Không Để Ta Chết Nữa, Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 116: Vì Sao Ta Vẫn Còn Sống? (2)



Bởi vì rõ ràng thân phận của sát thủ không thấp, thế mà lại có được một tấm phù dịch chuyển, trực tiếp truyền tống ra ngoài.

Tiểu cô nương câm điếc cau mày lại.

Nàng không ngờ được, thế mà sát thủ này lại phiền phức như thế, trên người không chỉ có một số lượng lớn đan dược giữ mạng, mà còn có một bộ nội giáp phòng ngự.

Chỉ cần thiếu một trong hai thứ này, hắn sẽ trực tiếp bị kiếm khí gϊếŧ chết.

Lần này phiền phức rồi.

Báo thù sẽ tiếp tục không ngừng đến.

Nhưng nàng không hề sợ.

Lúc này, Diệp Ninh lật người, chẹp chẹp miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý.

Hắn đang nằm mơ.

Mơ thấy bản thân trở thành Thiên Đế.

Sau đó lại quay trở lại Đại Chu, lắc mình biến hóa, đã trở nên vô địch.

Tất cả mọi người đều trở thành kẻ nịnh nọt.

Đó là chuyện vui sướng cỡ nào.
Nhìn nụ cười “ngây thơ” của Diệp Ninh, tiểu cô nương câm điếc mỉm cười.

“Bất kể như thế nào, ta đều sẽ bảo vệ ngươi.”

Nàng một người một kiếm, lại lần nữa đứng ở trước cửa.

Rõ ràng sát thủ vừa rồi có thân phận không thấp, sau khi hắn bỏ chạy, lập tức bóp nát một tấm ngọc phù.

“Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả sát thủ có cấp bậc trên dưới thiết bài của Yên Vũ Lâu, người trong vòng một canh giờ có thể đến đây, toàn bộ tập hợp!”

Hắn đã mất đi lý trí, một lòng chỉ muốn báo thù.

Màn đêm là áo choàng của sát thủ, là mảnh đất nuôi dưỡng vô số tội tác.

Càng ngày càng có nhiều sát thủ đến đây.

Dáng người gầy yếu của tiểu cô nương câm điếc chặn ở trước của, trong đôi mắt bùng lên ánh lửa.

“Đến đi!”

Đây là một trận chém gϊếŧ thảm liệt.
Thi thể này nối tiếp thi thể khác ngã xuống.

Rất nhanh trong viện đã nhuộm đỏ một màu máu.

Sát thủ của Yên Vũ Lâu liên tiếp xuất hiện, bọn họ dùng tất cả các thủ đoạn hèn hạ nhất mà mình có thể dùng, tiểu cô nương câm điếc ứng phó rất khó khăn.

Nhưng nàng vẫn cố gắng chống đỡ.

Bởi vì nàng nghĩ đến nụ cười ngây thơ kia của Diệp Ninh.

“Ta sẽ không cho phép các ngươi làm tổn thương đến hắn!”

Trận chém gϊếŧ này, vẫn luôn tiếp tục đến sáng.

Thân thể bị trọng thương, nhưng vẫn khiến cho “Mộc tiên tinh” quan sát chiến đấu rất phẫn nộ.

“Nếu như không phải cao thủ của Yên Vũ Lâu ta đều ở trong thành, thì sao có thể để cho ngươi tụ phụ như thế!”
Hắn rất tức giận.

Nhưng càng nhiều hơn đó là hối hận.

Vốn dĩ đoạn thời gian này, hắn không nên nhận nhiệm vụ, mà nên đi làm một chuyện lớn khác.

Dù sao các sát thủ của Yên Vũ Lâu ở phân bộ kinh thành, đều đi làm chuyện kia rồi.

Nhưng mà nhất thời tham lam, muốn kiếm một chút lợi ích từ chỗ Uy Vũ Hầu.

Nên mới nhận nhiệm vụ này.

Vốn dĩ cho rằng đối phó Diệp Ninh, dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ được, thế mà lại có một tiểu nha đầu lợi hại như thế bảo vệ.

Nhiệm vụ của bản thân không hoàn thành được thì thôi đi, ngược lại vỡ mất nội giáp, hết sạch đa dược, lại còn trọng thương.

Trên đời này còn có chuyện nào lỗ vốn hơn chuyện này nữa sao?

Hắn rất không cam tâm.

Nhưng mà lại không có cách nào.

Trời đã sáng rồi, hắn chỉ có thể đưa ra mệnh lệnh rút lui.
Những sát thủ còn sống rời đi rồi.

Tiểu cô nương câm điếc chém đến cả sân viện đầy thi thể, trong đôi mắt tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Cuối cùng… kết thúc rồi.

Nàng nhìn ánh mắt trời dần dần lên cao, không hề cảm thấy có chút vất vả nào, ngược lại còn thất rất ngọt ngào.

“Ta bảo vệ được ngươi rồi!”

Nàng trở lại trong phòng, lấy kiếm phù ở trong ngực Diệp Ninh ra, sau đó nàng ngủ thϊếp đi.

Nàng quá mệt rồi.

Nàng không hề biết, trận chiến đấu này, thật ra vẫn luôn có người theo dõi.

Tiêu Thiển Thiển ở trong trà lâu phía xa, nàng uống nước trà ở trong tách.

Hài lòng nói.

“Cô ấy không tệ, so với phụ thân đã chết của cô ấy, có nghị lực hơn nhiều.”
Hóa ra, nàng vẫn luôn ở đây.

Chỉ là không ra tay.

Mà âm thầm đứng xem, một là ma luyện, hai là thử nghiệm.

Nếu như tiểu cô nương câm điếc thật sự không chống đỡ được, nàng sẽ ra tay.

Nhưng bây giờ xem ra, hiệu quả cũng không tệ.

Kịch lớn kết thúc, mọi người rời đi.

Mặc trời mọc trên cao.

Bên ngoài ánh nắng chiếu khắp nơi.

Tuyết rơi đắp lên một đống cao, cũng bắt đầu tan ra rất nhiều.

Diệp Ninh vươn người, tỉnh dậy dưới ánh nắng chiếu xuyên vào.

“Sảng khoái!”

Hắn duỗi tay ra.

Tối hôm qua đúng là ngủ được một giấc ngon.

Đã rất lâu rồi chưa ngủ được giấc nào thoải mái như thế.

Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra chỗ không đúng.

“Vì sao ta vẫn còn sống vậy?”

Ánh mắt Diệp Ninh đờ đẫn.

Không đúng lắm!

Quá không đúng lắm rồi!

Diệp Ninh nhìn hai tay còn nguyên vẹn của mình vô số lần, rồi lại nhìn căn phòng sạch sẽ ngăn nắp.
Tối hôm qua thật sự có sát thủ từng đến sao?

Trên mặt hắn đầy biểu cảm hoài nghi.

“Không thể nào chứ!”

Tâm thái Diệp Ninh sụp đổ rồi.

Thế này mà ta cũng không chết được?

“Uy Vũ Hầu, ngươi là con rùa đúng không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.