Bởi vì Trương Phong phát hiện, lúc này ngoài Hoàng Phong ra thì trong phòng của Mễ Na lại có thêm năm người đàn ông với thân hình vạm vỡ.
Cảnh tượng trước mắt khiến Trương Phong cũng sững sờ, chẳng lẽ Hoàng Phong còn muốn cho người đến trừ khử Mễ Na sao?
“Các anh muốn làm gì? Ai cho các anh vào đây.”
Lúc này biểu cảm trên mặt Mễ Na vô cùng sợ hãi, cô ấy nhịn không được vội lui về sau vài bước, sau đó lớn tiếng nói với người đàn ông vạm vỡ kia.
“Cô là Mễ Na đúng không?”
Trong số đó có một tên đàn ông vạm vỡ bước lên, cẩn thận liếc Mễ Na một cái và rồi hỏi với vẻ mặt cực kỳ đáng khinh.
“Đúng vậy, tôi là Mễ Na.”
Mễ Na thấy người đàn ông vạm vỡ kia khẽ gật đầu.
“Ha ha, nếu là cô thì đúng rồi.”
Tên đàn ông vạm vỡ nở một nụ cười đầy bỉ ổi, sau đó đi thẳng về phía Mễ Na.
Lúc này, Mễ Na theo bản năng lùi lại hai bước, vội nấp sau lưng Hoàng Phong, tuy bây giờ Hoàng Phong cũng rất sợ tên đàn ông vạm vỡ trước mặt, nhưng để giữ hình tượng tốt đẹp trước mặt Mễ Na, sau này dễ lừa cô ấy lên giường, nên Hoàng Phong đành cắn chặt răng chắn trước người Mễ Na, tiếp đó khẽ hô một tiếng về phía tên đàn ông vạm vỡ kia: “Các anh là ai? Các anh muốn làm gì? Các anh có biết tự ý xông vào nhà dân thế này là vi phạm pháp luật không?”
“Tao là ai thì tới lượt mày quản chắc? Tao đến tìm Mễ Na thì liên quan gì đến mày? Tao khuyên mày tốt hơn hết là nên ngoan ngoãn đứng một bên, đừng có xen vào chuyện của người khác, nếu không tao sẽ đánh gãy chân chó của mày đấy, nghe rõ chưa?”
Tên đàn ông vạm vợ uy hiếp Hoàng Phong với một giọng điệu đầy khinh thường.
“Các anh… các anh mau cút khỏi đây cho tôi, nếu không tôi sẽ lập tức gọi cảnh sát đến.” Hoàng Phong run rẩy hét lên.
“Chát!”
Sau khi nghe Hoàng Phong nói vậy, tên đàn ông vạm vỡ kia trực tiếp tát thẳng vào mặt Hoàng Phong một cái, sau đó trợn trừng mắt quát: “Mày nghĩ mày là cái thá gì? Còn bày đặt giở giọng uy hiếp với ông đây ư?”
Hoàng Phong bị cái tát của người đàn ông vạm vỡ trực tiếp hất bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất, còn chảy cả máu mũi.
Trương Phong đứng trước cửa chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, nhưng anh không những không đau lòng thay cho Hoàng Phong, mà ngược còn cảm thấy có chút hả hê.
Tuy rằng mấy tên đàn ông vạm vỡ này không phải loại tốt lành gì, nhưng ở trong mắt của Trương Phong, cái tên Hoàng Phong này không cũng không tốt hơn là mấy.
“Hoàng Phong, anh không sao chứ?”
Mễ Na thấy Hoàng Phong chảy máu mũi ngã khuỵu xuống đất thì vội vàng chạy tới, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy cũng bắt đầu ươn ướt.
Trương Phong nghe Mễ Na nói vậy, rốt cuộc cũng cũng biết được tên thật của người này, Hoàng Phong.
