Không Để Ta Chết Nữa, Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 107: Diệp Đại Nhân Có Ngươi, Nhất Định Rất Hạnh Phúc Đi



Lúc sáng sớm khi mới đến, hắn còn cho rằng Viện giám sát đều là dạng túi rượu, giá áo túi cơm không có tác dụng mà vui mừng.

Kết quả vào buổi tối khi rời đi, lại biến thành như thế này.

Nhân tài hội tụ trong Viện giám sát?!

A ha ha ha…

Trong lòng Diệp Ninh đang cười.

Thế giới này quá hoang đường rồi.

Cười rồi cười lại muốn khóc.

“Bản quan đi đây.”

Diệp Ninh nhất định phải cách bọn họ xa một chút.

Dưới ánh mắt luyến tiếc không nỡ của mọi người, bóng hình Diệp Ninh dần dần đi xa.

“Đại nhân thật sự là quân tử chân chính, nếu như không phải Nho đạo đoạn tuyệt như thế, ta thật sự cảm thấy ngài ấy có thể trở thành thánh nhân!”

Ngụy Văn Thông lên tiếng cảm khái.

Hôm nay Diệp Ninh làm nhiều chuyện như thế, nhưng hắn có từng kiêu ngạo không?

Không có.

Thậm chí vào một lúc nào đó, biểu cảm của hắn còn có chút bi thương.
Vì sao lại bi thương?

Ngụy Văn Thông đoán, là bởi vì ngài ấy cảm thấy bản thân làm còn chưa đủ tốt.

Người giống như đại nhân, nhất định sẽ có tiêu chuẩn đối với bản thân rất cao.

“Nếu như các tướng lĩnh biên quan, có thể có được phẩm chất và quyết tâm giống như đại nhân, cũng không đết mức chiến đấu rồi thất bại, xuốn dốc đến mức bị Yêu Man bắt nạt.”

Ngưu Tiến Hỉ xuất thân trong quân đội, cho dù là quân đội đã làm tổn thương hắn, nhưng hắn vẫn có một chút bận lòng đối với biên quân.

Đây là chuyện hợp tình hợp lý.

Dù sao nhà của hắn chính là ở biên cảnh.

Đó là nơi hắn sinh ra và lớn lên.

Nhớ đến những hương thân phụ lão vẫn còn đang chịu khổ, trong lòng hắn vừa có chút lo lắng, vừa có chút xấu hổ.
“Chúng ta nên vì Đại Chu có Diệp đại nhân mà cảm thấy vinh hạnh.”

“Cũng nên bởi vì Đại Chu chỉ có một mình Diệp đại nhân mà cảm thấy bi ai.”

Võ Tam Tư không biết lấy từ đâu ra một bình rượu.

Đầu tiên là đổ mấy ngụm rượu và hộp kiếm.

Giống như là phi kiếm của hắn thích uống rượu vậy.

Ngay sau đó mới ngửa cổ, một lần uống cạn.

Hắn không phải là lần đầu tiên uống rượu ở Viện giám sát, nhưng quá khứ là rượu đắng cay khó mà uống, uống rượu chỉ vì sống mơ mơ màng màng.

Nhưng mà bây giờ rượu vào trong bụng, lại không còn là hương vị của rượu.

Uống hết một bình rượu, lại không có một chút sau nào.

Đột nhiên bởi vì câu nói của hắn mà bầu không khí có chút trầm xuống.

“Các vị không cần bi ai, thời điểm bi ai nhất đã qua rồi, ít nhât bây giờ chúng ta có Diệp đại nhân, đi theo bước chân của ngài ấy, tương lai nhất định là ánh sáng ngập tràn, cho dù những người chúng ta đều toàn bộ chết ở trên đường, vậy thì chuyện chúng ta làm cũng là có ý nghĩa, đó gọi là chết cũng có ý nghĩa!” Thái Hướng Cao bị Diệp Ninh đánh một cái hung dữ vào đầu lúc này mới tỉnh lại, hắn giơ tay lên, dõng dạc hùng hồn nói.
“Con đường chúng ta đi là chính xác, cho dù có đầy chông gai, cho dù không nhìn thấy ánh sáng, cho dù được định trước là thất bại, chúng ta vẫn dấn thân vào máu lửa.”

“Bởi vì chúng ta tin tưởng vào nó.”

“Cũng sẽ có lúc đạp gió rẽ sóng, cánh buồn căng thẳng ra khơi!”

Giọng nói của Thái Hướng Cao rất lớn.

Một cỗ khí thế cho dù con đường phía trước có như thế nào, lời nói thế hệ này lòng hăng hái chống đỡ khó khăn đi về phía trước, xuất hiện trong lòng tất cả mọi người.

Bọn họ quét sách sa sút lúc trước, toàn bộ đều phấn chấn tinh thần.

“Hay, nói hay lắm!”

“Đúng thật là bài thơ hay, bài thơ mà thiên cổ khó gặp!”
“Hay cho một câu cũng sẽ có lúc đạp gió rẽ sóng, cánh buồn căng thẳng ra khơi!”

Đây chính là sức mạnh của thơ từ.

Cảm xúc của mọi người hoàn toàn được khơi dậy.

Lúc này cho dù phía trước là núi đao biển lửa, bọn họ cũng sẽ không cau mày mà bước về phía trước, gào thét xông về phía trước.

“Thái đại nhân không hổ là tân khoa Trạng Nguyên, đúng thật là tài văn thơ sáng chói, chỉ dựa vào xâu thơ này, là có thể lưu danh sử sách rồi… Nhưng mà chỉ có một câu thơ, không tránh khỏi có chút đáng tiếc, hay là Thái huynh hoàn thành mấy câu sau, chúng ta nhấy định sẽ khiến tên tuổi của nó lan xa!”

Trong Viện giám sát có không ít văn nhân.

Bọn họ cũng rất phấn chấn, nhưng càng khó chịu hơn.

Bởi vì bài thơ chỉ có một câu, giống như lời nói chỉ nói một nửa, đều là một chuyện rất mất khẩu vị.
Trong lòng giống như là bị mèo cào vậy.

“Câu thơ này không phải là ta viết, mà là ngày đó Diệp huynh khích lệ ta, tiện miệng nói ra, ta cũng không biết huynh ây có viết cả bài thơ không…”

Thái Hướng Cao cười khổ, nói.

Bản hoàn chỉnh?

Ta cũng muốn.

Các văn nhân đều thấy khó chịu.

“Ai, Diệp đại nhân cái gì cũng tốt, chính là thói quen làm thơ chỉ làm một câu phải thay đổi một chút.”

Đây là lần thứ bao nhiêu rồi?

Lúc này đều nâng đỡ Ngọc Long chết vì quân.

Sau đó là từ xưa đến nay có ai mà không chết.

Tất cả đều là đủ khẩu vị.

Bây giờ lại có một câu sẽ có lúc đạp gió rẽ sóng…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.