”
Có người ngáp một cái nói.
“Kinh Triệu Doãn lão gia không chịu thụ lí.”
Lão trượng rất tuyệt vọng.
“Hình bộ đâu?”
“Các lão gia Hình bộ cũng không để cho ta vào cửa.”
“…”
Đám người hai mặt nhìn nhau.
Cái này thì có chút cổ quái rồi.
Thái Hướng Cao nhíu mày, hỏi.
“Đây là vì sao?”
Lão trượng lau nước mắt, nói.
“Người cướp than, là quản sự của phủ Uy Vũ Hầu.”
Uy Vũ Hầu?
Thái Hướng Cao biến sắc.
Lập tức hắn hiểu rõ tất cả.
Uy Vũ Hầu là người phương nào?
Tước Hầu cha truyền con nói, bậc cha chú đã từng lập được công lớn.
Đến thế hệ này, sinh được một người con gái, từ nhỏ đã thể hiện ra tiên phú tu tiên,
được “Quần Ngọc Các” thu nhận, đưa về sơn môn bồi dưỡng trọng điểm.
Bắt đầu từ đó, phủ Uy Vũ Hầu chẳng khác nào lưng dựa tiên môn, địa vị nước lên
thì thuyền lên.
Trong kinh thành, không có người nào không nịnh bợ.
Cho dù là Thiên Tử đương triều, cũng phải khách khí với hắn ba phần.
Người cướp than của lão trượng này là quản sự phủ Uy Vũ Hầu, vậy thì chính là
đại biểu cho Uy Vũ Hầu, các quan lại mấy nha môn lại cũng không phải đồ đần, ai
sẽ vì một con kiến hôi lão tiều phu và đắc tội Uy Vũ Hầu?
Cho nên, vụ án này nhất định sẽ không có người nào nhận.
Vì thế, lão trượng cầu trời không có đường, kiện đất không có cửa, lúc nghe được
tin tức Thái Hướng Cao rải ra, biết rõ không đáng tin cậy, nhưng cũng muốn đến
Viện giám sát thử một lần.
Trừ nơi này ra, lão giả đã không còn đường nào có thể đi.