“Mễ Na, tôi không sao…”
Hoàng Phong đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, sau đó giãy giụa đứng dậy rồi lớn tiếng quát về phía người đàn ông vạm vỡ kia: “Người như anh mà cũng dám đánh tôi, anh có biết tôi là ai không? Nhất định tôi sẽ khiến cho anh phải hối hận…”
“Ha ha, mày là ai?”
Tên đàn ông vạm vỡ bật cười đầy khinh thường nhìn về phía Hoàng Phong.
“Tôi chính là Ỷ Lan Thính Phong, có phải các anh không muốn sống nữa hay không mà dám ra tay đánh tôi? Hôm nay các anh đừng mong có thể rời khỏi đây.”
Hoàng Phong quát lên một tiếng sau đó lấy điện thoại ra dự định gọi cho ai đó.
Sau khi nghe Hoàng Phong nói vậy, tên đàn ông vạm vỡ kia thoáng sửng sốt một lúc, sau đó quay đầu hỏi người đám đàn em của mình: “Tụi bây có từng nghe qua cái tên Ỷ Lan Thính Phong chưa?”
“Chưa từng nghe qua.”
“Chưa từng nghe qua.”
Mấy tên đàn em lần lượt lắc đầu.
Hoàng Phong thấy phản ứng của bọn họ thì hoàn toàn không nói nên lời.
Chẳng qua vừa rồi anh ta chỉ hù dọa bọn họ một chút thôi, thật ra anh ta không hề gọi viện binh nào tới đây cả, dù sao Hoàng Phong cũng không phải Ỷ Lan Thính Phong thật, thân phận thật của anh ta chỉ là của một thanh niên bình thường.
Nhưng Hoàng Phong có nghĩ thế nào cũng không ngờ chuyện đám người này không hề biết Ỷ Lan Thính Phong là ai, đương nhiên anh ta cũng không thể lôi cái tên đó ra để hù dọa người khác.
“Anh Khôn, tôi nhớ ra rồi. Cách đây không lâu, tại sân chơi Đấu sa có một thổ hào thường xuyên đối với cậu Diệp, tên của thổ hào kia hình như là Ỷ Lan Thính Phong.”
Đúng lúc này, trong số đám đàn em của người đàn ông vạm vỡ có người đột nhiên nhớ tới thân phận của Ỷ Lan Thính Phong, bèn vội vàng đi đến bên cạnh tên cầm đầu tên anh Khôn kia, rồi nhỏ giọng nói.
Anh Khôn nghe đàn em của mình báo lại thì không khỏi vừa nghiền ngẫm vừa bật cười, sau đó trực tiếp bước tới chỗ Hoàng Phong, nhẹ giọng nói với Hoàng Phong: “Hoá ra nhóc con đây chính là Ỷ Lan Thính Phong à? Mày rất hay chống đối với cậu Diệp đúng chứ?”
Cậu Diệp?
Anh Khôn nói vậy nhất thời khiến Mễ Na vô cùng kinh ngạc, đến bây giờ cô ấy mới kịp phản ứng, hoá ra đám người này do cậu Diệp ở Giang Thành phái tới.
“Đúng vậy, tôi chính là Ỷ Lan Thính Phong, bây giờ đã biết sợ rồi sao? Tôi khuyên anh tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không đừng trách đàn em của tôi vô tình.”
Lúc này, Hoàng Phong còn tưởng rằng anh Khôn biết được thân phận của mình nên trong lòng đang rất kính nể, vì thế anh ta mới đáp lại với giọng điệu kiêu ngạo như vậy.
“Ha ha, đừng trách đàn em của mày vô tình?”
Anh Khôn cười khẩy một tiếng, sau đó sắc mặt không chút thay đổi liền nói: “Mấy ngày trước cậu Diệp còn bảo bọn tao điều tra thân phận của mày, xử lý mày một chút, không ngờ hôm nay mày lại chủ động nộp tới tận cửa, đúng lúc có thể xử lý mày luôn một lượt.”
