Những ám tử mà Cơ Minh Nguyệt phát động, cũng lặng lẽ không một tiếng động quay trở lại.
Cơ Minh Nguyệt quan sát tất cả những chuyện này đầu tiên là thở phào một hơi.
Bởi vì hôm nay Diệp Ninh không có nào có nguy hiểm gì nữa.
Đây là chuyện tốt.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại có cảm giác đau đầu.
“Viện giám sát này, có chút không dễ xử lý…”
Suy nghĩ một chút về ý nghĩa ban đầu của nàng đi.
Lúc đầu điều Diệp Ninh đến Viện giám sát, chính là muốn biến tướng bảo vệ hắn, làm nhạt bớt sự tồn tại của hắn.
Nhưng kết quả thì sao?
Diệp Ninh áo trắng qua đường, dám làm chuyện gan lớn bằng trời này, bây giờ hắn có một đám thuộc hạ đắc lực, vậy thì còn lợi hại rồi?
Còn có chuyện gì là hắn không dám làm không?
Cơ Minh Nguyệt cho rằng nàng là thật sự làm sai việc này rồi.
Không nên xem thường Viện giám sát này.
Sự xem trọng của Thái Tổ đối với Viện giám sát, còn đúng thật là có đạo lý của Thái Tổ.
Nhưng đúng là nàng nghĩ nhiều rồi, Viện giám sát có thể có mấy vị cao thủ như thế này, không có một chút liên quan nào đến Thái Tổ, hoàn toàn là cơ duyên trùng hợp, tạo hóa trêu người.
Làm Hoàng đế, không thể nào đều biết rõ tất cả mọi việc.
“Người đâu, truyền tin tức cho Mật Điệp Ti, để bọn họ tăng cường điều tra mấy người ở Viện giám sát này, tối hôm nay, trẫm muốn có được tin tức.”
Cơ Minh Nguyệt muốn tìm hiểu rõ năng lực chân chính của mọi người ở Viện giám sát này.
Chiến đấu đã kết thúc rồi.
Con sói khổng lồ ngã xuống, đã phá vỡ lòng quân bên phía bảo vệ Hầu phủ.
Ngưu Tiến Hỉ chém gϊếŧ bốn phía, dựa theo Pháp luật mà nói, Viện giám sát chấp pháp, nếu như có người ngăn cản, gϊếŧ không cần hỏi.
Hắn đã nghiêm chỉnh thực hiện điều này.
Tất cả những gia đinh trong tay cầm vũ khí, dám tấn công Diệp Ninh đều bị hắn gϊếŧ hết.
Hắn dùng một đường chém gϊếŧ, tuyên cáo bản thân đã quay trở lại.
Bên phía Ngụy Văn Thông cũng có kết quả rồi.
Hắn cầm trường đao trong tay, càng chiến đấu càng hùng dũng, trầm luân bao năm, khiến cho hắn vẫn luôn suy đồi, nhưng hôm nay nút thắt trong lòng đã được cởi, một lần quét sạch những uất hận lúc trước, trường đao hướng về phía trước, hoàn toàn là một cảnh giới khác.
Đây không xem như là phá rồi xây lại, nhưng đúng là một cuộc đời mới.
Thiết thi ở bốn phía bị hắn chém mất ba, chỉ còn lại một con cuối cùng.
Ồ không.
Con cuối cùng cũng bị chém nát rồi.
Ngụy Văn Thông thu trường đao trở lại bao kiếm, yên lặng từ trên không trung đáp xuống đất.
“Bái kiến đại nhân!”
Ba người đầu tiên là nhìn nhau, tiếp đó, hành lễ với Diệp Ninh mà bọn họ đã gặp từ sớm.
Nhưng mà trong mắt của ba người, đây mới là tư thái thật sự của bọn họ.
Bọn họ dùng con người thật sự của mình, để gặp mặt Diệp Ninh.
“Ha ha ha, phi kiếm đúng không? Dùng đao đúng không? Người khổng lồ đúng không?”
Tâm thái Diệp Ninh sụp đổ rồi.
Hoặc là nói, người cũng sắp điên rồi.
Trong đầu hắn đều là những lời nói vô nghĩa.
Ta không chết!
Thế mà ta lại không chết!
Mẹ nó, thế này rồi mà ta còn không chết!
Diệp Ninh không thể nào chấp nhận được.
Hắn quay đầu, phẫn nộ nhìn ba người.
Chính là ba người đáng chết các ngươi, ác độc đâm sau lưng ta, khiến cho kế hoạch của ta lại thất bại lần nữa!
“Ba người các ngươi, cho ta một lời giải thích!”
Giọng nói của Diệp Ninh run rẩy.
Đây là tức giận, hắn hận không thể bóp chết ba tên khốn khϊếp này.
Phản ứng của Diệp Ninh có chút kỳ quái, nhưng ba người không hề nghĩ nhiều.
Nếu đổi lại Diệp Ninh là ba người bọn họ, lúc này nhất định cũng sẽ cả đầu hoang mang.
Dù sao sự thay đổi của ba người cũng quá lớn rồi.
“Diệp huynh, ta biết!”
Thái Hướng Cao đứng ra.
“Ba vị đại nhân này, đều không phải là nhân vật đơn giản, quá khứ Ngụy Văn Thông là thần bổ đứng đầu Giang Nam, Ngưu Tiến Hỉ là danh tướng biên quân lật đổ Hoàng Long… Còn vị lão tiên sinh này, cũng không phải người bình thường.”
Khi Thái Hướng Cao nói đến lão đầu kỳ quái thì có chút ngập ngừng.
Hắn là thật sự không biết thông tin gì về lão đầu kỳ quái, tất cả các loại hình tượng trong đầu hắn cũng không phù hợp.
Nhưng điều này không quan trọng.
Lão đầu kỳ quái nhất định là một nhật vật rất lợi hại, từ phong thái hắn xuất kiếm vừa rồi là có thể nhìn ra được.
Hắn đơn giản nói một lần câu chuyện của Ngụy Văn Thông và Ngưu Tiến Hỉ.
Sau khi nói xong, trong lòng Thái Hướng Cao vô cùng cảm khái.
Hai vị này, đều là không dễ dàng gì.
Nhưng mà càng không dễ dàng hơn là Diệp Ninh.
Hắn loạng choạng lùi lại nửa bước.
“Thiên tài võ đạo, thần bổ đứng đầu Giang Nam…”
Đại tướng biên quân, dũng sĩ lập được chiến công lưu danh…
“Tại sao họ lại xất hiện cái Viện giám sát là một nơi rách nát này?”
Diệp Ninh hiện ra vẻ mặt khó có thể tin, sau đó không còn gì luyến tiếc với cuộc sống.
Ta, Diệp Ninh.
Một khắc trước thuộc hạ của ta còn là phế vật.
Một khắc sau bọn họ đã biến thành mạnh mẽ rồi.