“…”
Sau khi nghe mấy lời này của anh Khôn, Hoàng Phong lập tức trợn tròn mắt.
Anh ta không ngờ sau khi biết mình là Ỷ Lan Thính Phong, đối phương lại không hề bày ra chút kính nể nào, mà ngược lại còn vì thân phận Ỷ Lan Thính Phong của mình khiến cho bọn họ càng nổi nóng hơn.
Hiện tại ruột gan của Hoàng Phong cũng sắp tái xanh rồi, nếu biết Ỷ Lan Thính Phong có thù oán với đám người này, thì cho dù có mượn một trăm lá gan anh ta cũng không dám nhận mình là Ỷ Lan Thính Phong.
Bây giờ thân phận đã bại lộ, anh ta không những không hù dọa được anh Khôn, mà ngược lại còn khiến anh Khôn tức giận hơn.
Hiện tại trong lòng của Hoàng Phong đã nảy ra ý định muốn chết, còn Trương Phong vẫn đứng ở phòng khách nhìn Mễ Na và Hoàng Phong ở trong phòng, trên mặt anh thoáng lộ ra vẻ tươi cười, nhưng trong lòng thì thầm cảm thán cái tên Hoàng Phong này đúng là đần độn quá mức rồi.
Thế mà anh ta lại nói cho đàn em của đối thủ một mất một còn của mình là cậu Diệp ở Giang Thành biết chuyện mình chính là Ỷ Lan Thính Phong, há chẳng phải tự tìm đường chết hay sao?
“Các anh em, đánh nó cho tao.” Lúc này, anh Khôn bất chợt hô to một tiếng.
“Bốp bốp.”
Bốn người đàn ông vạm vỡ bao vây Hoàng Phong, sau đó giơ chân trực tiếp đạp vào đầu Hoàng Phong.
Mễ Na theo bản năng muốn ngăn những người này lại, nhưng với sức của một người trói gà còn không chặt như cô ấy, không thể nào ngăn được những tên đàn ông vạm vỡ này, cuối cùng bị người ta đẩy ngã sõng soài trên đất.
“Bịch bịch bịch.”
Bốn người đàn ông vạm vỡ đồng loạt nhấc chân, mỗi người một cước thi nhau đá tới tấp vào mặt của Hoàng Phong.
Hoàng Phong không thể nào ngờ cái thân phận Ỷ Lan Thính Phong mà mình mạo danh không những không lừa được Mễ Na lên giường, mà ngược lại còn gánh thay Trương Phong một trận đòn hiểm.
“Mau dừng tay lại! Không phải mục đích của mấy người đến đây là để tìm tôi à? Thế thì đừng đánh bạn của tôi…”
Mễ Na đứng dậy, sau đó quát vào mặt mấy tên đàn ông vạm vỡ kia, nhưng bốn người đàn ông vạm vỡ lại làm lơ giống như không hề nghe thấy lời nói của Mễ Na, vẫn tiếp tục tay đấm chân đá vào người của Hoàng Phong.
Hiện tại bộ dạng của Hoàng Phong đã vô cùng thê thảm, anh ta muốn thừa nhận với anh Khôn rằng mình không phải Ỷ Lan Thính Phong, tài khoản kia do anh ta lén trộm được.
Nhưng đàn em của anh Khôn căn bản không cho Hoàng Phong có cơ hội nói chuyện, liên tục đạp không ngừng lên mặt Hoàng Phong.
Mãi cho đến khi miệng Hoàng Phong hộc ra máu tươi, gương mặt sưng phù như cái đầu heo, ngay cả chút sức lực để nói chuyện cũng không còn, bọn họ mới ngừng lại.
Còn Trương Phong vẫn đứng bên cạnh sô pha trong đại sảnh, nhìn Hoàng Phong bị đánh với ánh mắt đầy lạnh lùng nhưng không hề có ý định giúp đỡ.